Trách Anh Quá Đáng Yêu

Chương 48: Công viên giải trí (1)



Dương Tâm Dược không biết làm thế nào mà Chung Khả biết được tâm tư của cô dành cho anh trai tiểu Phương mà không ai biết được. Nhưng dù cô có quấn lấy Chung Khả một hồi lâu, lời ngon tiếng ngọt cũng không có cách nào cạy miệng của Chung Khả ra cả.

Không chỉ có như thế, Chung Khả còn bị cô chọc cho tức giận.

Hôm tan học thứ sáu, Chung Khả đã hỏi cô một cách giận dữ: “Anh tiểu Phương, anh tiểu Phương, nguyên một tuần nay trừ bỏ chuyện của anh ấy ra thì, thì cậu tìm tớ không có lí do gì khác sao?”

“…… Không, không phải.” Thấy cậu thật sự tức giận, Dương Tâm Dược vội vàng lấy ra 8 triệu thành ý xin lỗi, “Xin lỗi cậu, cậu đừng tức giận có được không?”

Tuy rằng miệng cô thoải mái xin lỗi, nhưng tâm lý vốn dĩ cũng không rõ lắm: Kỳ lạ! Ba người ăn cơm vào hôm trước, Chung Khả rõ ràng cũng rất thích Phương Đỗ Nhược, vì sao mà bây giờ nhắc tới anh tiểu Phương cậu sẽ tức giận như vậy chứ?

Giờ khắc này, cô giống như là nhà có cô vợ sư tử Hà Đông quản nghiêm: Cho dù vốn dĩ không biết mình sai ở đâu, nhưng thái độ xin lỗi nhất định phải tốt!

Nhưng mà Chung Khả lại không dễ lừa gạt như vậy, cậu nhìn thấy trong ánh mắt của Dương Tâm Dược lộ ra ngây thơ, trong lòng lại thở dài, không khỏi giễu cợt màn trình diễn của mình: Rõ ràng biết cô không có tình cảm gì vượt quá giới hạn với mình, cậu làm gì có tư cách để ghen cơ chứ?



Trên đường về nhà, Dương Tâm Dược vẫn luôn rầu rĩ không vui. Bọn họ chỉ có thể về nhà một ngày rưỡi vào cuối tuần, mẹ Dương dặn dò đầu bếp làm một bàn lớn đồ ăn ngon, an ủi cô con gái học hành chăm chỉ.

Nhà họ Dương không có thói quen ăn không nói. Bình thường ở trên bàn cơm, cô luôn nói với ba mẹ và kể cho họ nghe những chuyện lớn xảy ra trong trường, mặt mày hớn hở, vui vẻ ghê lắm nhưng hôm nay cô lại không có hứng thú gì cả. Trên bàn cơm thiếu đi tiếng cười của cô, ba Dương cùng mẹ Dương đều không quen.

Nếu không phải tốc độ ăn cơm của cô vẫn như gió cuốn mây tan thì mẹ Dương đã cho rằng cô bị bệnh.

Bà hỏi cô: “Dược Dược, thấy con tâm sự nặng nề, con đang nghĩ gì vậy?”

Dương Tâm Dược đang  phát ngốc, không biết giữ mồm, có gì đều nói hết ra bên ngoài: “Con nghĩ tới Chung Khả ( vì cái gì  mà biết con thích anh tiểu Phương)……”

Cũng may, mới nói được một nữa thì cô đã  hồi thần, nhanh chóng ngậm miệng lại che giấu nửa câu sau.

Cô với anh tiểu Phương hoàn toàn là yêu thầm! Bát tự còn chưa xem, nếu như nói cho ba mẹ nghe, tuyệt đối trong nhà này sẽ nổ tung chảo.

Nhưng hết lần này đến lần khác, đối với ba Dương đang lo lắng yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến con học tập mà nói thì đây là tin tức càng thêm chấn động hơn!

Nhìn kìa, nhìn kìa, con gái vừa mới trưởng thành đã bị nam sinh khác bắt đi rồi!

…… Không đúng, nói không chừng là con gái chủ động ngậm con trai đàng hoàng nhà người ta đi rồi.

Là nô lệ của con gái, ba Dương sao mà nhịn được. Da thịt trên mặt ông run lên, cảm thấy rằng mình sắp buồn đến rụng tóc ngày hôm nay rồi.

Dưới gầm bàn, chân ông chạm vào chân mẹ Dương, ý bảo bà nhanh nói chuyện đi.

