Sáng sớm, một trận thét chói tai đã phá vỡ đi giấc mơ của Dương Tâm Dược.
Dương Tâm Dược - người đang nằm trên giường và mơ về chức vô địch thế giới tỉnh dậy ngay lập tức, động tác cá chép lộn mình liền từ trên giường ngồi dậy.
Tầm mắt dần dần từ mơ hồ trở nên rõ ràng hơn —— Dương Tâm Dược buồn ngủ chớp chớp mắt rồi sờ qua điện thoại trên tủ đầu giường, phía trên hiện rõ thời gian.
6 giờ 5 phút.
Lại là 6 giờ 5 phút.
Kể từ khi Mâu Tư Tư trở thành bạn cùng phòng của Dương Tâm Dược, cô cũng chưa có được một ngày bình yên ngủ đến 6 giờ 15.
Dương Tâm Dược lê tấm thân rời giường một cách khó khăn, trên đời này nơi được yêu thích nhất đó chính là ổ chăn của cô.Trong lớp có tiết tự học lúc 7 giờ nhưng cô vẫn có thể ngủ đến 6 giờ 45 rồi mới rời giường.
Nhưng cô gái tinh tế như Mâu Tư Tư lại có tính kỷ luật cao hơn. Cô ấy mở mắt đúng giờ vào lúc 5.45 mỗi ngày, tắm, trang điểm rồi thay quần áo. Mỗi ngày, cô ấy xuất hiện trong lớp với vẻ ngoài xinh đẹp nhất.
Kể từ đó, những âm thanh khác nhau do Mâu Tư Tư tạo ra vào sáng sớm sẽ luôn khuấy động giấc mơ của Dương Tâm Dược.
Tỷ như hôm nay, đánh thức Dương Tâm Dược không phải là nắng sớm ngoài cửa sổ mà là máy sấy tóc công suất siêu cao trong tay Mâu Tư Tư.
Ong —— ong —— ong ——
Dương Tâm Dược hoàn toàn hiểu được sự tuyệt vọng của ba chú heo con khi bị con sói lớn thổi bay nhà trong câu chuyện cổ tích.
Cô với đầu bù tóc rối bò dậy ngồi ở mép giường, cảm thấy một cái mạng chó của mình đã bị thổi tan đi một nửa.
Mâu Tư Tư thấy cô tỉnh thì tay cũng ngừng máy sấy, quay đầu chào hỏi cùng cô: "Chào buổi sáng."
"...... Chào buổi sáng."
Sau đó Mâu Tư Tư tiếp tục "Ong ong ong" lên, mái tóc dài của cô ấy được máy sấy thổi bay, hương thơm trên từng sợi tóc theo hơi nóng bay về hướng của Dương Tâm Dược.
Kỳ thật Dương Tâm Dược vô số lần muốn nói chuyện với Mâu Tư Tư về "Quy tắc ứng xử của bạn cùng phòng ". Điều quan trọng nhất chính là không ảnh hưởng thời gian nghỉ ngơi của nhau. Nhưng mà ngoại trừ chuyện này ra thì Mâu Tư Tư không hề có sai sót gì cả. Cô ấy không chỉ hào phóng chia sẻ các sản phẩm chăm sóc da mà cô ấy còn tích cực thảo luận về các chủ đề tình cảm với cô.
Dương Tâm Dược chỉ có thể an ủi chính mình: Trên đời này nào có được bạn cùng phòng 100 điểm chứ? Có thể nhặt được một người 80 điểm...... Không, 70 điểm cũng thấy đủ rồi.
※
Chờ Mâu Tư Tư trang điểm xong, Dương Tâm Dược cũng thu thập cặp sách rồi hai người cùng nhau đi về phía nhà ăn.
Nhà ăn 6 giờ rưỡi đã mở cửa.Lúc trước khi Dương Tâm Dược sống một mình, bởi vì dậy quá muộn cho nên lúc đến nhà ăn chỉ dọn được chén dĩa, mà cái gì cũng đều không còn. Hiện tại có Mâu Tư Tư "Phục vụ đánh thức ", cho nên Dương Tâm Dược có thể ngồi vào nhà ăn lúc 6 giờ rưỡi rồi.
Sau khi đi vào nhà ăn, hai người liền tự nhiên tách ra —— Mâu Tư Tư muốn cùng thất tiên nữ tụ hợp. Bữa sáng trên bàn của các cô ấy chỉ có cà phê đen, sữa tiệt trùng, vài miếng rau xà lách cùng trái cây, ngay cả ăn trứng gà cũng phải đem lòng đỏ trứng bỏ đi, chỉ ăn lòng trắng trứng.
