“Được rồi, mọi người nhớ kỹ làm bài tập vào nghỉ đông chứ? Không nhớ xong cũng không sao, tối hôm nay thầy sẽ đăng bài tập vào trong nhóm, để phụ huynh đốc thúc các em làm bài tập nghỉ đông…… Kháng nghị cũng vô dụng! Không có phụ huynh giám sát, kỳ nghỉ đông này tụi em chơi đến điên rồi thì làm sao bây giờ?”
Trên bục giảng, ánh mắt nghiêm khắc giống như súng máy phanh phanh phanh bắn phá học sinh dưới bục.
“Đừng thấy nghỉ đông chỉ có mười ngày, ở giữa còn cách một cái Tết Âm Lịch, nhưng nắm chặt mười ngày này mà làm nhiều bài, các em vẫn có khả năng tiến thêm một bước nữa! Đừng nhớ thương du lịch, vương giả vinh diệu gì đó, theo đuổi ngôi sao này đó, vẫn là câu nói kia, vượt qua mỗi ngày ở lớp học lại, các em đều không thể lãng phí!”
“Học lại giống như là cơ hội lần thứ hai trong cuộc đời, các em phải biết rằng, trên đời này có vô số người, ngay cả cơ hội lựa chọn lần thứ hai đều không có.”
“Đem oán giận của các em thu lại một chút, hiện tại không phải thời điểm lơi lỏng! Mười ngày sau, thầy ở chỗ này chờ các em trở về.”
“Như vậy hiện tại ——” thầy chủ nhiệm chống tay trên bàn, từ trên bục giảng nhìn xuống dưới. Những khuôn mặt non nớt kia không thể kìm nén sự bồn chồn, rõ ràng là cơ thể họ vẫn ở trong lớp nhưng linh hồn của họ đã bay ra khỏi lớp. Ông hít sâu một hơi, thốt ra hai chữ mà mọi người chờ đợi: “—— tan học!”
“Tạm biệt thầy!” “Tết Âm Lịch vui vẻ!” “Đi đi!” “Mau mau mau trở về đánh một ván ăn gà!”
Ngay lập tức, tất cả các học sinh nhảy lên từ chỗ ngồi của mình, giống như một bầy khỉ được thả ra từ núi Ngũ Hành Sơn, mỗi sợi lông đều lộ ra một lớp “da”từ trên xuống dưới.
Còn “Quan Âm Bồ Tát” vừa mới dặn dò bọn họ có nghe vào hay không? Vậy chỉ có trời biết.
Có học sinh nào mà không chờ mong ngày nghỉ đông? Cho dù ngày nghỉ đông chỉ có mười ngày ngắn ngủn nhưng cũng là ngày nghỉ không dễ mà có nha.
Dương Tâm Dược sớm thu thập xong cặp sách, chắp tay sau lưng ngồi ở trên chỗ ngồi. Tầm mắt cô không ngừng nhìn về phía đồng hồ treo tường, cô cùng Chung Khả hẹn nhau, chờ lát nữa sau khi tan học phải cùng nhau đi. Thật vất vả thầy mới tuyên bố tan học, cô nhảy lên đầu tiên, đem cặp sách nặng ba bốn kí trên người vung lên.
“Lớp trưởng, em ở lại, tới văn phòng một chuyến.”
Đáng tiếc lớp trưởng Dương còn không kịp chạy thoát, đã bị thầy chủ nhiệm lớp bắt được.
“Hả……?” Dương Tâm Dược đáng thương vô cùng, nhìn thầy, lại cho Chung Khả một ánh mắt.
【 cậu đi trước đi. 】 cô bĩu môi với cậu, dùng khẩu hình nói, 【 Tết Âm Lịch vui vẻ, học kỳ sau gặp. 】
Chàng trai còn chưa kịp trả lời thì bóng dáng của Dương Tâm Dược đã đi theo phía sau thầy chủ nhiệm, đi vào trong văn phòng.
※
Văn phòng nằm ở cuối hành lang, sau khi đóng lại cánh cửa cách âm, âm thanh “ ra tù” ầm ĩ của học sinh trên hành lang, tất cả đều không nghe thấy.
Dương Tâm Dược thân là lớp trưởng đều quen thuộc với căn phòng này so với bất kỳ bạn học nào khác. Cô thường xuyên tới nơi này lấy bài tập, nộp bài tập. Từ đầu học kỳ này tới nay, cô tận lực thực hiện chức trách của một lớp trưởng, mỗi giáo viên một môn đều đánh giá cô rất cao.
