Trong lòng Mông Giản thầm kinh ngạc trước phản ứng của thầy mình nhưng đang trong tình thế hiện tại, cái gì cũng không dám hỏi. Hơn nữa đau đớn trên người vẫn làm Mông Giản chú ý đến hơn.
Vậy nên đại đệ tử này của Cao An chỉ đành quỳ yên một bên, thở cũng không dám thở.
An Vu Nhẫn Đông.
Đã bao lâu Cao An chưa được nghe bốn chữ này?
Cao An cũng không còn nhớ rõ.
Lúc đó, Cao An, Vu Hoa, Nhậm Chú Đông. Một người tinh thông guitar chủ xướng, một người giỏi bass, một người chơi trống rất được. Ba người họ cứ thế cực kỳ đơn giản mà tạo thành ban nhạc thiếu niên kinh cuồng. Dần dà về sau, từ ba người đã thành sáu người, rồi lại còn năm người.
Bao nhiêu năm qua đi, nhóm nhạc lưu diễn khắp nơi, có trưởng nhóm mới, rồi lại có thêm nhiều fan yêu thích hơn.
Nhóm nhạc này bao năm qua đã đi thật nhiều nơi, trải qua thật nhiều sự kiện nhưng trong tên gọi vẫn giữ nguyên một chữ “An” như ngày nào.
Đôi khi nhàm chán, Cao An cũng sẽ nhớ tới hai tên gia hỏa kia. Không biết hai người bọn họ có phải bị đá đập trúng vào đầu rồi không, thế mà không xóa tên anh trong tên nhóm. Chuyện đó tạm thời không nhắc tới nhưng trưởng nhóm đã đổi rồi cũng không thêm tên vào —- xem đi, giờ có chút danh tiếng rồi, muốn sửa cũng không sửa được nữa.
Thông báo có tin nhắn mới trên điện thoại làm gián đoạn mạch suy nghĩ của Cao An, anh nhìn lướt qua, người gửi tin nhắn là Không Dật. Nội dung được nhắn tới cũng không nhiều.
“Bên đây tôi đã xong việc. Vì đoạn ghi âm này có khả năng sẽ bị ngài coi như chứng cứ vì vậy tôi đã cẩn thận hơn trong lời nói. Nhưng yên tâm, yêu cầu của ngài đã được thực hiện.”
Cao An mạnh tay đánh xuống vài chữ trả lời lại.
“Mười giờ ngày mai, Công viên Giang Sơn, quán trà Hồng Tiệm.”
Sau khi gửi tin nhắn đi, anh cũng buông điện thoại xuống, liếc mắt nhìn đến cậu nhóc học trò đầu tiên này của mình. Cao An ôm đàn guitar ngồi xuống.
Anh kiềm chế những giận dữ trong lòng mình, thay đổi sắc mặt, tựa như đang nói chuyện phiếm.
“Con bắt đầu nghe nhạc của An Vu Nhẫn Đông từ khi nào?”
“Khi đó con học năm tư đại học, năm chín tư. Họ có một bài hát tên là Đỉnh Núi Tuyết. Đây cũng là bài đầu tiên con nghe.”
Thanh âm Mông Giản có chút mờ mịt.
Cao An lại cười, phảng phất như người vừa mới nặng tay phạt Mông Giản vừa rồi không chút liên quan đến mình vậy. Cao An ôn hòa cong lên khóe môi, “Năm chín tư, con đến không kịp rồi.”
“Sao lại…… Đến không kịp?”
“Tiểu mông, mỗi người đều là nhiều mặt.” Cao An rũ mắt nhìn Mông Giản, đôi mắt ấy loáng thoáng như đang chứa đựng một tầng sương mỏng, “Con đã từng nghĩ, thầy sẽ khoác lên mình trang phục biểu diễn nổi bật, đến những chốn ồn ào náo nhiệt chơi guitar chưa?”
Mông Giản mở to hai mắt, “Việc này không có khả năng. Lão sư…… Sao lại như vậy?”
Cao An không có đáp lời, chuyên chú nhìn đàn chỉnh lại âm cho chuẩn, không cần xem lại bản nhạc, giai điệu của ca khúc này, từng lời hát từng nốt nhạc đã khắc ghi vào ký ức của anh suốt nhiều năm.
“Thứ bảy, tháng mười, trời thật nhiều mây, gió lớn cuồng nhiệt thổi vào đất trời rộng lớn. Những ánh đèn thuyền lấp léo nơi mặt biển, người người đã an giấc giữa biển khơi bao la.”