Dương Tâm Dược chỉ liếc mắt nhìn qua bàn ăn của các cô ấy một cái liền cảm thấy chính mình sắp bị hạ huyết áp rồi.
Giống như các thí sinh thể thao phải tiếp tục luyện tập và thí sinh bình thường phải đắm mình trong biển câu hỏi thì các thí sinh thi Nghệ thuật phải làm việc chăm chỉ trong mười năm để tỏa sáng một phút trên sân khấu.
Những người không hiểu biết thì luôn cho rằng bọn họ tiêu tiền mua bằng cấp, chỉ cần trong nhà có tiền thì tùy tùy tiện tiện là có thể vào đại học hạng nhất, sau khi tốt nghiệp là có thể đóng phim trở thành minh tinh kiếm đồng tiền lớn. Nhưng nếu con đường này thật sự tốt như bọn họ nói, thì tại sao trong lớp của cô sẽ có nhiều thí sinh thi Nghệ thuật thi lại như vậy chứ?
Dương Tâm Dược bưng một cái khay tùy tiện tìm một cái bàn trống. Thức ăn trước mặt cô vẫn luôn đầy ắp như mọi khi, bánh quẩy xé thành những miếng nhỏ ngâm trong sữa đậu nành, hai lát thịt bò trong chiếc bánh hamburger cùng một dĩa dưa chua nhỏ. Cô cắn một miếng khiến hai bên má bị nhét đầy.
Nhà ăn vào giờ ăn sáng đã kín hết chỗ, chưa được bao lâu thì xung quanh Dương Tâm Dược đã đứng đầy học sinh.
Chờ đến khi Chung Khả bưng mâm thức ăn lọt vào tầm mắt của cô thì nhà ăn đã không còn bàn trống rồi.
"Chung Khả!...... Khụ khụ khụ khụ!" Dương Tâm Dược kêu cậu một cách quá vội vã cho nên không nuốt nổi một ngụm hamburger liền bị sặc rồi ho khan.Cô vội vàng vùi đầu uống hai ngụm sữa đậu nành lớn, vốn muốn đem đồ ăn đang nghẹn ở cổ họng trôi xuống dạ dày, kết quả là thiếu chút nữa đem mình làm cho sặc chết.
Một bàn tay ấm áp đang đặt trên lưng cô vỗ về khiến cho cô thông thuận khí, đồng thời đưa một miếng khắn giấy để cô lau miệng.
Cô chật vật cảm thấy thể diện lớp trưởng của mình đều đã bị mình làm mất hết cả rồi.
Cô bình tĩnh lại rồi ngẩng đầu ngước lên, thì ra người vừa giúp cô không bị nghẹn lại chính là cậu bạn cùng bàn tốt của cô.
"Cái phương thức chào hỏi này của cậu khiến tớ khiếp sợ đấy." Chung Khả bất đắc dĩ rồi rút thêm tờ khăn giấy cho cô, để cô lau đi sữa đậu nành còn dính ở cổ tay áo
Dương Tâm Dược nói bằng giọng ủy khuất: "Không phải vì thấy cậu không tìm thấy bàn ăn cho nên muốn gọi cậu lại đây sao."
"Nhưng không có chỗ nào trống ở đây cả." Chung Khả quay đầu nhìn xung quanh, bàn ăn chung quanh đều là người, xuống chút nữa cũng chẳng còn một bàn trống nào.
"Bạn học Chung Khả, cậu phải học cách trả lời một cách linh hoạt nha." Dương Tâm Dược đem hai khay kim loại của hai người dựng lên, vừa vặn liền hiện ra một chỗ trống.
Một tay cô nắm lấy ống tay áo của Chung Khả, kéo cậu đứng bên cạnh mình. Bên trái bên phải tất cả đều là bạn học của lớp tự nhiên, bọn họ cao to, Dương Tâm Dược ôn tồn mời họ nhích qua một chút nhưng không biết bọn họ giả vờ không nghe thấy hay là không nghe thấy thật nữa vì ai cũng không chịu nhích qua một chút.
Dương Tâm Dược ủ rũ "Haiz" một tiếng, chỉ có thể đem Chung Khả kéo về bên cạnh mình, hai người vai kề vai, chân chạm vào chân, chiếm cứ một nên một thế giới nhỏ cho riêng mình.
"May mắn là hai đứa mình đều gầy."Cô cảm thấy may mắn mà vỗ vỗ ngực, hoàn toàn không phát hiện khi cô gần sát Chung Khả trong nháy mắt cơ thể của chàng trai đột nhiên căng thẳng trong một giây.
