Trách Anh Quá Đáng Yêu

Chương 50: Công viên giải trí (3)



Vào ngày đầu tiên của tháng giêng, ngay cả trong không khí cũng nhẹ nhàng một mùi hương “mới”. Tiếng pháo nổ vẫn kéo dài từ chạng vạng tối ngày hôm trước đến sang ngày đầu năm mới hôm sau. Lúc ra khỏi nhà vào sáng sớm cũng có thể thấy đầy vỏ pháo hoa ngoài tiểu khu.

Năm nay là một mùa đông giá lạnh nhưng đáng tiếc vẫn luôn chưa có tuyết rơi. Dương Tâm Dược từ hôm Giáng Sinh vẫn luôn cầu nguyện đến năm mới, hy vọng có thể trải qua một mùa “tuyết rơi lãng mạn”. Đáng tiếc trời không chiều lòng người, mây trắng bay bay nhẹ bay, vốn dĩ không hề có ý tứ cho tuyết rơi xuống.

Tuy rằng không có tuyết rơi nhưng thời tiết lại tốt như vậy, vừa vặn thích hợp để một nhóm cùng nhau đến công viên giải trí chơi đùa.

Ba Dương nói được thì làm được, phái một chiếc xe du lịch đón đưa Dương Tâm Dược cùng các bạn nhỏ. Dựa theo khoảng cách xa gần, nhà của Chung Khả là điểm dừng cuối cùng để đón người.

Chung Khả sớm đã chờ ở ngã tư, hai tay đút vào trong túi áo, đứng thẳng người ở bên đường. Mái tóc mềm mại của cậu trên trán, một đôi mắt sáng tựa như những vì sao. Cho dù nửa khuôn mặt bị khăn quàng cổ che kín nhưng chỉ bằng vào đôi chân dài nghịch thiên cùng dáng người thẳng tắp kia vẫn cứ hấp dẫn không ít người chú ý đến.

Người qua đường chỉ nhìn thấy hình dáng của cậu nhưng tất cả sâu ngủ đều chạy hết: Chậc chậc chậc, con trai bây giờ thật đúng là tuấn tú, dáng vẻ vừa ngoan lại trắng trẻo sạch sẽ, thật là kho báu của thế giới.

Chung Khả từ trước đến giờ đều không chú trọng cách ăn mặc, bình thường đi học chỉ tùy tiện mặc một chiếc áo khoác dài. Nếu không phải giá trị nhan sắc của cậu vượt qua thử thách, phỏng chừng tên tuổi của “hotboy” đã phải chạy đến trên đầu người khác rồi.

Nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt. Tối hôm qua cậu đã lục tung để tìm chiếc áo len cổ cao mà mẹ Chung tự mình dệt “ trước khi đi”. Chiếc áo len này có màu trắng như tuyết và sử dụng loại len tốt nhất, khâu rất phức tạp, trước ngực, cổ tay áo đều có hoa văn lập thể tinh tế, rất sáng tạo.

Khi áo được dệt xong thì Chung Khả mới vừa vào lớp 10, chiều cao chưa đến 1m8. Mẹ Chung đặc biệt dệt chiếc áo len to hơn một chút, nói rằng bà có thể ở bên con trai thêm mấy năm. Sau khi mẹ Chung qua đời, quần áo ẩn chứa tình thương vô hạn của mẹ được Chung Khả coi như trân bảo, quý trọng giấu ở chỗ sâu trong ngăn tủ.

Tối hôm qua, Chung Khả đã lấy ra chiếc áo len có ý nghĩa sâu sắc đối với cậu, quyết định để nó thay mẹ nhìn lấy cô gái mà cậu thích.

Nhiều năm trôi qua, áo len lại một lần nữa mặc ở trên người cậu. Chung Khả kinh ngạc phát hiện, kích cỡ của nó vừa khích, tựa như dựa theo dáng người mà đặt riêng vậy.

