Trác Phác

Chương 78



Trung thu đầu tiên sau khi Ông lão sư tạ thế cuối cùng vẫn tới.

Đồng hồ đúng quy luật thông báo đã 9 giờ, Cao An cũng cầm lấy bánh trung thu mình mua lên. Anh lấy điện thoại, tắt xong báo thức, rồi nhấn vào một dãy số gọi đi.

Âm thanh đổ chuông có quy luật vang lên trong lúc chờ khoảng năm, sáu lần, Cao An mới chợt phản ứng kịp.

Đáy lòng Cao An dâng lên một trận chua xót, kết thúc cuộc gọi.

Đã qua rất nhiều lễ trung thu, mỗi một lần đều là một ngày Cao An cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

Trung thu là lễ lớn, buổi sáng gọi điện thăm hỏi, buổi chiều anh nhất định sẽ mang theo bánh trung thu đến nhà lão sư vấn an. Mà mỗi dịp như vậy, Cao An sẽ luôn trở thành người vô hình trong viện của lão sư, không có chút cảm giác tồn tại nào. 

Ngài ấy sẽ không chủ động nói chuyện phiếm với Cao An, mà anh cũng chỉ có thể cùng những sư huynh đệ tốt mình thân thiết ngồi trong góc trò chuyện.

Giờ đây nhớ tới những ngày đó, cảm giác chua xót trong lòng Cao An như vẫn còn đây, chưa từng giảm đi, lại có thêm vài phần bất đắc dĩ.

Anh biết trời cao công bằng, sẽ không để một ai chiếm hết mọi sự tốt đẹp trên đời. Nhưng anh cũng biết trời cao thật tàn nhẫn, cứ thế mang mọi sự tốt đẹp kia bày ra trước mắt chúng ta. Đây chẳng khác nào muốn nói: Nhìn thấy chưa, những thứ đẹp đẽ trên thế gian này có rất nhiều nhưng không có bất kỳ thứ nào thuộc về ngươi.

Cao An buông điện thoại xuống, còn chưa kịp thở dài đã nghe từng hồi chuông dồn dập của điện thoại bàn vang lên. Anh xoa xoa huyệt thái dương, bắt điện thoại, thanh âm bình đạm, “Xin chào.”

“Giáo sư Cao, phiền giáo sư tới văn phòng của tôi một chuyến.”

Cao An sửng sốt mất mấy giây, cuối cùng mới nghĩ ra mà nhìn xem người gọi tới là ai.

….

Mười phút sau, Cao An gõ cửa, bước vào văn phòng chủ nhiệm khoa. 

Anh hơi khom người chào hỏi, “Thân chủ nhiệm.”

Thân Sách chỉ về phía sofa đơn đối diện mình, “Giáo sư Cao, mời ngồi.”

Cao An cởi nút thắt của áo khoác, ngồi xuống. Anh hơi hướng về trước, chờ chủ nhiệm mở lời.

“Tìm giáo sư Cao tới hoàn toàn xuất phát từ tình cảm trước nay của chúng ta. Trước hết, muốn nói cho giáo sư biết một ít tin tức.” Thân Sách không để anh đợi lâu đã trực tiếp đi vào vấn đề chính.

Con chuột trong tay Thân Sách chuyển động, màn hình notebook  hướng về phía Cao An, “Học trò của giáo sư, phó giáo sư Mông Giản của viện chúng ta bị người khác tố cáo có hành vi dâm loạn với học viên, đạo đức bại hoại. Hiện tại, đã gửi thông báo tạm thời cách chức tới cậu ấy. Ý của trường là muốn lưu lại chút mặt mũi, để Mông Giản tự từ chức.”

Lời này tựa như một tiếng sét rần trời.

Cao An ngây người, mãi không nói được lời nào. Một lúc lâu sau, anh mới kiên định nói ra ba từ súc tích.

“Không thể nào.”

Thân Sách chỉ vào màn hình, “Tự mình xem đi.”

Cao An dời tầm mắt, nhìn qua. 

Phía trước là giao diện của diễn đàn đại học A. Bài viết chỉ hơn một ngàn chữ, đã mang học trò thuần khiết của anh dẫm đạp vào vũng bùn đen đúa, dơ bẩn. Chỉ một bài viết đã mang đủ mọi tiếng xấu ném vào người học trò của anh: “Đồng tính bệnh ho.ạn, táng tận thiên lương, không hề có đạo đức nhà giáo”.

Chỉ mấy cụm từ ngắn gọn đã mang phó giáo sư của viện mắng thành kẻ tội ác bại hoại, tiếng xấu ngập trời, không thể dung thứ.

Trong lòng Cao An như vừa bị đá tảng đập xuống một cái mạnh. Anh đã biết trước người kia sẽ có ngày ra tay, bản thân anh cũng đã chuẩn bị tốt để ứng phó, thậm chí đã không ít đêm trằn trọc nghĩ đủ mọi trường hợp có thể xảy ra, cũng tự đặt mình vào vị trí của người nọ để đánh giá các cách thức trả thù khác nhau.

Nhưng cuối cùng, Cao An như cũ đã xem nhẹ sự ti tiện của người này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.