Đột nhiên, Chung Khả lại ngửi thấy mùi hương trái cây quyến rũ của con gái.
Lại ngọt lại thơm lại nhiều nước.
Cậu vội vàng cúi đầu nhìn về phía bàn ăn, thành thành thật thật ăn bánh mì xúc xích cùng trứng trong đĩa mình.
Cũng may xấu hổ không thể giải thích này đã nhanh chóng bị phá vỡ—— Viên Tiêu cùng Bạch Thiên đang bưng khay thức ăn và vui vẻ tham gia nhóm ăn sáng của họ.
Tuy rằng cái bàn đã đủ quân số. Nhưng Viên Tiêu là ai chứ? Cô ấy biết cách ăn nói,công phu nói mấy câu liền đem hai vị bạn học ở bàn đối diện dỗ đi.Cô ấy thoải mái mang Bạch Thiên dàn xếp xong rồi tròn xoe đôi mắt nhìn về phía Chung Khả cùng Dương Tâm Dược đang đứng cùng nhau.
"Hai cậu đang ấp trứng sao? Dán gần như vậy làm gì." Cô ấy hỏi.
Mặt Chung Khả đỏ lên liền vội vàng nói: "Không có không có không có không có......"
Dương Tâm Dược so với cậu phóng khoáng hơn nhiều: "Này không phải do cái bàn không có chỗ trống nhiều sao, gần gần càng tốt."
Bạch Thiên nhíu mày: "Hai cậu vẫn chú ý một chút đi, giám thị đang truy bắt yêu sớm đấy, hai cậu đi học ở bên nhau, ăn cơm ở bên nhau, nếu lad trong mắt thầy Lạc thì phỏng chừng liền bị thầy ấy chụp mũ yêu sớm đấy."
Viên Tiêu khinh thường bĩu môi, chiếc đũa trong tay đem hoành thánh chọc loạn đi: "Hừ, này cũng không phải cao trung, mọi người đều đã thành niên rồi, nói chuyện yêu đương thì làm sao......"
Viên Tiêu là học sinh năng khiếu mỹ thuật, sơ trung đã ở lại lớp cho nên chờ đến cuối năm nay thì đã mười chín tuổi. Suốt mười chín năm không có tình yêu tưới! Đóa hoa mỏng manh như cô ấy đều phải chết héo. Vốn đang nghĩ đến trong lớp học lại có nhiều soái ca như vậy, nói không chừng có thể khiến cô ấy triển khai một đoạn lãng mạn trong câu chuyện tình yêu vườn trường, cái gì mà《 Viên Viên cười thực quyến rũ 》, 《 tiểu Tiêu Tiêu đơn thuần của chúng ta 》, nào nghĩ đến quy củ của lớp học lại còn nhiều hơn so với học cấp 3 nữa.
Bạch Thiên nói: "Nghe nói chủ nhiệm lớp tự nhiên từ chỗ bọn nam sinh chặn được vài phong thư tình gửi cho Mâu Tư Tư, tiết tự học buổi tối ngày hôm qua,những nam sinh đó một đám đều bị gọi vào trong văn phòng giáo huấn đấy!"
"Nghiêm trọng như vậy sao?"
"Cũng không hẳn! Nghe nói nếu lần tiếp theo bị phát hiện liền giao cho phụ huynh."
Trong lòng Viên Tiêu có cảm giác sợ hãi: "Đây được coi là công khai xử tội, thật là đáng sợ mà."
Nói tới đây, Viên Tiêu lại đem tầm mắt nhắm ngay đến Chung Khả đang gặm bánh mì: "Giáo thảo, cậu cũng phải cẩn thận."
Chung Khả không thể hiểu nổi: "Tớ cẩn thận cái gì?"
Viên Tiêu hạ giọng liền hỏi một cách thần bí: "Đừng giả bộ, mọi người đều quen thuộc như vậy —— khai giảng lâu như vậy, cậu đã nhận được mấy bức thư tình rồi? Nhưng đừng để bị thầy giám thị bắt được nhé."
Chung Khả vội vàng lắc đầu, nói chính mình một lòng dốc sức học hành, so với Đường Tăng cầu lấy chân kinh còn muốn thành tâm hơn.
Nhìn thấy dáng vẻ thành thật này của cậu, Viên Tiêu nổi lên ý xấu liền cố ý đùa giỡn cậu: "Nói như vậy,cậu còn chưa có bạn gái hả giáo thảo?" Cô ấy cuốn tóc xoăn sang một bên, nháy mắt với cậu một cái, "Nếu không, tớ làm bạn gái của cậu thì thế nào?"
