Cơm nước xong lại cùng uống trà, nhìn vài người vội vã đi ra khỏi nhà hàng mới phát giác thời tiết đã thay đổi rồi. Vừa lúc nãy đến đây, bầu trời chỉ nhiều mây đen hơn một chút, giờ đây mưa to tầm tã, nước mưa đọng lại trên mặt đất như biển nước thu nhỏ khiến dòng người qua lại trên đường di chuyển một cách khó khăn.
“Đến nhìn biển nước đi.” Ổ lão sư bình thản nói, lại chợt nhìn về phía Cao An, “Tôi cực kỳ ấn tượng, ngày trước có một lần trời cũng mưa to như vậy, Tiểu Mông nhà cậu tay cầm dù, tay ôm áo mưa chạy tới đón thầy. Cả người đứa nhỏ này đều ướt gần hết, khuôn mặt thấm đầy nước mưa vẫn nhìn về phía cậu mỉm cười, hai mắt sáng lên, lấp lánh. Hôm nay, cậu học trò này liệu có tới không đây?”
“Đi tập huấn rồi.” Cao An nhàn nhạt nói, đột nhiên chuông điện thoại rung lên. Anh nhìn màn hình, bất giác mỉm cười: “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.”
Đầu dây bên kia thanh âm Mông Giản có chút vội vã, “Lão sư, hôm qua thầy nói giữa trưa bữa nay muốn ra ngoài cùng các thầy ăn cơm, giờ vẫn còn bên ngoài sao? Con nghe nói thành phố A mưa rất lớn.”
Cao An khóe môi nhè nhẹ cong lên, vui vẻ, ôn hòa, “Thầy đang ngồi trú mưa. Các thầy cũng nhớ con lắm, vừa nhắc tới vài lần rồi.”
“Mưa này sợ còn kéo dài đến hết ngày. Thầy đợi một chút, con vừa gọi điện cho Thời Sâm rồi, con bảo em ấy đến đón thầy.”
Ánh mắt Cao An thoáng mất mát, đáp lại: “Không cần đâu, lát nữa bớt mưa thầy tự bắt xe về.”
Giọng Mông Giản càng thêm sốt ruột “Thầy! Lỡ mưa lớn kéo dài thì sao, thầy phải đợi tới khi nào? Con đã gọi Thời Sâm rồi, thầy chịu khó chờ một lát. Con đang có việc gấp, con sẽ gọi lại cho thầy sau!”
Chưa kịp từ chối tiếp, điện thoại đã bị cắt ngang, Cao An nhìn màn hình kết thúc cuộc gọi, khẽ lắc đầu.
“Vẫn là Tiểu Mông chu đáo nha.” Người bên cạnh không giấu được hâm mộ mà thở dài một tiếng: “Tôi nhớ rõ lần đầu tiên thấy tiểu Mông, em ấy vẫn còn là một đứa nhỏ, đi theo phía sau cậu đặc biệt khẩn trương, đi đường đều run run rẩy rẩy. Nhưng lúc nhìn cậu, ánh mắt kia…”
Người nọ cười một tiếng, nhìn lên, “Ánh mắt kia tựa như một ngôi sao nhỏ hướng về ánh trăng… Đôi mắt sáng trong, tất cả đều là thành ý.”
Vì sao đi đường còn run run rẩy rẩy?
Hình như là mới vừa bị đòn nha.
Cao An thu lại trầm tư, thật lâu sau nhẹ nhàng mỉm cười, “Tiểu Mông cũng không thể làm một ngôi sao nhỏ, cậu nhóc này sẽ ngày tự mình tạo dựng một khoảng trời riêng.”
“Cậu đối với tiểu Mông cũng thật hao tổn tâm tư.”
“Cái gì gọi là hao tổn tâm tư, không hao tổn tâm tư, đây là bổn phận của người làm thầy. Cậu nhóc này đã sớm gọi tôi một tiếng lão sư rồi.” Cao An chầm chậm nói. Anh đột nhiên nhớ tới điều gì đó, nhìn sang mọi người, “Các cậu, có ai quen biết cô nương nào tương đồng độ tuổi, giới thiệu cho tiểu Mông nhà tôi một chút đi?”
Mọi người không khỏi cùng trợn mắt há hốc.
Từ trước đến nay thanh phong tễ nguyệt, đoan chính, cẩn thận tiểu giáo sư Cao có khi nào nói đùa đâu! Giờ lại còn muốn làm ông tơ bà nguyệt?
Yên lặng khoảng chừng năm giây, có người ho “khụ” một tiếng, “Tôi biết một người, bác sĩ bệnh viện A, họ Lục, là một tiểu cô nương khá tốt.”