Chung Khả rất coi trọng chuyến đi này, không chỉ mặc “chiến y” vào mà ngay cả áo khoác, quần, giày, khăn quàng cổ đều tự phối qua, thận trọng đến cực điểm. Sáng nay lúc ra cửa, ba Chung trêu chọc cậu giống như là khổng tước xòe đuôi, đem hết thủ đoạn trên người để hấp dẫn sự chú ý của con gái.

Đúng vậy…… Không sai.

Chung Khả nghĩ, cùng người con gái mình thích đi công viên giải trí nếu bạn không đủ đẹp trai thì làm sao có thể thể hiện sự coi trọng của mình.

Dương Tâm Dược đã nhìn thấy cậu trên cầu vượt từ phía xa, có chút không dám nhận. Cô chạy vài bước đến trước mặt Chung Khả, ngẩng đầu lên đánh giá cậu, sự ngạc nhiên trong ánh mắt hoàn toàn không che giấu đi được.

“Chung Khả? Hôm nay cậu đẹp trai quá đi……”

Vốn dĩ tướng mạo của Chung Khả đã cực kỳ xuất sắc, thuộc về cái loại đẹp nhảy ra ngay lập tức. Chì là bình thường cậu không chú trọng đến quần áo, mới không khiến cho nữ sinh hai lớp “bạo động”. Hôm nay cậu có phối qua quần áo, vẻ đẹp trai vốn bị phai nhạt ban đầu liền bộc phát, cho dù đang ở bên trong đám đông  cũng nổi bật khiến người ta không thể quên.

“Mặc như thế này không làm cậu mất mặt chứ?” Chung Khả thấp giọng cười.

“Đương nhiên không rồi!” Dương Tâm Dược trả lời siêu lớn tiếng.

Làm sao sẽ mất mặt đây?! Cô đem đầu xoay như một cái trống bỏi, bây giờ cô hận không thể lấy một cái loa lớn đi ra ngoài quảng bá, nói cho mọi người biết bạn cùng bàn trước kia của cô có giá trị nhan sắc xuất chúng, để cho bọn họ nhanh chóng xếp hàng thưởng thức, bảo đảm bọn họ xem xong sẽ suy nghĩ hết một năm.

Kỳ thật không chỉ có là cậu, đối với mỗi một học sinh của nhóm học lại bình thường đều vùi đầu học tập, có thể tranh thủ một ngày lúc rảnh rỗi, tất cả mọi người sẽ chưng diện thật tốt.

Chung Khả đánh giá cô gái, đột nhiên hỏi: “Tâm Dược, hôm nay cậu….  trang điểm sao?”

Hôm nay Dương Tâm Dược cũng rõ ràng nghiêm túc trang điểm qua. Mái tóc ngắn của cô được buộc thành hai bím tóc nhỏ với một bên trái và một bên phải, kết hợp với những con gấu nhỏ, vụng về đáng yêu. Điều hấp dẫn nhất chính là đôi môi của Dương Tâm Dược sáng lấp lánh, phủ một lớp son bóng màu hồng nhạt, giống như là kem dâu tây tan chảy trên môi cô.

“Không có không có không có……” Dương Tâm Dược vừa nghe xong, cả người đầu nhảy dựng lên. Cô vội vàng xua tay, trên trán chảy ra vài giọt mồ hôi, hơi có chút giấu đầu lòi đuôi, “Cái gì mà trang điểm, tớ sẽ không làm đẹp như vậy đâu. Là, là son bóng, cậu có biết son không, không phải son môi, chính là mang màu son môi nhưng không tính là trang điểm……”

Giọng nói mà cô giải thích ngày càng nhỏ đi, và sau đó cô cảm thấy xấu hổ. Cô đã sống với nữ thần Mâu trong những tháng này và rồi mỗi ngày mưa dầm thấm đất, cô dần dần có một chút hứng thú với việc trang điểm. Đáng tiếc cô ở kiếm đạo động tác lanh lẹ nhưng cầm lấy cọ trang điểm, mascara thì hoàn toàn không có kết cấu, đến bây giờ thứ  duy nhất cô học được chính là làm sao son môi.