Cô ấy chỉ là thuận miệng nói giỡn, nhưng Chung Khả nơi nào đã bị người ta trêu ghẹo qua lập tức toàn thân cứng đờ, tay chân cũng không biết để nơi nào —— sau khi cậu tốt nghiệp Nhất Trung ở Yến Kinh, chủ đề yêu đương là một khu vực cấm không thể chạm tới được. Từ lớp 1 đến cấp 3, toàn bộ nam sinh nữ sinh phải ngồi tách ra, từ đồng phục đến cặp sách và giày đều được nhà trường chế định, mục đích chính là để mọi người không cần phân tâm trang điểm mà chuyên tâm học tập. Trong lớp tất cả đều là học bá,sau khi tốt nghiệp hướng đi của tất cả đều là trường đại học hàng đầu trong và ngoài nước.Trong một môi trường áp lực cao như vậy, hơi chút lơi lỏng một chút sẽ bị rơi xuống, ai còn có tâm tư suy nghĩ đến người khác phái chứ?
...... Nhờ các quy định nghiêm ngặt của trường trung học, ba năm sơ trung thêm ba năm cao trung, Chung Khả cùng nữ sinh cùng lớp nói qua nói lại cũng không vượt qua một trăm câu, hơn nữa trong một trăm câu này thì có đến 95 câu đều là thảo luận học tập.
Trước khi cậu bước vào lớp học lại này, căn bản cậu không rõ ràng lắm chính mình bên ngoài có bao nhiêu xuất sắc.
Còn nhớ rõ lần đầu tiên cậu bị người kêu "giáo thảo", cậu đã quẫn bách đến đại não trống rỗng, còn tưởng rằng người khác đang trào phúng cậu. Rốt cuộc trong lớp có rất nhiều thí sinh thi Nghệ thuật đến như vậy, luận về cách ăn mặc bên ngoài, nam sinh bình thường như cậu làm sao so được cơ chứ? Cậu ước chừng dùng nửa tháng công phu mới tiếp thu được hiện thực rằng "Chính mình dường như lớn lên cũng không tệ lắm", cuối cùng khi người khác trêu ghẹo cậu là giáo thảo, cậu cũng có thể miễn cưỡng mỉm cười một cái.
Nào nghĩ đến, mới vừa thích ứng với "giáo thảo", cậu cư nhiên lại đón nhận một vấn đề khó khăn khác! —— nữ sinh nói muốn làm bạn gái của cậu( tuy rằng nhìn dáng vẻ là nói giỡn), nhưng cậu phải đáp lại như thế nào cho tốt?
Đáp án của vấn đề này còn khó giải hơn câu cuối cùng trong bài thi tuyển sinh đại học môn toán.
"Được rồi, đừng khi dễ Chung Khả nữa." Thời khắc mấu chốt, lại là Dương nữ hiệp động thân thay cậu chắn đi con đao tình ý miên man này, "Tớ làm chứng nhá, tớ nói thật cậu bạn ngồi cùng bàn mỗi ngày trừ bỏ học tập thì chính là nuôi hoa, sinh hoạt đều khỏe mạnh so với ông nội tớ, làm việc và nghỉ ngơi đều quy luật hơn so với ba ba tớ. Cậu ấy căn bản không có khả năng yêu đương đâu, chờ đến khi cậu ấy lớn tuổi hơn sẽ giống như cây sen đá tay gấu múp tự thể sinh sôi nẩy nở, khỏe mạnh trưởng thành!"
Bốn con mắt của Vân Tiêu cùng Bạch Thiên di chuyển phải phải trái trái, rõ ràng không tin.
Bạch Thiên hỏi: "Cậu là gì của cậu ta mà có thể thay cậu ta bảo đảm chứ?"
Dương Tâm Dược quay đầu lại rồi nhìn Chung Khả, vừa vặn Chung Khả cũng đang nhìn cô.
Hai người vốn đứng cực gần, đến khi bốn mắt nhìn nhau, dường như có tia điện đi qua rồi tiến đến trong lòng.
"Chúng tớ, chúng tớ là......" Cũng may Dương Tâm Dược chỉ dừng một lúc, và không để cảm giác kỳ lạ đó chiếm lấy não mình. Cô lập tức quay đầu lại và nhìn hai cô bạn thân ở phía đối diện như thường, "Tớ cùng Chung Khả, là " anh em khác phái "."