Mẹ Dương nhận được tín hiệu của chồng, trên mặt không hiện ra, cười khanh khách mà nhắc một chủ đề khác: “Dược Dược, con nói xem thời gian có trôi qua nhanh không, mới chớp mắt đã đến cuối năm rồi.”

Quá mấy ngày nữa chính là tết dương lịch, lại phải thay một quyển lịch mới rồi.

“Đúng vậy.” Dương Tâm Dược gật gật đầu, “Cảm giác hôm qua mới bước vào lớp học lại, nháy mắt đã kết thúc học kỳ một rồi.” Dưới hào quang bao phủ của học thần, thành tích của cô vẫn luôn vững bước bay lên, bây giờ đã vững vàng ngồi ở vài vị trí đầu trong lớp. Nhưng mà, đừng nói là so sánh với Chung Khả, bây giờ cô còn cách Đới Kỳ Lân hơn 50 điểm nữa đấy.

Buồn.

Mẹ Dương hỏi: “Tết tây bọn con được nghỉ mấy ngày?”

“Một ngày —— thầy chủ nhiệm còn không muốn nói cho tụi con biết.” Cô nhịn không được oán giận lên, “Nghe nói nghỉ đông chỉ được nghỉ mười ngày, còn khổ hơn so với đội tập huấn Hoa Kiếm lúc trước!”

Ba Dương nhắc nhở cô: “Dược Dược, học lại chính là con đường con đã chọn, lần thứ hai thi đại học, khẳng định sẽ vất vả hơn so với lần đầu tiên. Con phải biết rằng, trên đời này có rất nhiều người ngay cả cơ hội lựa chọn thứ hai cũng không có.”

Ba Dương dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, công việc vất vả, gần 40 tuổi mới có Dương Tâm Dược. Ông đã chịu đủ nổi khỗ khi không có văn hóa, cho nên chú trọng nhất việc giáo dục cùng đạo đức của con gái. Học phí cho Dương Tâm Dược một năm học lại cũng tiêu tốn hơn hai trăm ngàn. Con số chi ra này rất nhiều người trưởng thành làm việc một năm cũng không đạt được.

Cũng may Dương Tâm Dược cũng yêu cầu thực nghiêm khắc với bản thân mình, tuy rằng ngoài miệng ngẫu nhiên sẽ oán giận thầy giáo quản quá nghiêm, nhưng trước đến giờ cô chưa từng buông lỏng học tập.

“Được rồi được rồi, con gái hật vất vả mới trở về một chuyến, ông đem đạo lý lớn kia thu lại đi.” Mẹ Dương tươi cười dịu dàng, lại lấy nhiều sườn heo chua ngọt cho cô. Dưới gầm bàn, bà hung hăng đá vào chân chồng mình một cái khiến ba Dương đau đến nỗi phải cắn vào răng hàm.

Mẹ Dương đau lòng mà nhìn về phía con gái: “Dược Dược, con nói xem trong khoảng thời gian này, mỗi ngày trừ bỏ học tập thì chính là học tập, cũng chưa từng buông lòng ra. Như vậy đi, tết Tây này, con cũng đừng ở nhà nữa, gọi đám bạn kia của con ra ngoài chơi đi.” Bà ngừng lại, đưa cho chồng ánh mắt cảnh báo, “Tiền á hả, ba con sẽ trả cho con.”

“…thật sao ạ?!” Dương Tâm Dược vui vẻ đến điên rồi, lung tung nhai lấy đồ ăn trong miệng, nuốt xuống, bên miệng còn dính mấy hạt cơm. Cô từ trên chỗ ngồi nhảy lên, vài bước vọt tới bên cạnh ba yêu, cho ba yêu một cái ôm dùng sức, giống như ôm món đồ chơi gấu lớn khi còn nhỏ vậy.

“Đương nhiên là thật rồi.” Ba Dương vỗ vỗ cái đầu xù xù của con mình,  đời này ông kiếm tiền không phải vì đứa con gái cục cưng này của ông sao. “Công viên giải trí Thành Tây thế nào? Ba phái xe đưa bọn con qua đó nha.”

Tốt quá! Đương nhiên là tốt rồi!