Hôm nay khi ra cửa, cô lặng lẽ đem son bóng nhét vào túi, trước khi thấy Chung Khả mới tô lên. Chép chép miệng vẫn còn ngọt.

Chung Khả ngắt lời giải thích của cô: “Rất đẹp.”

“…… Hở?”

“Tớ nói là rất đẹp.” Ánh mắt Chung Khả nghiêm túc, trong miệng nói càng thêm nghiêm túc, “Làn da của cậu trắng nõn nà, màu này rất hợp.”

Lời khen của cậu không phải khen cho có lệ mà là nói có sách mách có chứng phân tích. Dương Tâm Dược bị cậu khen đến bay lên trời, mím môi, màu hồng nhạt ở cánh môi để lại một độ cung trong không khí hấp dẫn người ta.

“Đừng nói tớ nữa!” Cô xua tay, nhìn xung quanh, “Đối tượng thầm mến thần bí của cậu đâu? Giấu ở nơi nào rồi?”

Ảm đạm trong mắt Chung Khả chợt lóe qua, cậu duỗi tay chỉnh đầu cô ấy ngay lại: “Đừng tìm nữa, cô ấy không có ở đây.”

Cô ấy không ở nơi này: Người con gái cậu thích không ở bên cạnh cậu mà là ở trong lòng cậu.

“Cậu mắc cỡ nên không mời cậu ấy sao?”

“Không phải.” Chung Khả thuận miệng viện lý do, “Hôm nay cô ấy có việc, xác thật không tới được.”

Dương Tâm Dược nghiêng đầu suy tư, hôm nay là ngày nghỉ thật vất vả mới có, chẳng lẽ nữ sinh kia đã sớm chuẩn bị một hoạt động vui chơi khác rồi sao?

“Thôi được rồi, cô ấy không tới là tổn thất của cô ấy! Chung Khả cậu đừng nản lòng, cô ấy không ở đây thì còn có tụi tớ!” Dương Tâm Dược thương hại cậu, tri kỷ mà tiến đến bên cạnh Chung Khả, kéo cổ tay của cậu, “Đi nhanh đi, bọn Viên Tiêu đợi muốn nóng rồi kìa.”

Nhưng cô kéo lại không kéo được cơ thể chàng trai.

“…… Từ từ đã.” Chung Khả khiếp sợ mà ngắt lời cô, “Cậu nói còn ai nữa chứ?”

“Viên Tiêu cùng Bạch Thiên á, người càng đông thì càng náo nhiệt.” Dương Tâm Dược như vui đùa đặt tay trên bả vai của Chung Khả, “Không phải cậu cho rằng chỉ có hai đứa mình đi thôi chứ, lại không phải hẹn hò.”

“……”

Chung Khả ấm ức mà nghĩ: Cậu thật sự xem nó như là cuộc hẹn hò riêng!!!

Dương Tâm Dược nói: “Bên này không tiện để đậu xe, tớ để tài xế ngừng ở cầu vượt bên kia, tớ chạy qua đây trước. Tài xế đến ngã tư phía trước quay đầu —— nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, xem kìa, bọn họ tới rồi!”

Ngón tay của Dương Tâm Dược chỉ thẳng về phía trước, Chung Khả theo tầm mắt cô nhìn qua phía con đường.

Dưới ánh mặt trời, một chiếc xe du lịch chậm rãi đi đến, tựa như một một con tàu cưỡi gió và sóng cập bến trước mặt họ. Không đợi xe ngừng hẳn, cửa sổ xe liền mở ra, Viên Tiêu, Bạch Thiên, Đại Bắc, Hiểu Nam cùng với 7,8 người trẻ tuổi xa lạ trong đội đấu kiếm, đồng thời từ cửa sổ xe vẫy tay nhiệt tình về phía Chung Khả.

Cảm giác như một thư sinh nho nhã rơi nhầm vào nơi ong bướm, còn bị tú bà nắm chặt cổ tay, ân cần vì cậu giới thiệu mỹ nhân đặc sắc ở nơi này, khiến cậu không có khả năng xoay người.

