Trác Phác

Chương 91



Mông Giản khép mắt, lặng yên. 

Từ góc độ của Cao An nhìn tới quả là một bộ dạng anh dũng hy sinh.

Yết hầu căng chặt, ngữ khí cũng phá lệ lạnh băng, “Vấn đề thứ nhất, thầy không trực tiếp nhắc đến, con cũng thật sự không biết thầy đang muốn hỏi chuyện gì sao? Khi nào thẳng thắn nói ra được…..”

Thắt lưng phía sau được Cao An nâng lên cao, đánh xuống, “Khi đó thầy lại cùng con nói đến những chuyện khác.”

“Thầy… con không rõ thầy muốn hỏi chuyện gì thật mà.” Mông Giản từ kẽ răng chỉ nhả ra được mấy chữ này, quá đau rồi.

Thắt lưng da trong tay thầy đều mang theo sự tức giận mà đánh xuống, Mông Giản đau đến mức lông mày cũng run rẩy theo.

Cao An mặt không đổi sắc, đánh xuống thêm mấy cái, lại tiếp tục hỏi, “Có đúng như vậy không?”

Mông Giản căn bản chưa kịp đáp lời, đã nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của thầy từ đỉnh đầu mình vọng xuống, “Thế thì trước hết cứ từ từ ngẫm lại xem rốt cuộc thầy muốn hỏi chuyện gì đi đã.”

Đau.

Đau đến mức giống như xé da vậy. 

Mông Giản chưa từng bị thắt lưng đánh qua, căn bản không tới việc một đồ vật dẻo dai, mềm mại như vậy mà có uy lực lớn đến thế này. 

Thầy không bảo Mông Giản cởi quần áo, Mông Giản vốn nghĩ thầy đã quên nhưng vừa bị đánh vài cái đã hiểu được — dùng thứ này đánh, cởi ra hay không đều giống nhau. Vài cái đánh xuống đã đủ khiến Mông Giản cảm nhận được phía sau sưng hiện lên mấy vệt roi bỏng rát rồi.

“Không nghĩ ra?” Ba, bốn thắt lưng liên tục đánh xuống, Cao An lúc này mới tạm ngừng tay, nhẹ nhàng vỗ trên mông học trò, “Thầy cảnh cáo con, tốt nhất nên tự lượng sức mình. Không cần ở đây làm một đứa nhỏ ngốc nghếch.”

Mông Giản hít vào mấy ngụm khí lạnh, hơi đỡ sàn nhà, đau đến thanh âm ngập ngừng: “Thầy, con tuyệt đối không dám cùng ngài tranh luận. Ngài nhắc con một chút, được không?”

“Nhắc con? Thầy thấy con rõ ràng là biết hết mọi chuyện lại cố tình hỏi. Đúng là thiếu đánh!” Cao An lạnh lùng mắng một câu, động tác cực nhanh, cực dứt khoát.

Thắt lưng da đánh xuống từng cái một, càng đánh càng nặng tay.

Thật sự chống đỡ không nổi nữa, không nổi nữa.

Mông Giản ở trong lòng giãy dụa một phen, đau đớn trên thân thể làm Mông Giản càng thêm hiểu rõ. Tiếp tục như vậy, thầy sẽ dần nản lòng, dần thất vọng, sẽ muốn từ bỏ người học trò này.

“Lão sư……” Thanh âm Mông Giản có chút mơ màng, gắng gượng chống đỡ chính mình không ngã xuống, “Ngài có phải muốn hỏi tới, thư điện tử nặc danh kia không?”

Thắt lưng dừng lại, không tiếp tục đánh xuống.

“Nói.” Cao An lên tiếng.

Mông Giản cúi đầu, thở dốc, thật lâu sau mới đỡ sàn nhà xoay sang bên cạnh, nhìn tới khuôn mặt của thầy, nỗ lực duy trì tư thái đoan chính.