Hiện tại, cô lớp trưởng nhỏ luôn nỗ lực trong công tác và học tập đang ngoan ngoãn đứng ở trước bàn làm việc, có chút hoang mang mà nhìn về phía thầy chủ nhiệm.
“Thầy Văn, thầy tìm em là có công việc gì sao?”Cô hỏi.
“Không phải.” Thầy chủ nhiệm lắc đầu. Thầy giào gần 40 tuổi này đã từng làm chủ nhiệm của nhiều lớp học lại, kinh nghiệm phong phú, các phương diện tình huống đều rất quen thuộc với học sinh. Ông vốn muốn đi đường vòng nhưng ngẫm lại với tính cách của cô lớp trưởng này, cuối cùng vẫn quyết định nói thẳng. “Thầy tìm em để nói chuyện về nguyện vọng của em.”
“Cái gì?” Dương Tâm Dược mờ mịt.
“Tới đây, Tâm Dược, em trước hãy nhìn phiếu điểm của em.”
Trường học lại Kinh Anh thu phí cao như vậy, tất nhiên có đạo lý đắt đỏ. Trừ bỏ phần cứng ưu tú bên ngoài thì phần mềm càng khủng khiếp hơn. Mỗi học sinh từ hôm bắt đầu nhập học thì thầy chủ nhiệm sẽ vì mỗi người thành lập hồ sơ học tập. Ghi lại số liệu của từng bài kiểm ta lớn nhỏ, hơn nữa phân tích điểm còn thiếu, đạt được điểm ở chỗ nào, để hướng dẫn học sinh, tiến hành đánh giá mục tiêu ôn tập hơn.
Trong tay thầy chủ nhiệm cầm mấy tờ giấy A4, trang đầu tiên là đường biểu đồ, ghi lại tình huống của kỳ thi học kỳ đầu tiên của Dương Tâm Dược với những dòng rõ ràng và trực quan nhất.
Dương Tâm Dược học tập chăm chỉ. Mặc dù đường gãy trên bảng điểm hơi dao động, nhưng về tổng thể, nó đã tăng lên, đặc biệt lần thi cuối kỳ này đã tạo ra một bước đột phá thật lớn, nhất cử nhảy lên 600 điểm, thành tích khả quan.
Dương Tâm Dược tự ngưỡng mộ mà chiêm ngưỡng thành tích của mình, ở trong lòng cho mình 600 điểm khen ngợi.
Cô hỏi: “Thầy ơi, thành tích của em vẫn luôn tăng lên, có vấn đề gì sao?”
Thầy chủ nhiệm trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Thành tích của em tăng lên thực đáng kể, căn cứ theo kinh nghiệm, em có thể còn tăng thêm 20-30 điểm ở mô hình thứ nhất, sau đó mặc kệ là mô hình thứ hai hay mô hình thứ ba, chỉ có thể củng cố trình độ của em mà không tiến thêm một bước tăng lên nào nữa.”
Dương Tâm Dược ngây thơ nghe, so sánh điểm thi của cô năm ngoái và thấy rằng thầy chủ nhiệm quả thục nói không sai. Kỳ thi tuyển sinh đại học cuối cùng của cô thực sự giống với mô hình đầu tiên, còn mô hình thứ hai và mô hình thứ ba không có giá trị tham khảo.
“Vấn đề bây giờ ——” thầy chủ nhiệm nhìn trợ thủ nhỏ đắc lực này, ngữ khí nghiêm túc, “—— thành tích hiện tại của em cho dù hơn hai mươi điểm, cũng với không tới điểm số trúng tuyển của đại học Yến Kinh.”
Dương Tâm Dược đóng băng.
“Thầy nhớ rõ ngày đầu tiên khi giảng em đã nói qua, mục tiêu của em là đại học Yến Kinh. Thầy tin em không phải học sinh đua đòi, sẽ không tùy tiện lấy nguyện vọng ra mà nói giỡn. Nhưng mỗi năm điểm trúng tuyển của đại học Yến Kinh là trên điểm sàn 120 điểm. Những năm trước, đã là 100 điểm. Nhưng bây giờ em tính toán đâu ra đấy, đều hoàn toàn không đạt được tiêu chuẩn trúng tuyển của đại học Yến Kinh.”
Dương Tâm Dược bỗng nhiên cảm giác đáy lòng không còn, giống như là khi cưỡi thang máy thì sàn nhà đột nhiên biến mất, vốn thân thể đang chậm rãi bay lên nháy mắt rơi thẳng tắp xuống.
Cảm xúc hoảng loạn bao bọc lấy cô, cô chớp chớp mắt, nỗ lực tiêu hóa lời thầy nói.
