Sáng sớm, lúc Thích Vũ Mục thức dậy thì trời đã tạnh mưa, trong không khí tràn ngập mùi ẩm ướt. Tầm mắt mơ hồ của anh lại rơi vào bóng lưng đang đứng trước tủ đồ kia.
Cô đang làm gì nhỉ?
Anh thấy hơi lạ, đầu vẫn còn ở trạng thái nhập nhèm chưa tỉnh hẳn, mắt nhìn đồng hồ treo tường, sáu giờ sáng.
Cô thức sớm như vậy?
Cảnh tượng tiếp theo càng khiến người khác nghẹt thở chính là: Cố Thái Hồng cởi đồ ngủ, chuẩn bị thay trang phục ra ngoài.
Cơ thể uyển chuyển của cô đắm chìm dưới nắng mai, làm anh nhớ tới bức phác thảo cơ thể người của một họa sĩ tài ba mà anh từng thấy.
Đường nét tinh tế thon thả toát ra vẻ ngây thơ trong sáng, trong nhỏ nhắn có dịu dàng tĩnh mịch, đẹp như tranh vẽ làm người khác phải dán mắt vào.
– Cô làm gì vậy?
Giọng nói trầm thấp của anh làm Cố Thái Hồng giật mình.
Cô đỏ mặt kéo vội áo xuống, lúng túng quay đầu lại, khi đối diện với đôi mắt đen láy của Thích Vũ Mục, cô tránh đi như chú nai bối rối:
– Em, em sắp ra ngoài, hôm nay có công việc, cần đến văn phòng lúc tám giờ… Ngại quá, đánh thức anh, em đi ngay- Cuối cùng cô thêm vào một câu, sợ anh bị làm ồn sẽ thấy phiền não.
Thích Vũ Mục nhíu mày:
– Cô đi làm à? Cô không có xe, nơi này cách trung tâm thành phố khá xa.
– Em đi xe buýt. Em biết phía trước có trạm xe buýt, đổi vài lần tàu điện ngầm…- Đang nói, cô phát hiện anh nhíu mày càng sâu.
Cố Thái Hồng không biết anh có ý gì, nghĩ đến mấy lần Thẩm Phương bất mãn khi cô ra ngoài đi làm, là loại đánh mất thể diện xuất đầu lộ diện, cô đang nghĩ có phải Thích Vũ Mục cũng cho rằng như vậy không.
Một giây sau đó lại nghe thấy giọng trầm thấp của anh vang lên:
– Cô đợi chút, tôi đưa cô đi.
– Không cần đâu- Cố Thái Hồng bị lời đề nghị của Thích Vũ Mục làm giật mình, vội từ chối.
– Không cần nói thêm- Anh lại khẽ chau mày, khuôn mặt trầm tĩnh, thế này đột nhiên xụ mặt làm khí thế anh càng thêm áp đảo, làm người khác không dám cãi lại.
Cố Thái Hồng kinh ngạc nhìn anh, trái tim vẫn còn nhảy đập liên hồi vì lời đề nghị này.
Cố Thái Hồng ngồi trên xe, không khỏi len lén nhìn trộm Thích Vũ Mục. Anh đang chăm chú lái xe, nắng sớm phác họa bờ môi anh, chiếc mũi hình trái mật treo, đường nét rõ rệt tựa như pho tượng. Làm cô nhớ tới một vị thi nhân từng hình dung qua mỹ nhân thế này: ánh nắng dường như cũng yêu anh. Tròng mắt của anh được ánh sáng chiết xạ ra màu hổ phách, quả là mê người.
Thế nhưng bầu không khí hơi khó xử, Cố Thái Hồng gượng gạo xoay đầu ra nhìn ngoài cửa kính, thực sự thì cô không biết phải nói gì với Thích Vũ Mục.
Số lần họ chung đụng có thể đếm được trên đầu ngón tay, càng đừng nói đến chuyện anh lái xe đưa cô đi làm, lần đầu tiên thế này dường như có chút gian nan.
– Cô không định nghỉ việc ở công ty à?
Anh bỗng cất tiếng làm cô giật mình, dòng suy tưởng nháy mắt bị kéo về thực tại, hết thảy lần nữa biến thành màu xám xịt.
– Em không nghỉ việc đâu, em thích công việc này, muốn làm tiếp- Giọng cô tuy nhỏ, nhưng rất kiên quyết.
– Tôi biết rồi- Thích Vũ Mục nhàn nhạt đáp lại.
– Anh thấy bất tiện khi em ra ngoài làm việc à?- Cố Thái Hồng nghĩ một lát liền hỏi anh, dù sao Thẩm Phương ghét cô đi làm như thế, nên cô muốn biết suy nghĩ thật của Thích Vũ Mục.
– Tôi không có vấn đề.
Ngữ điệu thờ ơ làm lòng Cố Thái Hồng ảm đạm, anh luôn như vậy, không hề hứng thú với mọi thứ về cô.
Cố Thái Hồng nhìn ra bên ngoài, trong đầu hiện lên tình cảnh Lâm Linh và Thích Vũ Mục nhìn nhau, trái tim cô co rút, giọng lạc đi:
– Thực ra…- Nếu anh muốn ly hôn, em sẽ ký tên.
