Không biết là do trùng hợp hay cố ý mà kể từ ngày đó, Chung Khả không còn mặc loại quần áo có nút nữa. Mỗi ngày không phải áo len tròng cổ thì là áo len hở cổ có khóa kéo, ngay cả áo khoác có nút cũng không mặc mà đổi thành áo lông rộng thùng thình.
Các nữ sinh trong lớp đặc biệt thất vọng. Họ lén lút bàn tán, cho rằng bạn học Chung Khả mặc áo sơ mi trắng vẫn là đẹp nhất, tiên khí mười phần tỏa ra khắp nơi.
Vì muốn có thêm người đồng tình, các cô ấy còn kéo thêm Dương Tâm Dược có quan hệ tốt nhất với Chung Khả vào nhóm để cùng thảo luận, cùng các cô ấy dò hỏi đương sự một chút, Chung Khả vì sao gần đây không mặc áo sơ mi trắng nữa.
Dương Tâm Dược: “…… Tớ cũng không biết.” Cô trợn mắt nói dối, “Chắc mặc áo sơ mi trắng dễ dơ, tớ đoán là do cậu ấy lười giặt quần áo đấy.”
“Không sao cả.” Có người nói, “Nếu cậu ấy lười giặt thì tôi sẽ giúp cậu ấy giặt hộ hihi!”
Dương Tâm Dược rất muốn phản bác lại cô ấy: Nếu có thời gian giặt quần áo cho Chung Khả sao cậu không dùng nó để làm thêm mấy đề nữa đi?
※
Các thí sinh Nghệ thuật trong lớp lục tục rời khỏi trường học để tham gia tập huấn kỳ thi nghệ thuật, cho nên ở đây chỉ còn hơn hai mươi học sinh lớp phổ thông. Lớp học vốn dĩ náo nhiệt đột nhiên trống mất một nửa, không khí thực sự rất ảm đạm.
Giáo viên chủ nhiệm vốn dĩ muốn sắp xếp lại chỗ ngồi, nhưng ngẫm lại mấy ngày nữa sẽ nghỉ đông, không bằng chờ sau Tết Âm Lịch lại sắp xếp. Vì thế chỗ ngồi trong lớp cứ như vậy mà trái không phải trống, nhìn qua cứ như là bị đục lỗ.
Một nửa học sinh không có bạn ngồi cùng bàn, chỉ có Dương Tâm Dược là ngoại lệ, vì ngồi bên cạnh cô chính là hạng 2 của lớp Đới Kỳ Lân, ai vắng mặt chứ cậu ta không hề vắng mặt buổi nào.
Kỳ thật trước đó không lâu Đới Kỳ Lân lén đề cập với chủ nhiệm về mong muốn được đổi chỗ ngồi của mình. Cậu ta muốn ngồi ở gần bàn giáo viên, vì cậu ta cho rằng khoảng cách càng gần, hiệu suất học tập càng cao. Đáng tiếc giáo viên chủ nhiệm đã từ chối đề nghị của Đới Kỳ Lân, nói rằng đây không phải học tiểu học, chỉ có những tên nhóc bướng bỉnh mới bị giáo viên xách lên ngồi ở bàn bên cạnh bục giảng mà thôi.
Dương Tâm Dược ước gì cậu ta chạy càng nhanh càng tốt, vì nếu cô không có bạn ngồi cùng bàn, nói không chừng Chung Khả có thể sẽ quay trở lại!
※
Lúc trước Dương Tâm Dược đang ngồi cùng hai người là Viên Tiêu và Bạch Thiên,nhưng hiện tại Viên Tiêu đã vui vẻ đi tập huấn, chỉ còn lại Bạch Thiên lẻ loi một mình.
Trước khi Viên Tiêu đi, đã dặn dò riêng Dương Tâm Dược: “Tính cách của Bạch Thiên quá u buồn, có chuyện gì cũng đều giấu ở trong lòng không chịu nói ra, tớ sợ sau khi tớ đi rồi, cậu ấy chỉ có một mình ở trong ký túc xá sẽ suy nghĩ miên man, đến khi không ngủ được sẽ thui thủi đọc sách một mình. Tâm Dược, nếu cậu rảnh rỗi có thể đến chăm sóc cậu ấy giúp tớ được không?”
“Tớ thì có làm gì đâu mà không rảnh rỗi?” Dương Tâm Dược vội vàng nói, “Thiên Thiên cũng là bạn tốt của tớ nữa mà! Không bằng như vậy đi, dù sao hiện tại tớ cũng không có bạn cùng phòng, dứt khoát trong khoảng thời gian này tớ sẽ dọn qua ở nhờ kí túc xá của các cậu!”