Những đứa con gái khác khi nhắc tới công viên giải trí sẽ nghĩ đến xe hoa rực rỡ, bánh xe quay lãng mạn, vòng xoay ngựa gỗ. Mà Dương Tâm Dược khi nhắc tới công viên giải trí, trước hết nghĩ đến lại là tàu lượn siêu tốc! Nhà ma! Thuyền hải tặc! Cuối cùng cô cũng đã 18 tuổi, có thể đi chơi nhảy bungee rồi!



Tâm tư của Dương Tâm Dược đã không còn đặt tại bữa cơm chiều này nữa, cơm nước xong, cô vui vẻ ba bước cũng thành hai bước trở về phòng, mở  máy tính để lấy vé. Ngày 1 tháng 1 chính là lúc công viên giải trí người nhất, Dương Tâm Dược sợ xuống tay thì đã muộn.

Phòng ăn dưới lầu, hai dì giúp việc tay chân cần mẫn quét tước bàn ăn, mẹ Dương cầm lấy điện thoại đi về phía nhà ấm trồng hoa.

Trồng nhà ấm thủy tinh trồng hoa, ánh mặt trời vừa lúc. Dưới sự chăm sóc cẩn thận của người làm vườn, mỗi cái cây đều tràn đầy năng lượng, màu sắc xanh biếc, dưới ánh mặt trời vẫn đứng thẳng tiếp thu sự kiểm duyệt của bà chủ.

Trong không khí tràn ngập hương thơm của cây cỏ, khi ba Dương mua căn biệt thự này thì nơi đầu tiên kiến trúc sư thiết kế là căn nhà ấm trồng hoa này. Trong một góc của nhà ấm trồng hoa đặt một chiếc ghế bành xinh đẹp cùng một chiếc bàn nhỏ, kệ sách bên cạnh. Mỗi buổi chiều, mẹ Dương ở chỗ này phơi nắng, thưởng thức một tách trà, lại xem một quyển văn xuôi yêu thích…… Nhàn nhã lại tự tại.

Mà tại bồn hoa phía nam trong nhà ấm trồng hoa, đáng chú ý nhất chính là bể cá bán cầu bằng thủy tinh.

Nó tuy là bể cá, nhưng bên trong cũng không có một con cá nào. Giữa bể cá, bùn nằm ở đáy, những viên đá nhỏ và tròn được đặt trên đó và hơn 20 loài mọng nước có hình dạng khác nhau đứng cạnh nhau tại nơi đó, cành lá có cái như trứng, lúc thì lá tròn, màu sắc thì có xanh tím hồng phấn lại xanh biếc…… Xanh um tươi tốt, nhìn cực kỳ sống động.

Mẹ Dương dạo bước đến trước bể cá thủy tinh kia, cúi đầu nhìn về phía chậu sen đá này.

Được bao quanh bởi các loại sen đá, có một gốc cây màu xanh đậm tên là “Xuân manh”  thu hút nhiều sự chú ý nhất.

Chỉ thấy, một cây “Hoa Kiếm” thật mọc lên từ thân chính của Xuân Manh, hướng lên trời cao, bao trùm phía trên tất cả các loài.

Trên đỉnh của “Hoa Kiếm” kia có một bó hoa năm cánh màu trắng đơn giản, phủ đầy cành cây.

Nhìn bó hoa kia, mẹ Dương cảm thấy nó đặc biệt giống con gái của mình: thuần khiết lại tràn ngập sức sống.

Mẹ Dương còn nhớ rõ con gái lúc đem chậu hoa này về, còn nói với bà: “Mẹ, đây là chậu sen đá  mà Chung Khả đưa cho con! Cậu ấy tự làm! Mẹ nhất định phải thay con chăm sóc cho nó!”

Lúc ấy “Hoa Kiếm” nở hoa, Dương Tâm Dược vây quanh chụp mấy chục bức ảnh Xuân Manh 360 độ, cho tới bây giờ ảnh nền điện thoại cũng là Xuân Manh Hoa Kiếm.

Haizz.

Trong lòng mẹ Dương thở dài: Như thế nào kẻ hèn một cây “Hoa Kiếm” đã lừa nữ nhi đem đi mất rồi.

Nghĩ đến đây, mẹ Dương đi đến trước chiếc ghế bành mà ngồi xuống, lấy điện thoại tìm ra một dãy số.

Alo, là tiểu Phương hả? Dì là mẹ Dương Tâm Dược, con còn nhớ không? Là thế này, Vào tết Tây ngày đó không biết con có thể hay không……”



Năm mới tới gần, lòng người rục rịch.