Nhưng câu nói này lại mắc ngay cuống họng, cô mãi không thể nói ra miệng được. Cô đột nhiên nghĩ đến mẹ mình, phảng phất như nhìn thấy đối phương sau khi mất đi Cố Chi Kiều, khuôn mặt u ám không còn sức sống thế nào.
Mẹ cô từng tự tử, mẹ cô cho rằng chồng mình bỏ mình thì mình sẽ không còn ngày mai nữa.
Dáng vẻ tuyệt vọng của mẹ làm Cố Thái Hồng chôn chặt lời muốn nói tận đáy lòng.
Cô hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng đặt tay lên nơi ngực đang đau buốt, không thể chịu đựng thêm sự thờ ơ của Thích Vũ Mục.
Sau khi xe lái vào trung tâm thành phố bắt đầu đông đúc, Thích Vũ Mục nói:
– Địa chỉ chỗ làm của cô ở đâu.
Cố Thái Hồng túm chặt quai túi, khẽ mở miệng:
– Không cần đâu, đằng trước có tàu điện ngầm, anh để em xuống là được.
Cố Thái Hồng không biết anh định làm gì, anh cũng không giải thích thêm gì với cô. Cô ngờ nghệch nhìn bóng lưng cao lớn của anh đi vào cửa hàng tiện lợi.
Lát sau anh đi ra, trên tay xách thêm một chiếc túi.
Thích Vũ Mục không lên xe, mà gõ kính xe bên này của Cố Thái Hồng. Cố Thái Hồng ngây ngốc mở cửa bước xuống, nhìn chằm chằm cái túi trong tay Thích Vũ Mục, trông rất giống đồ ăn sáng.
Quả nhiên anh đưa cái túi cho cô:
– Nhớ ăn sáng nhé.
Anh nói chuyện vẫn cứng nhắc, nhưng khoảnh khắc Cố Thái Hồng đón lấy cái túi, trong lòng như có dòng nước ấm rót vào, ngay cả mắt cũng nóng lên.
Trong túi có một hộp sữa tươi, một miếng sandwich đầy ắp và một hộp salad rau củ. Cố Thái Hồng cảm giác trái tim mình kịch liệt co rút, muốn nói gì đó đã thấy anh quay người lên xe.
Anh nhìn cô một cái rồi khởi động xe, mau chóng biến mất khỏi tầm mắt cô.
Cố Thái Hồng cầm chiếc túi đồ ăn sáng anh đưa cho mình, khóe miệng không khỏi cong lên, có vài giọt nước mắt rơi xuống túi.
Cố Thái Hồng theo thời gian đã hẹn đến văn phòng, cô đến gặp một nữ diễn viên kịch nói. Cô diễn viên này muốn tìm một chuyên gia trang điểm riêng, mà cô lại đang cần tăng thu nhập, ông chủ Triệu liền cung cấp cơ hội việc làm này cho cô.
– Chị Thích, xin chào- Cố Thái Hồng vừa bước vào phòng nghỉ, liền thấy nữ diễn viên xinh đẹp ngồi ở đó. Đối phương dáng người yểu điệu, mặc váy ngắn, cặp chân nuột nà khiến cô trông như người mẫu.
Ông chủ nói nữ diễn viên này tên Thích Nhã Tụng, rất nổi tiếng trong giới kịch nói.
Bây giờ gặp mặt, khí chất dáng vẻ của đối phương, quả thực rất xuất chúng.
Thích Nhã Tụng cười khẽ, vươn tay ra bắt tay với cô, đôi mắt lanh lợi nhìn cô:
– Em nên gọi chị là chị Cố, hay gọi chị là chị dâu đây?
Cố Thái Hồng ngạc nhiên, chị dâu?
Theo đó nghĩ đến tên gọi Thích Nhã Tụng của cô… Họ Thích?
Cố Thái Hồng ngước lên nhìn cô, cố lục lọi trong trí nhớ xem có từng gặp cô ấy không.
Thích Nhã Tụng cười rộ lên, hào sảng nói:
– Đừng nghĩ nữa, em chỉ gặp chị đúng một lần trong tiệc cưới của chị và anh Thích Vũ Mục thôi. Em là em họ của Thích Vũ Mục, quan hệ không thân mấy. Phải nói là em là đứa bị họ Thích từ bỏ, người bên đó đều ghét em, cho nên không có giao du gì với em.
Cô nhanh nhảu nói, làm Cố Thái Hồng có chút không tiêu hóa kịp.
– Xin chào- Nhìn thấy sắc đẹp này của Thích Nhã Tụng, Cố Thái Hồng cảm thán gen nhà họ Thích tốt thật đấy, toàn sinh ra trai xinh gái đẹp thôi.
– Ba em mất sớm, em với mẹ luôn sống ở nước ngoài, khi học đại học vì em bỏ học giữa chừng chuyển qua học diễn xuất, nên bị họ Thích mắng mỏ ghê lắm. Nói thẳng ra, em lạc loài trong dòng họ- Thích Nhã Tụng nháy mắt với Cố Thái Hồng, rất ra dáng quen thuộc đã lâu.