Vì thế tối hôm nay, Dương Tâm Dược mặc áo ngủ ôm chăn và gối đầu của mình lon ton chạy đến kí túc xá của Bạch Thiên ăn nhờ ở đậu.
Bạch Thiên bị cô đột nhiên tập kích đâm ra hoảng sợ: “Tâm Dược, cậu, cậu làm gì vậy?”
“Một người ở trong ký túc xá ngây ngốc quá cô đơn, chúng ta hai người làm bạn, không phải sẽ tốt hơn sao?” Cô ném chăn của mình về giường của Viên Tiêu, sau đó nhảy lên dang tay chân hình chữ X nằm xuống, hai tay còn gối ở sau đầu, bày ra bộ dạng vô lại “tớ còn lâu mới đi” ra.
Bạch Thiên dở khóc dở cười nhìn cô: “…… Là Tiêu Tiêu nhờ cậu đến phải không? Cậu ấy chắc lại khoa trương rồi. Tớ gần đây không còn mất ngủ nữa, mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm thân thể vô cùng sảng khoái, không cần các cậu phải lo lắng cho tớ đâu.”
“Không phải hiện tại rất thuận tiện sao? Tớ và cậu cùng nhau ngủ sớm rồi dậy sớm, yên tâm tớ không nói mớ hay mộng du gì đâu.” Dương Tâm Dược ở trên giường trở mình, hai chân ôm chăn, tay vẫn gác sau đầu, ngoan ngoãn nói: “Thiên Thiên, cậu xem bây giờ đã phải tắt đèn rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, chi bằng chúng ta nắm bắt thời gian cho tốt, một đêm xuân đáng giá ngàn vàng mà!”
“……” Bạch Thiên bị cô quấn quít liền không có biện pháp, chỉ có thể lén đem “đèn bàn nhỏ được nạp điện đầy đủ” chuẩn bị để thức đêm của mình giấu đi, ngoan ngoãn đi rửa mặt.
Dương Tâm Dược thấy diệu kế của mình đã thực hiện được, đắc ý lăn một vòng, xuống giường đi tham quan xung quanh.
Trong tòa nhà này mỗi một phòng ký túc xá đều có hình thức giống nhau, điểm khác nhau duy nhất chính là học sinh bọn họ tự trang trí bên trong ký túc xá của mình. Bởi vì ký túc xá của Dương Tâm Dược có đại mỹ nhân Mâu Tư Tư ở, cho nên bên trong ký túc xá bốn phần năm không gian đều lấp đầy bởi đồ vật của cô ấy, chỉ là tủ quần áo thôi mà cũng phải có đến vài cái.
Ký túc xá của Viên Tiêu và Bạch Thiên thật ra lại vô cùng ngăn nắp chia đôi ra, hai bàn học được đặt song song ở cùng nhau.
Bàn học của Viên Tiêu thì vô cùng lộn xộn, sách giáo khoa vứt lung tung, sách tham khảo, sách vẽ, dụng cụ vẽ tranh để lẫn lộn…, ở góc bàn có hai người gỗ, bày ra tư thế rất YD, chịu không nổi nên phải quay mặt đi. Trên tường dán rất nhiều poster manga anime, cái gì mà《 miêu miêu hiệp 》, 《 trời cao chi mộng 》, 《 vai ác là điều cẩu 》, phía dưới còn có cả truyện tranh với chữ ký của tác giả, màu sắc rực rỡ, thoạt nhìn rất náo nhiệt.
Bên cạnh là bàn học với chủ nhân là Bạch Thiên, trên bàn vật dụng rất ít, dọn dẹp gọn gàng, phù hợp với phong cách của bản thân cô ấy. Bên trên kệ sách có mấy quyển sách tham khảo, ngoài ra còn có một bình hoa khô nhỏ nhã nhặn lịch sự, kế bên đèn bàn là ống đựng bút và dụng cụ học tập, còn có cả mấy lọ thuốc.
Bên ngoài lọ thuốc có một dòng chữ tiếng Anh viết vi-ta-min, làm từ lá cậy bạch quả gì gì đó, đều là thực phẩm chức năng mà thí sinh thường ăn. Dương Tâm Dược chỉ nhìn thoáng qua liền dời tầm mắt sang chỗ khác, lực chú ý ngay lập tức bị thu hút vào một bức ảnh được đặt kế bên chiếc đèn bàn.