Trong phòng học, các bạn học tốp năm tốp ba tụ ở bên nhau, thảo luận về kỳ nghỉ Tết không dễ đến.

Viên Tiêu ghé vào trên bàn, oán giận nói: “Nghỉ được một ngày thôi! Trường học thật vô nhân tính!” Cô ấy lẩm bẩm, “Một ngày sao mà tớ ngủ đủ……”

Bạch Thiên kinh ngạc mà nói: “Không thể nào, thật vất vả mới có kỳ nghỉ, cậu chỉ tính ngủ cho qua thôi hả?”

“Đúng vậy.” Viên Tiêu nghiêm túc gật đầu, “Ai cũng đừng hòng tách tớ cùng giường ra!”

Cô ấy mang lời thề son sắt, hai bàn tay nhỏ bé đều nắm chặt thành nắm tay của Doraemon.

Bạch Thiên cùng Dương Tâm Dược liếc nhau, cười rộ lên: “Tâm Dược, tớ đã sớm nói rồi, cậu ấy chỉ là con heo nhỏ lười biếng mà thôi, khẳng định không muốn ra khỏi cửa, cậu không nên mua vé cho cậu ấy, vừa vặn có thể tiết kiệm tiền……”

“Cái gì cái gì?!” Viên Tiêu vừa nghe có tiện nghi để chiếm, lập tức vãnh tai ngồi dậy, “Vé gì vé gì!”

Dương Tâm Dược cũng không úp úp mở mở, cô lấy hai vé vào cửa từ ngăn bàn, ở trước mặt cô ấy quơ quơ: “Vốn đang định mời cậu đi công viên giải trí chơi vào ngày đầu tiên của năm mới, nghe nói ngày hôm đó có lễ hội ẩm thực quốc tế, buổi tối còn có xe hoa diễu hành, biểu diễn pháo hoa ……”

“Tớ đi tớ đi!” Viên Tiêu lập tức bổ nhào vào trên người cô, duỗi thẳng cánh tay đoạt lấy vé vào cửa trong tay cô. Đáng tiếc Dương Tâm Dược cao hơn cô ấy chừng 10 cm, Viên Tiêu nhảy nhót như thế nào cũng với không tới vé trong tay cô. Viên Tiêu cuối cùng chỉ có thể dùng đại pháp cùi chỏ ngàn cân, kẹp vào cổ Dương Tâm Dược, cuối cùng mới cướp được vé vào cửa không dễ này.

Theo như lời Dương Tâm Dược nói, có rất nhiều công viên giải trí vào ngày đầu năm mà vé rất khó lấy. Tất cả các vé đã được bán hết, cuối cùng cô làm nũng với ba ba, mới từ nơi khác cướp được mấy tấm vé này.

Trong tay Viên Tiêu chính là vé dành cho cặp đôi, bất kể giới tính, chỉ cần là “hai người” là có thể. Khi vào cổng, hai người cần thực hiện các động tác thân mật từ nắm tay đến hôn, và mức độ thân mật khác nhau có thể nhận được những món quà thân mật khác nhau.

Viên Tiêu cực kỳ hưng phấn, lôi kéo Bạch Thiên lên kế hoạch đến lúc đó hai người muốn “thân mật”như thế nào mới có thể lấy được phần thưởng.

Bạch Thiên vội vàng lui về phía sau một bước cùng cô ấy phân rõ giới hạn: “Nụ hôn đầu tiên của tớ là muốn để lại cho bạn trai, không phải để lại cho bạn gái!”

“Cậu này, như thế nào còn kén cá chọn canh hả……”

Hai người hi hi ha ha cười nói, quấy rầy tới Đới Kỳ Lân đang vùi đầu học tập. Cậu ta khinh thường mà nhìn các cô, hừ một cái: “Ấu trĩ.”

“Đúng đúng đúng, cậu chính chắn nhất.” Viên Tiêu lải nhải lên, “Cậu sinh ra là chủ tịch nước, người khác mười tám, cậu 80.”

“Nếu tôi là chủ tịch nước, sắc lệnh đầu tiên được ban hành là yêu cầu tất cả các điện thoại di động phải hủy bỏ chức năng làm đẹp. Nâng cơ mặt, mắt to, lỗ tai mèo gì đấy, dáng vẻ mình ra sao chẳng lẽ không biết ư!”

“Cậu……!”