“Đại Bắc Hiểu Nam bọn họ cậu đều quen biết! Phía sau là bạn cùng phòng cấp 3 của tớ…… Phía sau nữa là bạn cùng bàn năm lớp 10 lúc chưa phân ban…… Bên cạnh chính là em họ tớ…… Đúng rồi đúng rồi, còn có con trai của chủ nhiệm lớp bên cạnh…… À, người kia, cậu ấy là bạn tớ quen qua game!”

Dương Tâm Dược kéo cánh tay cậu, như là kéo một con chó Shiba không muốn về nhà, đem cậu kéo về phía xe: “Chung Khả, tớ đem bạn của tớ giới thiệu hết cho cậu, cậu có ngạc nhiên hay không, ngoài ý muốn hay là  không ngoài ý muốn?”

Chung Khả: “…… Đặc biệt ngạc nhiên, đặc biệt ngoài ý muốn. ( mỉm cười) ( mỉm cười) ( mỉm cười)”

Tiểu khổng tước thật vất vả mới có đủ dũng khí để mở màn một lần, nào nghĩ đến người phối ngẫu của cậu theo đuổi không thấy đâu, ngược lại bị động vật  khác trong vườn vây xem.



Chung Khả không dự đoán được, này một xe “ngạc nhiên” “ngoài ý muốn” chỉ là khởi đầu của hành trình ngày hôm nay.

40 phút sau, xe buýt du lịch Rồng Vàng từ từ lái xe vào bãi đậu xe. Những người bạn nhỏ ngủ ngon lành trong xe đá chân và duỗi tay. Họ lần lượt bước xuống xe và đi theo “hướng dẫn viên du lịch Dương” đến cổng công viên giải trí.

Bọn họ là một hàng 30 đứa trẻ, tuổi trẻ lại xinh đẹp, ríu rít tụ ở bên nhau thật sự là quá đẹp mắt.

Hai người chia sẻ một bộ vé đôi, một đôi đều tìm đồng đội, chỉ có Chung Khả cô đơn.

Chung Khả bình tĩnh lại, chủ động cầm lấy vé đôi kia đến trước mặt Dương Tâm Dược, ngữ khí vân đạm phong khinh đề nghị: “Cậu cũng một mình, tớ cũng một mình, dứt khoát hai ta dùng một bộ vé, còn có thể bắt được quà tặng đặc biệt. Vé dư trong tay cậu có thể đi hỏi bọn đầu cơ, hôm nay du khách nhiều như vậy, khẳng định bọn họ sẽ vui khi thu mua chúng.”

Dương Tâm Dược lập tức bị  đề nghị của cậu đả động, đang muốn đáp ứng thì phía sau lại truyền đến một giọng nam quen thuộc ngoài dự đoán.

“Tâm Dược, nếu trong tay em còn bao nhiêu là vé dư, không bằng bán cho anh đi.”

Cả người Dương Tâm Dược chấn động, vội xoay người nhìn lại. Chỉ thấy ở ngoài đám người, chàng trai trẻ ngoài dự đoán bất ngờ trao cho cô một nụ cười tinh nghịch.

Giây phút đó, tất cả các giác quan của cơ thể Dương Tâm Dược hoàn toàn cách xa cô, chỉ có tiếng tim đập trong lồng ngực tựa như tiếng sấm.

Ánh mặt trời chiếu xuống khóe mắt của chàng trai, Dương Tâm Dược si ngốc mà nhìn chằm chằm anh ấy giống như là hoa hướng dương đuổi theo mặt trời vậy.

“Anh Tiểu Phương,” cô nghe được giọng nói của mình lại mềm mại, đôi môi căng mộng dính lấy nhau, ngượng ngùng như một con chó con kêu lên, “…… được ạ, thật trùng hợp.”

Chung Khả nhìn Phương Đỗ Nhược đột nhiên đến, lại nhìn lấy Dương Tâm Dược bị anh ấy hấp dẫn tất cả chú ý, tay chàng trai cầm vé vào cửa đột nhiên nắm chặt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.