“Hôm đó……Ngày con bị cắt chức tạm thời, con đã nhận được một email, không biết người gửi là ai, nội dung ảnh chụp gửi kèm là…. Là lúc thầy đang giáo huấn Thời Sâm. 

Con khi ấy không rõ vì lý do gì lại gửi cho con bức hình này. Một tiếng đồ hồ sau, con bị gọi lên gặp viện trưởng, Thân chủ nhiệm cũng ở đó, hai người họ đưa bài đăng kia ra, muốn con giải thích. Con nháy mắt liền hiểu được bức email kia có ý tứ gì, cho nên… con đã không lên tiếng giải thích.”

“Không có giải thích?” Cao An đem thắt lưng để ra phía sau —— thật sự sợ chính mình một cái nhịn không được trực tiếp đánh trên mặt Mông Giản, tay khác của thầy Cao lại nhẹ nhàng vỗ vỗ xuống má cậu học trò này, “Miệng của con dùng để làm gì? Chỉ để ăn cơm thôi, có phải không?”

Mông Giản rũ mắt, đáp lời, “Nếu việc kia sẽ gây ra phiền phức cho thầy, vậy thì con tình nguyện chỉ dùng miệng để ăn cơm.”

Cao An giơ tay, cho Mông Giản một cái tát, cười lạnh: “Thầy sợ con làm thầy gặp phải phiền phức khi nào? Mấy năm qua con chưa từng gây phiền toái sao!”

Mông Giản vẫn không nhúc nhích, chịu đựng đau rát trên lưng trên mông, nỗ lực quỳ đến thẳng tắp, “Dạ phải, con không ít lần khiến thầy gặp phải phiền toái. Nhưng lần này, thầy, lần này không giống vậy. Ngài vẫn luôn thanh phong tễ nguyệt, có một số việc ngài không thể làm —— ít nhất, tuyệt đối không thể chỉ vì con mà phải làm vậy.”

“Không có người nào luôn bất biến. Tiểu Mông, thầy cũng không phải vừa sinh ra đã như vậy. Xã hội hiện tại, có một số việc phải nói chuyện trên bàn rượu thì mới có thể xong được. Làm người không thể không hiểu thế tục, nhưng cũng thể quá mức trần tục, càng không thể lánh xa nhân thế. Con phải hiểu rõ chuyện này.”

Cao An thầm than, lại không đành lòng lại nhìn thẳng vào Mông Giản đang đau đến mức run rẩy thân hình. Vì vậy, anh dời ánh mắt sang chỗ khác, bỗng nhiên phát giác ra một vật.

“Biết đàn guitar?” Cao An đi qua góc tường, cầm lấy chiếc đàn kia xuống, thuận tay thử âm. Anh bỗng nhiên nhớ tới bản thân rất nhiều năm về trước từng bừng bừng ý chí, tinh thần nhiệt huyết ra sao.

Mông Giản lắc đầu, cực kỳ ngượng ngùng, “Con không biết đánh… Lúc vừa vào đại học tới thành phố A, con rất thích một nhóm nhạc. Con nghe mọi người nói cây đàn này là giống với loại trưởng nhóm dùng, vậy nên vào năm tư đại học, con đi ngang qua tiệm nhạc cụ, vừa nhìn thấy nó đã mua về. Kết quả nhiều năm như vậy… vẫn chưa từng chạm qua.”

Tình tình thật trẻ con mà.

Cao An cười cười, thuận miệng hỏi: “Là nhóm nhạc nào?”

“Thầy không nghe nhạc, hẳn là chưa nghe nói qua. Nhóm nhạc này mấy năm gần đây mới bắt đầu có chút danh tiếng, gọi là An Vu Nhẫn Đông.”

Cao An ngẩn người, hồi ức như thủy triều dâng lên mãnh liệt, vui sướng thống khổ, bùng cháy hết mình, khắc chế bản thân đến cùng cực. 

Thật lâu, thật lâu sau đó, anh mới nghe được thanh âm gian nan của mình mình vang lên, lại thật man mác xa xôi.

“Con nói, đó là An Vu Nhẫn Đông?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.