Đới Kỳ Lân khó có được chiếm thế một lần, cậu chặnViên Tiêu đến nỗi không lời gì để nói, dào dạt đắc ý từ cặp sách móc ra tai nghe che kín lỗ tai, chuyên tâm làm bài nghe tiếng Anh.



Hai bọn họ khắc khẩu Dương Tâm Dược không  nghe thấy, bởi vì cô đã sớm tìm vé vào cửa, tung tăng chạy đến hàng cuối cùng, đi tìm Chung Khả hiến vật quý!

“Chung ~ Khả ~” cô gọi.

Chung Khả còn đang tức giận cho nên không để ý đến cô.

“Chung ~ Khả ~ xin lỗi cậu.” Cô đẩy đẩy cậu.

Chung Khả chuyên tâm làm bài, ai cũng không thể làm cậu phân tâm.

Dương Tâm Dược không cảm thấy nản lòng, cô dứt khoát ngồi xổm trước bàn của Chung Khả, hai tay nắm lấy cạnh bàn, cằm tựa vào mu bàn tay, mắt hạnh nhấp nháy nhấp nháy, nhìn cậu từ dưới lên trên mà thôi.

Dáng vẻ kia cực kỳ giống con mèo cam mặt dày cùng tên với cô.

Cô đã thỉnh giáo riêng Mâu Tư Tư về chiêu « giả vờ ngoan ngoãn » này. Mâu Tư Tư nói chỉ cần cô bày ra tư thế này, bảo đảm Chung Khả có bao nhiêu tức giận đều sẽ tiêu tan hết.

Quả nhiên, chính diện gặp Dương Tâm Dược “ra vẻ công kích”,  tay Chung Khả tay run lên, thiếu chút nữa đã ném những chậu sen đá bảo bối xuống đất.

“Cậu, cậu làm cái gì thế! Mau đứng lên!” Chung Khả vừa mới chỉ liếc nhìn cô thì trái tim chàng trai ngây thơ của cậu bị thần Cupid mạnh mẽ cắm hàng chục hàng trăm mũi tên.

Dương Tâm Dược hỏi: “Sắp đến Tết tây rồi, không phải cậu sẽ tức đến sang năm mới chứ?”

“…… Sẽ không.” Chung Khả đem tầm mắt dời đi, ánh mắt dao động, “Tớ đã không còn giận nữa.”

Dương Tâm Dược lúc này mới vui vui vẻ vẻ mà đứng lên, tiến đến bên cạnh Chung Khả, đĩnh đạc ôm lấy bả vai cậu, gục đầu cậu vào người mình: “Đúng vậy, chúng ta là bạn tốt, không đúng, chúng ta anh em làm sao có thể để mối thù qua đêm.”

“……”

Dương Tâm Dược cười như ánh nắng tươi sáng, cô từ trong túi móc ra phiếu hai người tới công viên giải trí thảy lên trên bàn, vẫn luôn đẩy đến trước mặt chàng trai.

“Chung Khả Chung Khả, đây là món quà nhận lỗi của tớ, cậu nhất định phải nhận lấy.”

Chung Khả cầm lấy vé vào cửa nhìn nhìn, hai chiếc vé được in hình ảnh phản chiếu. Chúng được ghép lại với nhau để tạo thành một trái tim hoàn chỉnh. Mà ở giữa trái tim, bốn chữ “ vé cho cặp đôi” được bắn bằng tia laser khiến đầu ngón tay của chàng trai nóng lên.

“Tại sao đây là một cặp vé cho hai người.” Cậu nhìn cô gái bên cạnh và bình tĩnh lại, nhưng cậu biết cpu của mình đã quá tải.

Cô gái mà cậu thích vậy mà lấy ra vé đôi, mời cậu vào Tết tây đi công viên giải trí chơi, đây là không phải chứng  minh……

Cổ họng cậu khát khô, hai mắt dừng lại trên đôi môi anh đào của cô gái, hy vọng cái miệng bướng bỉnh kia có thể phun ra đáp án mà cậu mong chờ.

“—— đương nhiên là hai người rồi!” Dương Tâm Dược hào khí tận trời mà vỗ vỗ bả vai Chung Khả, “Đối tượng thầm mến thần bí kia mà cậu vẫn luôn cất giấu không để cho tớ biết, lần này nhất thiết phải mang đến cho tớ gặp!”

“……”

Mẹ kiếp.

Chung Khả tuyệt vọng mà nghĩ: Cậu thích người có phải đã quên mang theo đầu óc hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.