Đó là một bức ảnh có hai người chụp ảnh chung, trên ảnh chụp một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi cao gầy nhìn máy ảnh cười sang sảng, Bạch Thiên đứng bên cạnh ông tay giơ chữ V, trên mặt hiện lên nét vui vẻ nhàn nhạt. Trên người cô mặc một bộ quần áo rộng thùng thình nhìn như là bao tải nhưng chắc là đồng phục cấp ba. Khung cảnh của tấm hình là trước cửa trường cấp ba nào đó. Hai người có nét giống nhau, đều là mắt một mí mũi cao, ai xem cũng có thể nhìn ra được hai người là cha con.
Cho nên…… Bức ảnh này là Bạch Thiên chụp cùng với ba cậu ấy sao?
Dương Tâm Dược nhớ rõ, gia đình Bạch Thiên là gia đình đơn thân, trong nhà cô ấy chỉ còn mỗi mẹ thôi. Bạch Thiên bình thường rất ít khi đề cập đến người nhà, không nghĩ đến cô ấy sẽ để ảnh chụp chung với ba lên trên bàn.
“…… Đó là là thời điểm tớ tốt nghiệp trung học, đó cũng là lần cuối cùng tớ chụp chung với ba.”
Phía sau, vang lên tiếng của Bạch Thiên.
Dương Tâm Dược quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên mặt cô ấy vẫn còn hơi ướt, nhìn dáng vẻ có lẽ đã rửa mặt xong rồi.
Cô ấy đi đến bên cạnh Dương Tâm Dược đứng sóng vai với nhau, cúi đầu nhìn ảnh chụp trên bàn, ngữ khí bình tĩnh: “Tuy rằng ba tớ rất bận đi công tác, nhưng mỗi ngày đều sẽ dành thời gian quan tâm tới chuyện học hành của tớ, năm lớp 12 kia, ba tớ còn có vẻ khẩn trương hơn tớ. Mẹ tớ còn nói, tớ không giống thí sinh mà ba tớ mới là thí sinh.”
Cô ấy vừa nói, vừa kéo cửa tủ ra, đem những lọ thuốc Vi-ta-min trên bàn, từng chút từng chút cất vào trong ngăn kéo rồi sau đó chậm rãi đóng lại.
“Đáng tiếc cuối cùng ba tớ cũng không thể nhìn thấy tớ cầm được tờ thông báo trúng tuyển đại học.”
Dương Tâm Dược nhẹ giọng hỏi: “Ba của cậu là……”
“Tai nạn xe cộ.” ngữ khí của Bạch Thiên rất bình tĩnh, như thể đang dạo bước trong hồ nước tĩnh lặng, nhưng chỉ có chính cô ấy mới biết được mạch nước ngầm đang cuồn cuộn mãnh liệt trong lòng, “Đó là ngày thi đại học đầu tiên, tớ ở trường thi làm bài, cho nên ngay cả lần cuối cùng gặp mặt ba tớ, tớ cũng không thể làm được.”
“……”
“Mãi cho đến khi tớ ra khỏi trường thi mới biết được chuyện gì đã xảy ra, mẹ tớ và các dì muốn gạt tớ, muốn chờ tớ thi xong môn cuối cùng rồi mới nói.”
“……”
“Cuối cùng họ cũng không thể giấu được, tớ lại không ngốc. Vốn dĩ ba tớ nói muốn đến đón tớ, về sau lại đột nhiên ‘đi công tác ’, một cuộc điện thoại cũng không có, lời nói dối quá yếu ớt, vừa hỏi vặn vẹo một chút đã lộ ra rồi.” Bạch Thiên bỗng nhiên cười, thanh âm vừa nhẹ vừa mỏng, “…… Kỳ thật tớ hiểu ý của mẹ tớ. Dù sao ba tớ cũng mất tại chỗ, cũng không hấp hối hay trăn trối được gì, cho dù mẹ tớ có gọi điện trực tiếp đến trường thi cũng vô dụng, chi bằng để tớ thi xong sáu môn rồi nói cũng được.”
Cô ấy giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của ba mình bên trong khung ảnh, sau đó chậm rãi đưa tay lấy khung ảnh lên: “Chỉ là tớ thật sự không có cách nào tha thứ cho bà ấy.”
Bạch Thiên cũng không biết bản thân mình tại sao lại muốn đem chuyện này nói cho Dương Tâm Dược nghe. Trước khi quyết định vào đây học lại, cô ấy đã tự nhủ với lòng mình sẽ đem chuyện này giấu kín ở nơi sâu nhất, không nói cho bất cứ một ai. Cô ấy không muốn tỏ vẻ mong manh yếu đuối, cũng không nghĩ sẽ lấy được ánh mắt thương hại hay đáng tiếc của các bạn học. Cô chỉ nghĩ bản thân phải thật bình tĩnh vượt qua năm học này, không phụ sự chờ mong của ba mình.