Giai điệu từ trong hồi ức như đến cùng những chuỗi hình ảnh xa xôi. Thuở đó, ba người họ từng cùng nhau ở bờ sông nướng cá, ngắm trận tuyết đầu mùa của thành phố A. Làn tuyết mong manh ấy gặp được Cao An năm mười bảy, anh nhất thời hứng khởi trước cảnh sắc lãng mạng này của thiên nhiên mà viết nên một đoạn nhạc.
Cũng là hai câu kết —
“Cảnh trời đêm cao xa vời vợi, màn trời tĩnh lặng không ánh trăng,
Ta đứng giữa đất trời đầy tuyết trắng, dựng thành núi lớn giữa mây trôi.”
Ca từ trong trẻo, lại thanh khiết ấy hàm chứa sự an tĩnh và ôn nhu, làm người ta cảm nhận được sự ấm áp của mặt trời vào buổi sớm và cả tiếng suối róc rách, lấp lánh ánh sáng giữa những cánh rừng thơ mộng.
Mông Giản đã sớm trở nên ngây ngốc cho tới tận lúc thầy mình đem đàn treo về chỗ cũ, cầm lại thắt lưng da, cậu học trò này mới tỉnh táo được phần nào.
“Lão sư……”
“Như con vừa thấy, thầy là một trong những người đã tạo ra An Vu Nhẫn Đông.” Cao An khôi phục sự thanh lãnh vừa rồi, thậm chí còn coi như chưa từng có chuyện gì khác xảy ra với cây đàn guitar kia mà đá chân Mông Giản một cái, đẩy thẳng lại tư thế của cái vị Mông lão sư này, “Ai cũng có nhiều mặt khác nhau. Gặp qua một mặt khác của thầy rồi, cũng không khó tiếp nhận những điều tương tự, có phải không?”
Mông Giản cắn khóe môi đáp lời, “Thầy đã từng không cho con được quyền nhắc đến nhưng con đã tự khắc ghi trong lòng mình. Thầy của con là chính nhân quân tử, thế ngoại cao nhân, tựa như trích tiên. Lão sư, nếu ngài vì con mà dính phải phàm trần, lương tâm của con mới thật không yên ổn.”
Cao An đã không còn sức để nổi giận.
Anh tựa trên sofa nhắm mắt dưỡng thần, thắt lưng trong tay anh không có quy luật mà tùy thời gõ xuống chỗ gác tay, dọa Mông Giản sợ tới mức muốn chạy trốn.
Không biết bao nhiêu lâu sau, Cao An rốt cuộc cũng mở mắt ra, cất lời.
“Tới đây, làm một cái ước định.”
Mông Giản cẩn thận nhìn lên.
“Một tuần. Trong vòng một tuần, thầy không cho phép con nộp đơn từ chức. Nếu sau đó con vẫn quyết tâm rời đi, vậy thầy tuyệt đối sẽ không ngăn cản.”
Mông Giản ngẫm nghĩ, cuối cùng gật đầu, “Con đồng ý với thầy.”
“Mông Giản, con cảm thấy giấu diếm thầy lâu như vậy. Thầy nên đánh con bao nhiêu cho xứng đáng đây?”
Thầy của cậu suy nghĩ quá nhanh gọn, Mông Giản có chút theo không kịp mà hơi ngơ ngác nhìn thầy. Tới khi, cậu học trò này nhận ra được nét mặt nghiêm túc kia của thầy mình thì đã thấy Cao An cũng nề hà gì, bình thản vỗ thắt lưng da kia trên tay chơi đùa. Hành động này của anh khiến cho Mông Giản không rét mà run, căng hết cả da đầu.
Mông lão sư trong lòng hoảng hốt, lo sợ, lại không thể không đáp lời.
“Sáu mươi… đã đủ chưa thầy?”
“Cũng đủ.” Cao An nghe xong có vẻ rất thống khoái mà nói, “Vậy con cảm thấy từ khi nhận được mail nặc danh không nói cho thầy biết, đến sau này tự ý quyết định cũng không còn cho thầy một lời giải thích hợp lý, thầy nên đánh con bao nhiêu cho xứng đáng đây?”
Mông Giản, “Vừa nãy thầy nói…… Không phải là chuyện này sao?”
Cao An nghiêng đầu, khẽ khàng liếc mắt nhìn Mông Giản một cái, “Đến thầy nói tới chuyện gì con cũng không hiểu rõ vậy nên đánh con bao nhiêu cho xứng đáng đây?”