Trác Phác

Chương 61



Quý Thư nghe vậy thoáng ngẩng đầu: “Lão sư…”

“Kêu thầy làm cái gì!” Diệp Hành Duật trừng mắt nhìn học trò một cái, “Con còn biết thầy là thầy của con sao? Kêu con tiếp tục học lên, con không học! Đây là ý tứ gì hả Quý Thư, chỉ theo thầy ba năm thôi sao? Con cảm thấy ở chỗ thầy chẳng khác nào long đàm hổ huyệt (Đầm rồng hang hổ: nơi cực kỳ nguy hiểm, địa thế hiểm trở), một phút cũng không muốn ở thêm đúng không?”

“Lão sư, thầy nói lời này…” Quý Thư hơi chút bất đắc dĩ, lại thập phần chua xót, “Dù con tốt nghiệp xong thì vẫn là học trò của thầy. Chỉ cần lão sư gọi một tiếng, con sẽ ngay tức khắc có mặt. Nhưng con… con không muốn học lên tiến sĩ.”

“Quý Thư!” Diệp Hành Duật gầm lên.

“Sư huynh bớt giận, đem Quý Thư dọa sợ cũng không giải quyết được vấn đề.” Cao An nhẹ nhàng khuyên can. Phía trước, anh trấn an cơn bạo nộ của Diệp Hành Duật, sau đó lại nhìn về phía Quý Thư, “Tiểu Quý, con không thích con đường này hay trong nhà đã có sự sắp xếp khác?”

Quý Thư mím môi, không nói lời nào.

Cao An ôn hòa mỉm cười, “Con còn có điều gì băn khoăn sao? Nếu là vì gia đình, chúng ta cũng có thể lý giải. Hào môn thế gia, luôn có phần trách nhiệm không giống như người khác, cũng luôn có những ưu tư người khác khó lòng hiểu được. 

Nếu trong nhà có sắp xếp khác, sư thúc sẽ không ngăn cản con, sư thúc tin rằng thầy của con cũng sẽ như vậy. 

Những chuyện hôm nay con nói, ngoại trừ những người có mặt ở đây còn lại sẽ không ai biết được. Con yên tâm.”

Quý Thư chần chừ một lúc lâu, mới lắc đầu, “Sư thúc… Nhà con đã sớm cho con  tự mình quyết định tương lai. Ba mẹ con sẽ không can thiệp đến những chuyện này. Con cũng rất thích con đường hiện tại… Chỉ là, con muốn sau khi tốt nghiệp… Kết hôn lập gia đình.”

Vừa dứt lời Diệp Hành Duật liền “hừ” lạnh một tiếng, “Đã thấy chưa? Sư huynh của đệ nhận phải một tình thánh về làm học trò rồi.”

Cao An nghe vậy liền lại trấn an sư huynh mấy câu, rồi nhìn về phía Quý Thư, ngữ khí cũng trịnh trọng hơn đôi phần.

“Không ai quy định học lên tiến sĩ thì không được kết hôn. Tiểu Quý, sư thúc đứng ở góc độ trưởng bối cùng con nói chuyện. Sư thúc hy vọng con thẳng thắn, thành thật một chút, không cần vì sợ hãi mà giấu giếm. 

Sư thúc hiển nhiên không bắt con phải như học trò của mình —- Thật lòng mà nói, dù là Tề Thời Sâm hay Mông Giản cũng tuyệt đối không dám đứng mà nói ra những chuyện như vậy với sư thúc đâu.”

Người trước giờ luôn không sợ hãi như Quý Thư giờ phút này lại thấy hai chân mình nhũn ra, thứ điều ngã khụy xuống.

“Con không giấu giếm… Thành gia lập nghiệp, học lên tiến sĩ chung quy không phải công tác. Con chỉ luôn cam thấy bản thân không mang lại  đủ cảm giác an toàn cho cô ấy.”

Quý Thư thực sự không muốn tự mình diện kiến uy nghiêm của sư thúc vì vậy cực kỳ thức thời mà giải thích tường tận.

“Con đã xác định được hướng đi trong tương lai của mình rồi… Trước tiên, tốt nghiệp xong con sẽ đi dạy tại trường cấp ba. Dạy chữ rèn người, truyền đạo, truyền nghề, đem những gì bản thân học được giúp học sinh của mình theo đuổi ước mơ. Việc này miễn cưỡng cũng có thể coi như không phụ sự dạy dỗ của lão sư.”

Cao An cúi đầu vê ngón tay, an tĩnh mà nghe, trầm mặc vài giây đã thấy sư huynh của mình giận đến độ giọng nói cũng trở nên run rẩy.

“Em nghe thấy chưa? Nói bao nhiêu lời lý lẽ như vậy. Thật ra là sao, chính là một chữ người khác khuyên bảo cũng không lọt tai!!”

Cao An ôn hòa nhẹ cong khóe môi, “Anh bớt giận trước đã, tuổi này còn có thể chịu nổi lửa giận như vậy sao?”

Diệp Hành Duật nhìn chằm chằm Quý Thư đang cúi thấp đầu, vẻ mặt xấu hổ. Diệp lão sư nặng nề mà thở ra một hơi, xua tay, “Em giải quyết đi, anh không hỏi tới nữa. Tức chết rồi.”