Vì học phí để học tại trường học lại Kinh Anh này lên đến hai mươi vạn một năm, tất cả đều được lấy từ số tiền bồi thường do tai nạn xe cộ của ba cô ấy, là do ba lấy bằng cả tính mạng để cô ấy được học. Cô ấy cần phải học thật tốt, nỗ lực hết mình để học mới không phụ tình yêu cuối cùng mà ba để lại cho cô ấy.
Ở trong trường học, mỗi ngày đều có một nhóm bạn đến chơi cùng với cô, khiến cô nhất thời quên đi gánh nặng trên vai mình……
Cũng không biết tại sao lại thế này, nhưng khi Dương Tâm Dược đứng trước mặt cô, dùng cặp mắt chính trực, kiên định, dũng cảm kia nhìn về phía mình, bức tường phòng ngự cao vời vợi đột nhiên sụp xuống.
Chắc…… Nói ra cũng sẽ không sao đâu nhỉ?
Dương Tâm Dược tựa như là một người trời sinh mang theo dũng khí, chỉ cần tới gần cô, cũng có thể từ trên người cô hấp thu năng lượng vô hạn, có thể giúp Bạch Thiên chống đỡ đồng thời kiên trì đi tiếp đoạn đường còn lại.
Dương Tâm Dược dùng hành động thực tế cho cô một câu trả lời —— Dương Tâm Dược duỗi hai tay ra, nhẹ giọng nói: “Thiên Thiên, tới đây tớ ôm cậu một cái này.”
※
Chỉ còn khoảng hơn 30 ngày nữa sẽ đến ngày kỉ niệm thành lập trường, kỳ thi cuối kỳ của trường học lại Kinh Anh cũng được bắt đầu.
Học ở trường này vô cùng áp lực, vì học sinh bọn họ có kỳ kiểm tra mỗi tháng, mỗi ngày cũng có bài kiểm tra, cơ hồ mỗi ngày đều phải làm mấy bài thi liền. Cho dù trái tim có tinh tế mỏng manh, bị mài giũa đánh bóng nhiều như vậy, cũng sẽ biến thành trái tim cứng kim cương.
Nhưng lần thi cuối kỳ này không giống như bình thường. Bài thi của học sinh sẽ phải làm đề chung của toàn thành phố, hơn nữa, thành tích của bọn họ sẽ được xếp hạng củng với “Tám nơi của thành phố”!
“Tám nơi của thành phố” chỉ chính là tám trường học trọng điểm nổi tiếng nhất Yến Kinh. Hàng năm Trạng Nguyên đều tốt nghiệp từ tám nơi này ra. Lớp trọng điểm, lớp hỏa tiễn, lớp bồi dưỡng, đa dạng phong phú, nghe nói còn có cả chuyên môn “lớp Olympic”, cả lớp đều có thể cử đi học khoa chính quy trọng điểm. Không hề khoa trương khi nói, đại học Yến Kinh và đại học Thanh Hoa mỗi năm chiêu sinh, bốn phần năm học sinh đều đến từ những cơ sở này.
Mà tám nơi của thành phố nổi tiếng nhất “Yến Kinh Nhất trung”, chính là trường học cũ của Chung Khả.
Kỳ thi cuối kỳ của Tám nơi của thành phố so với trường học lại của bọn họ sẽ tổ chức sớm hơn, sau khi thi xong, tám nơi sẽ cũng nhau tạo ra một bảng xếp hạng. Bảng “xếp hạng” này có uy tính rất cao, căn cứ theo thứ tự, có thể suy đoán ra học sinh nào tương lai có thể vào được trường học với cấp bậc gì. Nếu là ước nguyện cao mà xếp hạng lại thấp, thì phải nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái học tập.
Trên bục giảng, chủ nhiệm đang gõ gõ bảng đen, đề cập một lần cuối cùng cho bọn họ.
“Các em nhất định cần phải thận trọng đối với lần kiểm tra cuối kỳ này, vì lần này có thể kiểm nghiệm xem thành quả học tập của cả một học kỳ này được đến đâu, ai nỗ lực, ai lui bước đều có thể liếc mắt nhìn ra được. Ai có kết quả không tốt thì phải không ngừng cố gắng, tranh thủ lần này để khắc phục những khó khăn. Thành tích tốt cũng không được kiêu ngạo, ổn định tập trung vào mục tiêu phía trước, không được phép lơ là.”
Bên dưới, giọng đáp lại vang lên cũng không quá nhiệt tình.
