Buổi trưa hôm sau, Tề Thời Sâm cầm theo một giỏ trái cây làm quà đứng trước cửa nhà Cao An. Tay của cậu vẫn còn sưng to, đứng mãi như vậy mà chưa bấm được chuông cửa.
Hôm qua phạt cậu xong, Cao An còn lơ đãng nói thêm, “Trưa mai đến nhà thầy ăn một bữa cơm, thầy gọi Mông Giản cùng qua.”
Lúc bấy giờ Tề Thời Sâm đầu óc đang trống rỗng, mặc kệ thầy đang nói cái gì cũng đồng ý hết. Đến giờ tỉnh táo lại, bản thân cậu đã ở đây rồi, trong lòng không khỏi vô cùng khẩn trương.
“Con chào thầy, chào cô. Con là học trò mới mà thầy vừa thu nhận, gọi là Tề Thời Sâm. Tề trong chỉnh tề. Thời trong thời gian. Sâm, Sâm, Sâm nghĩ là châu ngọc,… Có thể nói là như vậy.” Tề thời Sâm cúi đầu tự nhủ, diễn tập mấy lần lời này rồi mới hít sâu vài hơi, nhấn chuông cửa.
(琛贝 [Bối Sâm] ý chỉ châu ngọc, xuất phát từ một quyển sách)
(Vậy tên truyện “Trác Phác” có thể cũng mang ý nghĩa là hành trình rèn luyện của bạn Sâm:>>>)
Chỉ mấy giây sau, cửa đã mở. Gương mặt hiện ra sau cánh cửa đó là của một người trẻ tuổi.
Lời giới thiệu cất công chuẩn bị không thể mang ra dùng, Tề Thời Sâm tức khắc ấp úng, “Mông… Mông… Mông lão sư. Em chào thầy.”
Mông Giản hòa khí cười cười, dẫn cậu vào trong, “Lúc ở chỗ của thầy, gọi là sư huynh được rồi.”
Tề Thời Sâm gãi gãi đầu, thuận theo lời Mông Giản mà sửa miệng, “Chào sư huynh.”
Mông Giản liếc mắt một cái liền nhìn thấy lòng bàn tay bầm tím của Tề Thời Sâm mà thở dài, cầm lấy giỏ quà của cậu đi tới cửa phòng bếp, “Thầy, sư đệ tới rồi, còn mang theo trái cây.”
Cao An lau khô tay đi ra ngoài, trên người là quần áo mặc ở nhà. Có lẽ do xào rau nấu nướng đeo mắt kính sẽ bất tiện nên thầy Cao đã bỏ ra. Việc này làm cho Cao An so với thường ngày có vẻ dễ gần và thân thiện hơn một chút.
“Mua nhiều như vậy ăn không hết đâu… Thời Sâm…” Cao An lướt nhìn qua tay cậu, dừng một giây, “Thôi, để tiểu Mông chọn vài loại quả rửa sạch, hai người lát nữa cùng ăn. Còn dư lại thì để Thời Sâm mang về nhà.”
“A, dạ.” Mông Giản đáp một tiếng, đi vào phòng bếp.
Tề Thời Sâm không khỏi ngơ ngác.
Thời Sâm?
Thầy vậy là đã tiếp nhận cậu rồi sao?
Cao An nhìn cậu học trò mới ngây ngốc không khỏi nhíu mày, “Đừng thất thần đứng đó, ra phòng khách giúp sư huynh lấy mâm đựng trái cây.”
Mông Giản trù nghệ không tinh, Tề Thời Sâm càng không phân biệt được muối đường. Hai người đành nơm nớp lo sợ mà ôm một mâm trái cây ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm, cứ thế đem phòng bếp khói lửa giao lại cho Cao An.
Rốt cuộc Mông Giản đã theo Cao An từ lâu, so với Tề Thời Sâm thì thả lỏng tâm tình hơn nhiều. Sau khi Mông Giản xác định không thể giúp thầy được gì thì an tâm thoải mái ngồi xuống, lấy một trái chuối đưa cho Tề Thời Sâm, “Sư mẫu dẫn Niệm Niệm đến nhà bà ngoại chơi rồi. Buổi trưa chỉ có thầy và hai chúng ta thôi. Đừng lo lắng.”
Vậy mới đáng lo đó!
Tề Thời Sâm ở trong lòng rít rào một phen, vẻ mặt lại cung kính mà nhận lấy chuối sư huynh đưa cho, “Cảm ơn sư huynh.”
Mông Giản cười cười, ánh mắt vô tình lướt qua lòng bàn tay của cậu mà hỏi, “Bị thầy phạt sao?”
Tề Thời Sâm rụt rụt tay, đỏ mặt gật đầu.
“Không có gì đâu, việc khó tránh khỏi.” Mông Giản cầm lên một trái cam, gọt qua, lại cười, “Đừng oán thầy.”
Đang nói giữa chừng thì Cao An đã đi ra ngoài, tùy ý ngồi xuống vị trí giữa hai người mà hỏi, “Làm gì vậy?”
Tề Thời Sâm vừa nãy mới ăn thử một miếng, rõ ràng chua đến ê răng. Cậu vì vậy ngơ ngác mà nhìn qua Mông Giản một cái – chẳng lẽ vị giác của sư huynh có vấn đề sao?
Còn chưa kịp kết luận, Tề Thời Sâm đã nghe bên cạnh gào lên một tiếng. Cậu vừa quay đầu lại đã bắt gặp ngũ quan nhăn nhó của Cao An.
“Mông Giản!” Cao An cố sức mà nuốt xuống miếng cam kia, vừa lau khô tay xong đã nhéo lỗ tai Mông Giản ngay lập tức. “Con lại ngứa da có phải không!”
“Thầy, thầy… đau…” Mông Giản quỳ xuống cạnh chân Cao An, thế nhưng lại cười đến vui vẻ, “Sai rồi, sai rồi. Con sai rồi, thầy…”
Cao An không buông tay, vẫn túm chặt tai Mông Giản hỏi, “Ngọt không? Ngọt như vậy sao con không ăn đi?”
“Con không ăn đâu…”
“Hửm?” Cao An lại tăng lực đạo lên hai phần.
“Con ăn, con ăn… Đau.”
Cao An “hừ” một tiếng lạnh lùng buông tay. Thầy cứ thế nhìn Mông Giản đang quỳ dưới đất xoa xoa vành tai đỏ.
Tề Thời Sâm ở một bên chứng kiến toàn bộ quá trình, không hiểu sao dây tây đang ngọt cũng thành chua. Thế giới quan thoáng chốc bị tác động mạnh mẽ.
Ước chừng qua hai phút, Cao An quét mắt nhìn cậu học trò vẫn còn đang bận xoa tai kia. Sau đó thầy không hề nề hà mà đá lên đùi Mông Giản một cái, “Đi ăn cơm.”