Vẻ mặt Tề Thời Sâm mờ mịt, chỉ có thể đáp theo lời thầy, “Con một lòng chỉ nghĩ đến việc đi theo lão sư học tập.”
“Thầy?” Cao An trào phúng mà cười, buông tay ra, “Chỉ một đứa nhỏ mà thầy cũng không nhìn thấu, lấy đâu ra bản lĩnh dạy con. Đi làm việc của mình đi.”
Tề Thời Sâm ngơ ngác đáp lại một tiếng, rồi đứng dậy trở về chỗ của mình, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
…
Gần giữa trưa, Mông Giản vào phòng thầy, nét mặt tươi cười gọi một tiếng “lão sư.”
Lúc này Tề Thời Sâm mới nghe được thầy của mình lần đầu tiên trong ngày nói ra một câu mang theo ý cười, “Mau lại đây ngồi.”
“Ngày mai con tham gia một kỳ tập huấn, khoảng hơn một tháng nên hôm nay con tới chào thầy trước.”
“Được rồi.” Cao An tự pha tách trà Long Tĩnh đưa cho Mông Giản, “Yên tâm đi đi. Con đã chuẩn bị đủ hồ sơ để đánh giá lên chức phó giáo sư chưa?”
Mông Giản gật đầu, “Con đã chuẩn bị ổn rồi, đều là hồ sơ công tác mấy năm qua.”
Cao An nhấp một ngụm trà, nở nụ cười trấn an, “So với những giảng viên tuổi trẻ trong viện, con vẫn khá nổi bật, không cần quá lo lắng.”
“Con không lo lắng.” Mông Giản tiến tới phía trước vài bước, khó có khi lộ ra bộ dạng tự tin sáng lạng như thuở thiếu niên, “Con đã có lão sư rồi. Chỉ cần thầy ở đây, gặp phải bất cứ điều gì con cũng không phải sợ.”
Biểu tình sủng nịnh hiếm có của thầy Cao cũng theo đó hiện hết lên khuôn mặt, khẽ cười, vỗ vỗ mái tóc học trò đầu tiên này của mình, không nói thêm gì nữa.
Tề Thời Sâm đưa lưng về phía này. Tất cả chuyện phát sinh ra đều không tận mắt thấy được nhưng môi trong đã bị cậu cắn đến phát đau, tay phải nắm chặt bút, trên trang giấy để lại mấy đường nét đậm màu mực, hằn dấu xuống trang bên dưới.
Buổi sáng nói với bạn mình điều gì, Tề Thời Sâm sớm đã quên sạch rồi. Trong lòng cậu giờ đây chỉ còn lại sự uất ức cùng không cam.
Khi mới vào sư môn, thầy từng hỏi con có thấy bị thầy đánh là đang vũ nhục con không. Con cũng từng đáp lại rằng, vũ nhục hay không là từ tâm ý của thầy.
Giờ đây, thầy vô duyên vô cớ xử sự lạnh nhạt với con cả buổi sáng cũng thôi đi, giờ ngay trước mắt con lại cùng sư huynh vui vẻ thân thiết như vậy. Đây mới gọi là làm nhục con phải không?
Tề Thời Sâm nghĩ đến những chuyện này, hốc mắt liền căng thẳng, giấy viết dưới tay nhiều thêm bốn nét mực, một chữ “nhục” này cuối cùng vẫn không viết xuống được.
…
Chuông tan học vang vọng khắp các tầng lầu, Tề Thời Sâm hoàn hồn, phát giác sư huynh đã sớm rời đi. Cậu đứng dậy đi đến trước mặt thầy, “Thầy, con đi ăn cơm.”
Thời Sâm chăm chăm nhìn thầy mình. Cậu đã tự nhủ rằng, chỉ cần thấy được một chút nhu hòa của thầy thôi, cậu sẽ không giận dỗi nữa, cũng sẽ không phẫn nộ bất cứ điều gì, cậu liền quỳ xuống xin lỗi thầy – bất luận là việc gì sai cũng được, cậu đều sẽ nhận lỗi về mình.
Đáng tiếc nét mặt thầy vẫn như cũ lạnh băng, người nọ chỉ hơi gật đầu với cậu.
Biểu tình này quá mức nhỏ nhặt, nếu không phải Tề Thời Sâm đang chăm chú nhìn sợ rằng cũng không thấy được, căn bản không nhận ra thầy có gật đầu hay không.
Nét trào phúng trên khuôn mặt ngày càng sâu, lần đầu tiên cậu không cúi chào thầy đã trực tiếp mở bật cửa bước ra ngoài.
Cửa phòng bị đóng sầm lại, âm thanh lớn đến mức mi tâm của Cao An lập tức nhảy dựng. Anh quát một tiếng, “Quay lại đây!”
Tề Thời Sâm quay trở vào, chợt trở nên ương ngạnh.
“Đóng cửa, vào trong quỳ. Đến khi nào biết cách đóng cửa đàng hoàng thì hẵng ra ngoài!”
Tề Thời Sâm thoáng nhìn qua sàn nhà, “Lão sư, lúc nãy con quá đói bụng. Con sẽ đóng cửa lại nhưng sẽ không quỳ.”
Thanh âm tẻ nhạt vang lên từ cánh cửa vừa được khép lại.
Cao An ngồi sau bàn làm việc, sắc mặt âm trầm tới cực điểm, lửa giận trong đáy mắt dần túa ra.
Anh hiển nhiên không tin thời kỳ phản nghịch của cậu học trò này so với người thường lại đến chậm như vậy. Nghĩ tới câu nói sáng nay nghe được, mạch logic của Cao An tựa hồ trở nên cực kỳ lưu loát.