Thầy chủ nhiệm cực kỳ bất đắc dĩ, lại một lần giương giọng cổ vũ cả lớp: “Các em không tin tưởng vào bản thân mình hay sao?!”
Không một ai lên tiếng.
Chỉ có Đới Kỳ Lân hô lên một câu: “Có —— lòng—— tin!!”
Đây chính là muốn cùng nhóm học sinh “tám nơi của thành phố” so đấu năng lực, ngoại trừ Đới Kỳ Lân và Chung Khả, còn ai dám vỗ ngực xưng tên nói bản thân mình sẽ tin tưởng chứ?
Ngay cả trong lòng Dương Tâm Dược không khỏi có chút bồn chồn, khỏi phải nói đến Bạch Thiên.
Chung Khả thông minh, cậu đã sớm biết Dương Tâm Dược lo lắng. Khi vừa mới tan học, cậu liền cầm vở ghi của mình đi tới hàng phía trước, chủ động đưa đến trước mặt Dương Tâm Dược.
“Tâm Dược, vở của tớ đã sửa sang lại tốt rồi này, nếu cậu có vấn đề gì không hiểu, có thể trực tiếp đến hỏi tớ, tớ có rất nhiều thời gian rảnh.”
Chữ viết của Chung Khả mảnh khảnh mạnh mẽ, mấy quyển vở ghi thật dày này đều dựa theo phương pháp và lối tư duy riêng mà sửa sang lại rất tốt, rõ ràng dễ đọc. Dương Tâm Dược trước đây đã mượn qua một lần, vô cùng bái phục với tư duy logic cực mạnh của cậu. Lúc trước cô còn cho rằng thành tích của Chung Khả tốt như vậy là dựa vào trời sinh, sau này mới phát hiện muốn học tốt, cũng cần phải có phương pháp.
Dương Tâm Dược học tập vô cùng khắc khổ. Mỗi lần làm bài kiểm tra nhỏ đều có thể nằm trong vị trí mười người dẫn đầu, hai lần gần đây nhất đều xếp ở vị trí thứ sáu, trong số 30 học sinh, thành tích của cô tuyệt đối thuộc về nửa đầu lớp.
Mà hiện tại lại có thêm vở ghi của Chung Khả, Dương Tâm Dược có tự tin, bản thân mình lần này có thể vọt vào được top năm!
Dương Tâm Dược sờ sờ bề mặt vở ghi, có chút ngượng ngùng hỏi: “Cái kia…… Tớ có thể cùng Bạch Thiên xem vở ghi này không?”
Hai người bọn họ là bạn tốt, hơn nữa hiện tại Dương Tâm Dược đã biết được nguyên nhân Bạch Thiên khắc khổ học tập liền càng thêm đau lòng cho cô ấy. Hiện tại Dương Tâm Dược có phương pháp học tập tốt, cũng muốn cùng cô ấy chia sẻ. Chỉ là dù sao vở ghi này cũng là do Chung Khả cho “một người” là cô mượn, cô nghĩ cô cần phải hỏi ý kiến của Chung Khả trước mới có thể thực hiện.
“Không thành vấn đề.” Chung Khả không hề nghĩ ngợi mà sảng khoái trả lời, “Nếu tớ đã đưa vở ghi cho cậu rồi thì tùy cậu xử lý. Cho dù cậu cho Bạch Thiên xem hay thậm chí cậu đưa cho Đới Kỳ Lân xem, tớ cũng không có ý kiến.”
“Sao lại không có ý kiến?” Dương Tâm Dược không nghĩ đến cậu lại hào phóng như vậy, “Nếu cậu ấy xem vở ghi của cậu rồi, lỡ như lần thi cuối kỳ này cậu ấy vượt hạng của cậu thì sao?”
“Có sao đâu, đứng hạng nhất nhiều cũng mệt lắm.” Chung Khả không quan tâm mà cười cười, “Hơn nữa nếu thực sự như vậy, khoảng cách của tớ và cậu ở trên bảng xếp hạng không phải có thể gần nhau thêm một chút rồi sao.”
“……”
Tổn thọ quá đi!
Dương Tâm Dược làm bộ cúi đầu sửa sang lại notebook, kỳ thật cả người hoàn toàn cứng đờ, chỉ là máy móc cất mấy quyển vở kia đi.
Chuyện của Chung Khả rốt cuộc là như thế nào đây, vì sao chỉ mỗi câu nói nhẹ nhàng bâng quơ cũng khiến cô miên man suy nghĩ thế?
…… Không, không được, cô chính là người vừa mới “thất tình” đó nha
Nhịp tim của cô mất khống chế, như thể đang gặp phải câu hỏi hóc búa cuối cùng trong bài kiểm tra toán vậy!