Dứt lời, Diệp Hành Duật cũng tựa vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Cao An đứng lên, vòng đến sau lưng Quý Thư, nhéo nhéo bờ vai cậu một cái rồi hỏi, “Bạn gái con có biết con quyết định như vậy không?”

Quý Thư lắc đầu, “Con không nói cho cô ấy biết, sợ cô ấy vì con mà cảm thấy áp lực.”

“Con đúng là một nam nhân tốt.” Cao An cong khóe môi, nháy mắt lại nghiêm túc hơn, “Con vốn là một hạt giống tốt, từ bỏ con đường này, có thấy hối hận không?”

Lại lắc đầu, “Có được có mất. Chưa nói tới hối hận. Nhưng sau này… có lẽ con sẽ cảm thấy rất tiếc nuối.”

Cao An phục hồi cảm xúc, lâm vào suy nghĩ sâu xa. Không bao lâu than nhẹ một hơi, đồng cảm mà đáp lời: “Được rồi, sư thúc khuyên không được. Con là người trưởng thành, tự mình quyết định, không ai có thể bắt ép được con. Về sau nếu cảm thấy nuối tiếc… thì trở về đây. Lão sư của con về hưu rồi thì vẫn còn có sư thúc.”

Quý Thư càng cảm thấy xót xa trong lòng, cay cay sống mũi, nói ra lời cảm tạ.

Diệp Hành Duật khoanh tay ngồi ở một bên như người ngoài cuộc, chỉ nâng lên một chút mi mắt, nhìn xong rồi thì trực tiếp nhắm mắt lại, dưỡng thần như cũ.

Xem như giải quyết xong một người. 

Cao An đi tới vài bước sang bên cạnh, không khỏi mỉm cười, trêu chọc một chút, “Lại là thiên tài phương nào nữa đây? Lật được mảnh ngói nào rồi đó hả?”

Trác phác (mất ngủ tùy ý viết xuống một đoạn ngắn)

(có bạn hỏi tới cảnh Quý Thư đi theo Quải Quải học Tiến sĩ)

(Ừm, dù sao cũng ngủ không được, tùy ý viết ra một đoạn vậy)

Hôm nay lại là một ngày tân sinh viên đến báo danh. Cao An ngồi trong phòng làm việc nhấp ngụm trà mình yêu thích, nét mặt lộ ra vẻ trầm tư.

Cao An đã đi dạy học quá nhiều năm, từ lúc tuổi trẻ khí thịnh đến nay tóc đã điểm bạc. Hai mươi mấy năm năm trôi qua như một giấc mộng. Ân sư vì bệnh qua đời, sư huynh về hưu, đại học A người đến người đi, tiếng chuông chuyển tiết vẫn âm vang Văn Học Viện. Giờ đây, Cao An đã là “giáo sư kỳ cựu” trong lời mọi người từ thuở nào.

Cao giáo sư nâng tầm mắt nhìn về phía đồng hồ, cũng đúng giờ lắm, khuôn mặt anh vì vậy thoáng hiện lên một ý cười.

Bên tai anh đã nghe thấy gõ cửa quy củ.

Cao An điều chỉnh lại nét mặt, tùy ý lấy một quyển sách mở ra, ngữ khí bình đạm, “Mời vào.”

Người vừa bước vào trong, đến trước bàn Cao An, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe Cao giáo sư nhàn nhàn hỏi trước, “Tới báo danh sao?”

Người đến ngẩn ra, “Dạ…”

“Đưa hồ sơ thầy xem.” Cao An đưa tay sang, cầm lấy hồ sơ, nhìn qua.

“Họ tên.”

Quý Thư:?

“Sư thúc.”

“Thầy hỏi họ tên.” Ngữ khí của Cao An không được tốt lắm.

“… Quý Thư.”

“Giới tính.”

Quý Thư:??

“Nam.”

“Nghề nghiệp.”

“Giáo viên ngữ văn cửa trường cao trung số 1.” Quý Thư tự nhiên hiểu ra, vì thế thập phần bất đắc dĩ mà phối hợp biểu diễn.

“Khoa chính quy và nghiên cứu sinh học ở đâu?”

“Sư thúc!”

Cao An ngẩng đầu đạm mạc mà nhìn cậu.

Được rồi, sư thúc vui là được.

Quý Thư bĩu môi, “Con đều học ở đại học A. Sinh viên chính quy khóa 2002. Năm 2006 học thạc sĩ, là đệ tử…”

Cậu bỗng nhiên dừng lại, nhìn Cao An một chút, không tiếp tục nói chuyện nữa.

“Không nhớ rõ?” Cao An như cũ lạnh lùng nhìn.

“Sư thúc…” Quý Thư ngữ khí dịu xuống, mang theo chút khẩn cầu.

Cao An liếc mắt nhìn hắn, “hừ” lạnh một tiếng, “Tự mình ngồi đi.”

Rốt cuộc cũng được ân xá, Quý Thư cười đáp lại, đoan chính ngồi xuống.

“Sư thúc đã nói với con, sớm muộn gì cũng sẽ trở về. Con không chịu tin. Nhìn xem…” 

Cao An mở rộng tay “Xấu hổ chưa?”

Quý Thư liền cúi đầu cười.

“Chỉ biết cười!” Cao An lại “hừ” một tiếng, nhấp ngụm trà cho đỡ khát, rồi kết luận: “Con đúng là vô lương tâm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.