Cố Thái Hồng bị mấy câu nói nghịch ngợm này của đối phương chọc cười, cô cười rộ lên theo, vào vấn đề chính:
– Vậy tại sao em tìm chị làm thợ trang điểm?
– Đương nhiên là em từng nhìn thấy kỹ thuật của chị rồi. Lúc trước phòng làm việc của chị có nhận làm thiết kế tạo hình cho vở kịch “Thu Đầy Cõi Lòng” còn nhớ không? Nhân vật nữ chính Bạch Dao là bạn thân của em, tạo hình dân quốc của cô ấy rất đỉnh nhé. Khi đó em ở nước ngoài thấy cô ấy trên sân khấu liền hỏi ai làm cho cô ấy, cô ấy liền giới thiệu chị cho em- Dáng vẻ Thích Nhã Tụng nói huyên thuyên làm Cố Thái Hồng cảm nhận được sự nhiệt tình của cô, Cố Thái Hồng bị cô tâng bốc đến ngượng ngùng.
– Hóa ra cô Bạch là bạn em à- Cố Thái Hồng đương nhiên nhớ Bạch Dao, tạo hình trong “Thu Đầy Cõi Lòng” là dự án thiết kế cỡ lớn mà Studio Lưu Quang của họ lần đầu tiên tiếp nhận, cuối cùng hoành thành xuất sắc, Triệu Thành còn mở tiệc ăn mừng nữa mà.
– Nhưng chủ yếu chị chỉ làm thiết kế hóa trang, kiểu trang điểm gương mặt có khả năng không sánh bằng thợ trang điểm chuyên nghiệp được- Cố Thái Hồng nhìn cô.
– Em thích là được- Thích Nhã Tụng dứt khoát trả lời- Em không thích thì người khác có quảng cáo rùm beng thế nào trong mắt em cũng chỉ là hạt cát, chị hiểu không?
Cách nói chuyện thẳng thắn của Thích Nhã Tụng làm Cố Thái Hồng thoải mái, đây là lần đầu tiên cô gặp được một cô nàng cá tính hào sảng như vậy. Thích Nhã Tụng nói đúng, cô ấy không giống người nhà họ Thích, là lạc loài. Nhưng “kẻ lạc loài” này lại khiến Cố Thái Hồng tán thưởng.
Hoàng hôn buông xuống.
Thích Vũ Mục an tĩnh ngồi trong xe, Thịnh An vừa lái xe, vừa báo cáo lịch trình ngày mai.
– Chủ tịch, có cần đưa anh đến thẳng “Duyệt Đình” không?- Thịnh An quan sát sắc mặt của Thích Vũ Mục qua gương chiếu hậu.
Dạ tiệc của Duyệt Đình là bằng hữu xã giao bình thường trên phương diện làm ăn của Thích Vũ Mục. Anh biết Thích Vũ Mục là người không thích xã giao kiểu này cho lắm, nhưng buổi dạ tiệc này, thuộc dạng không thể từ chối.
– Về nhà trước đã.
– Về nhà?- Thịnh An bối rối.
Cũng may anh phản ứng nhanh, sau khi nhìn thấy ánh mắt nhàn nhạt của sếp quét tới, anh lập tức đánh tay lái quay ngược đầu xe, nhạy bén biết sếp nói về nhà là muốn về căn nhà sau khi kết hôn kia.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Thịnh An đưa Thích Vũ Mục về đến nhà, anh ngồi trong xe ngoan ngoãn đợi sếp.
Dõi theo bóng lưng đĩnh đạc của sếp, chiếc áo măng-tô màu đen khiến sếp rất có phong phạm, Thịnh An không khỏi khen ngợi.
Thích Vũ Mục là thần tượng của anh, đương nhiên, lời này anh không dám nói trước mặt Thích Vũ Mục.
Năm đó, tài hoa thiết kế trang sức của Thích Vũ Mục khiến Thịnh An khi đó vẫn còn học đại học “vừa thấy đã ngưỡng mộ”, sau khi tốt nghiệp anh tìm đủ mọi cách chen chân vào Trang Sức Phân Vĩnh, công tác bên cạnh thần tượng. May mắn mọi cố gắng của anh đã để anh được toại nguyện.
Thịnh An suy đi nghĩ lại, đột nhiên cảm thấy gần đầy Thích Vũ Mục có hơi là lạ, Thích Vũ Mục như đang rối rắm điều gì, luôn luôn phiền não.
Sau khi từ Milan trở về, số lần Thích Vũ Mục về nhà ngày càng tăng. Suốt một năm qua, mặc dù Thích Vũ Mục đã kết hôn, nhưng phần lớn thời gian đều đi công tác ở nước ngoài, lúc ở trong nước cũng sống tại khách sạn, rất hiếm khi về nhà.
Gần đây, sếp đã mấy lần “về nhà”, Thịnh An cảm thấy đây là chuyện tốt, dù thế nào, anh vẫn hy vọng idol của mình thành công cả trên phương diện tình yêu lẫn sự nghiệp.