Cao An lập tức gật đầu, “Được, tôi sẽ về nói lại với Mông Giản.”
Mưa nhỏ dần, mọi người sôi nổi từ biệt, lái xe rời đi, chỉ còn Cao An ngồi im một chỗ trong quán ngắm cá vàng bơi qua bơi lại.
Lần này mưa tuy lớn, nhưng cũng nhanh tạnh. Lại qua vài phút, mưa cũng nhỏ dần, chỉ còn lất phất. Cao An đi tới cửa nhìn một vòng, trên đường thập phần an tĩnh, không có người tới cũng không có xe qua, khóe môi cong lên một chút, mang theo vài phần lạnh lẽo, vẫy tay gọi một chiếc taxi.
….
Nhà hàng Tây Kinh này cách đại học A cũng không xa, đi tầm hai mươi phút đã tới. Cao An vừa xuống xe, đứng tại cổng trường đã gặp phải một người.
Thiếu niên kia một tay cầm dù, tay kia lại ôm thêm một một chiếc dù khác màu đỏ rực, trong miệng ngậm một cây kẹo, ngẩn ngơ nhìn Cao An từ taxi đi xuống.
Cao lão sư nhàn nhạt mà nhìn cậu một cái, ánh mắt chiếu trên chiếc dù với màu sắc của hai mươi năm về trước, dừng lại hai giây, rồi dời sang chỗ khác.
“Đi đâu?”
Tề Thời Sâm lấy cây kẹo đang ngậm trong miệng ra, đuối lý mà khoa tay múa chân một chút, “Sư huynh bảo con đi đón thầy…”
“Không cần.” Cao An nói ra hai chữ, thập phần quyết đoán mà cự tuyệt cây dù kia, nhấc chân đi về phía văn phòng.
Cao An vốn cao hơn Tề Thời Sâm, dáng người rất tốt, ngày mưa đi đường cũng nhanh hơn đôi chút. Tề Thời Sâm cơ hồ muốn chạy chậm theo mới đuổi kịp.
Vào văn phòng, Cao An mở ra ngăn tủ cầm lấy cây dù đen của mình, vừa quay đầu lại đã bắt gặp Tề Thời Sâm đang quỳ ở phía sau. Vậy nên anh không khỏi nhíu mày.
“Không trách con. Quần áo thầy ướt rồi, phải về nhà thay. Con đi đi.”
“Lão sư con…” Tề Thời Sâm mím môi, gục đầu xuống giải thích, “Con thật sự nhận được điện thoại sư huynh liền ra ngoài nhưng con chỉ cầm theo một cây dù… Đi đến cổng trường mới nhớ ra nên trở về lấy thêm dù.
Sau đó… không mang theo chìa khóa. Vậy nên con vừa ra ngoài, bạn cùng phòng đi sau đã khóa cửa rồi.
Con gõ cửa từng phòng mượn dù… thế nên đến trễ. Bạn cho con mượn dù có dư một cây kẹo, nhất định muốn cho con, con cũng nói con không muốn rồi nhưng từ chối không được…”
Đúng là hỏng việc.
Nói vừa xong, Tề Thời Sâm đã tự cảm thấy nghe không nổi, nhắm mắt nhíu mày, vẻ mặt thống khổ.
Cao An từ xoang mũi phát ra một tiếng “hừ”, mỉm cười, “Không trách con. Cũng không cần ở đây làm mặt quỷ. Ra ngoài đi, muốn làm gì thì làm.”
“Con không có làm mặt quỷ…” Tề Thời Sâm đứng lên, cảm nhận được Cao An đã không kiên nhẫn, liền ngắn gọn hỏi một câu, “Lão sư, con muốn về thăm nhà, năm nay con sẽ được nghỉ hè chứ?”
Sinh viên khoa chính quy sớm đã nghỉ hè, mà kỳ nghỉ của nghiên cứu sinh từ trước đến nay là do thầy dạy quyết định. Cao An nhắc tới nên Tề Thời Sâm vẫn ở lại trường học.
Ánh mắt Cao lão sư liếc nhìn sang Thời Sâm một cái, biểu tình vẫn như cũ, “Ngày mai không cần tới. Hai mươi ngày sau sinh viên khoa chính quy sẽ khai giảng, lúc đó con cũng về trường.”
Nhận ra giọng nói của thầy có phần không đúng, Tề Thời Sâm vội vàng ngẩng đầu nhìn xem, chỉ nhìn kịp bắt được bóng lưng của thầy.
“Lát sau ra ngoài nhớ khóa cửa, ngày mai thầy cũng không tới.”
Cao An lúc bước ra cửa đã dừng lại nửa giây, nói một câu như vậy.