Việc học lên thạc sĩ như dự định, như Tề Thời Sâm mong muốn, Cao An vẫn luôn là thầy của cậu. Vào lúc cảnh sát gọi cho cậu, án đã kết thúc, nguyên vẹn sáu vạn bốn ngàn nhân dân tệ đều trả về ngoài ra còn thêm một chút bồi thường. Tảng đá trong lòng bấy lâu cuối cùng cũng bỏ xuống, Thời Sâm có thể toàn tâm toàn ý mà trải qua sinh hoạt thật tốt. Cậu cũng không đi nhìn Lăng Phán, cảm tình mà cậu dành cho cô cũng chỉ có một phần kia, bị lừa đi rồi thì không còn thừa lại bất cứ cái gì. Hết thảy đều là do cô lựa chọn.
Chẳng qua, lúc cậu mang số tiền kia trả về cho thầy, thầy nhìn cậu thật lâu cuối cùng mới thở dài nói một câu, “Tề Thời Sâm, nên trưởng thành rồi.”
Tề Thời Sâm nghe không hiểu những lời này mà thầy cũng không cho cậu cơ hội thắc mắc.
Đúng chín giờ sáng, thời tiết thật ấm, gió nhẹ va vào khung cửa sổ.
Tề Thời Sâm một mình ngồi trong văn phòng đọc sách, ngoài cửa ngẫu nhiên sẽ có tiếng chim sẻ kêu, đúng là không khí dịu nhẹ được yêu thích của mùa xuân.
Đột nhiên một loạt âm thanh đập cửa không cao không thấp truyền tới, Tề Thời Sâm lên tiếng, “Mời vào.” Cửa bị đẩy ra rồi lập tức đóng lại. Một ông lão khuôn mặt quắc thước, cách cậu hai mét tiến vào trong, khí tràng cường đại, không giận tự uy.
Là một học sinh của Viện Văn Học, Tề Thời Sâm đương nhiên đã nhìn thấy ảnh của người này trên khắp các sách báo.
Vì vậy cậu vội vàng đứng dậy, khom người chào, “Ông lão sư.”
Ông Cần Nguyên nhàn nhạt nhìn cậu một cái, không nhanh không chậm bước tới ghế, tự mình ngồi xuống, “Cao An đâu?”
Tề Thời Sâm vội vàng bước qua, kính cẩn đáp lời, “Thầy của con đã lên lớp rồi.”
“Tiết gì?”
“Tiết của sinh viên năm nhất, văn học cổ đại 2.”
“Cậu là?”
Phong cách của Ông Cần Nguyên rõ ràng là mỗi câu đều nói không quá ba chữ thực sự làm cho chân của Tề Thời Sâm run rẩy, hai tay đặt ở sau lưng gắt gao nắm chặt, “Con là học trò của thầy Cao, Tề Thời Sâm.”
Ông Cần Nguyên nhẹ nhàng đáp một tiếng coi như đã biết, sau đó không nói thêm gì nữa.
Sau đó, Tề Thời Sâm hiển nhiên trở thành một người hít thở cũng khó khăn, tự mình phải an tĩnh. Bỗng chốc đứng một lát, Tề Thời Sâm nhớ đến gì đó, nhấc bước chân cầm lấy một ly nước ấm đi qua, “Con mời Ông lão sư uống nước.”’
“Cao An rất bận?”
Cuối cùng cũng có chữ thứ tư, Tề Thời Sâm hít sâu, lễ phép mà cười, “Thầy được học sinh hoan nghênh, lại nghiêm túc, mười phần chuyên nghiệp, sở hữu tác nghiệp đều tự mình xem. Hơn nữa những vấn đề lớn bé khác cũng không có thời gian rảnh rỗi.”
“Được học sinh hoan nghênh?” Ông Cần Nguyên nheo mắt, “Các cậu không phải kêu hắn là Cao Quải Quải?”
Ngay tức khắc Tề Thời Sâm toát ra mồ hôi, tái nhợt mà giải thích, “Không phải vậy đâu lão sư… một số bạn học cá biệt gọi đùa mà thôi, mọi người đều thích thầy.”
Hàn huyên vài câu, Tề Thời Sâm đối với vị quyền uy đại thần, thân phận có chút đặc biệt ở trước mặt này cũng có chút suy đoán, không khỏi đặt thêm chút tâm ứng phó.
“Cao An đối với cậu thế nào?”
“Đặc biệt tốt.” Tề Thời Sâm không cần nghĩ ngợi, sợ ba chữ này có vẻ không được tôn trọng, lại bổ sung, “Con bội phục cách làm người và học thức của thầy, thầy đối xử với con cũng dốc sức dốc lòng… Ngoài việc học tập ra, thầy cũng rất ấm áp, không lạm quyền trách móc nặng nề.”
Nửa câu lời nói kia là theo cuống họng truyền ra tới, không được coi là cố ý nhưng cũng không tính là vô tình, mang theo chút tâm tư khác. Ông Cần Nguyên là nhân vật gì, làm sao lại không rõ, cười một tiếng, “Cậu biết cũng không ít.”
Tề Thời Sâm cúi đầu, “Con không dám.”
Cùng lúc với chuông tan học vang lên, Ông Cần Nguyên nhàn nhạt hỏi, “Cậu cảm thấy tôi đối với Cao An là lộng quyền trách móc nặng nề?”
Tề Thời Sâm cắn khóe môi không lên tiếng.
Đợi hai phút cũng không nhận được câu trả lời, Ông Cần Nguyên liếc nhìn Thời Sâm một cái, “Cậu biết rất nhiều. Vậy cậu có biết Cao An trước mặt tôi nếu như hỏi chuyện không đáp chính là muốn ăn tát.”
Lời này giống như một mũi dao nhọn hoắc c.ắm vào trong lòng Tề Thời Sâm. Cậu nâng đầu, hai tay ở phía sau lưng siết lấy nhau đến mức sinh đau.
“Đúng vậy. Là con cảm thấy thầy đối với thầy của con có chút không hợp lý. Những dày vò năm đó thầy phải trải qua không phải là thứ một người bình thường có thể chịu được.”
Lời còn chưa dứt, cửa văn phòng đã có tiếng bị đẩy ra.