Qua hồi lâu, cô mới tìm về giọng nói của mình: “…… thầy Văn, kỳ thật điểm trúng tuyển đại học Yến Kinh em vẫn luôn chú ý. Nguyện vọng của em là chuyên ngành báo chí thể thao, yêu cầu của chuyên ngành này là trước tiên phỏng vấn, bởi vì là khoa thể thao cùng khao báo chí liên hợp tổ chức, thiên về thể thao, cho nên điểm trúng tuyển sẽ thấp hơn các chuyên ngành khác một chút.”
“Cũng chỉ là ‘ thiếu một ít ’.” Thầy chủ nhiệm lắc đầu, “Thầy cũng chú ý tới chuyên ngành này mà em nói, báo chí thể thao là chuyên ngành đứng đầu những năm gần đây, tỉ lệ việc làm rất cao, nhà nước cũng hỗ trợ rất nhiều.”
Thầy chủ nhiệm tận tình khuyên bảo, vì cô mà đẩy ra phân tích: “Em nghĩ như thế nào? Không phải em cảm thấy, chuyên ngành trực thuộc khoa thể thao, lại là năm đầu tiên tổ chức, người ghi danh sẽ ít đấy chứ? Em sai rồi. Thầy có nhiều học sinh như vậy, tình trạng tuyển sinh của mấy trường đại học cao đẳng thầy đều có nghiên cứu. Lúc mỗi trường mở chuyên ngành mới, không chỉ khiến thí sinh chờ đợi mà còn cho phép nhiều người tham gia kỳ thi với tâm lý nhặt nhạnh chỗ tốt. Cho dù điểm số của ngành báo chí thể thao lại thấp, nó cũng treo bảng hiệu vàng đại học Yến Kinh, có thể giảm mười phần, hàng 30, 40 điểm sao? Không có khả năng.”
“……” Dương Tâm Dược không nói nên lời, suy sụp tinh thần mà đứng ở chỗ đó, hóa thành cải thìa vào mùa đông.
Thầy chủ nhiệm thấy dáng vẻ chịu đả kích của cô, thái độ mềm lại, thay đổi loại lời khuyên: “Em xác định được mục tiêu của mình thì thật tốt, thầy ủng hộ em đăng ký chuyên ngành báo chí thể thao. Có thể đem coi sự nghiệp như là việc mình yêu thích thì rất tuyệt vời. Nhưng đại học Yến Kinh đối với em thật sự quá xa vời. Thầy hy vọng vào kỳ nghỉ đông này, em có thể một lần nữa tư hỏi chí hướng của em, tìm một mục tiêu ngang với thực lực. Lấy thành tích 600 điểm của em, khoa chính quy của trường khác đều có thể tùy tiện lựa chọn.”
Dương Tâm Dược không nói lời nào, bởi vì cô không biết nên như thế nào mở miệng.
Ngẫm lại mà xem, cô vì sao mà học lại, vì sao mà chọn đại học Yến Kinh hả?
Bởi vì người kia, Phương Đỗ Nhược.
Dương Tâm Dược đã từng ôm một trái tim nhiệt liệt mà bền bỉ, muốn tiếp cận anh trai mà mình yêu thầm trong lòng. Vì thế cô mang theo một chấp niệm, bước vào lớp học lại, muốn thông qua nỗ lực của mình để cách anh ấy gần một chút, thậm chí vô số lần mặc sức tưởng tượng đến cảnh sau khi cô nhập học đại học Yến Kinh, gặp lại anh tại ven hồ trường học, thẹn thùng mà nói một câu “Anh tiểu Phương, thật trùng hợp”.
Nhưng hiện tại thì sao?
Cô ngỏ lời bị cự tuyệt, mà lúc cô vất vả với đống bài tập để tê liệt mình, lao lực trăm cay ngàn đắng bò dậy từ vũng bùn thất tình, bởi vì thành tích bản thân có khởi sắc mà cảm thấy lâng lâng —— sau đó đã bị hiện thực tàn khốc đánh trở về vũng bùn.
Thầy nói rất có đạo lý, Dương Tâm Dược không thể nào phản bác được.
Đại học Yến Kinh đối với cô mà nói, là một giấc mơ quá xa vời. Mà bây giờ, “cà rốt” đi phía trước dụ dỗ cô đã biến mất, cô thật sự còn muốn tiếp tục đi tiếp sao?
※
Rõ ràng là ngày nghỉ vui vẻ, nhưng tâm tình của Dương Tâm Dược lại bởi vì cuộc trò chuyện này mà té ngã xuống đáy cốc. Cô buồn bã ỉu xìu mà đẩy cửa văn phòng ra, bước chân mơ hồ bước ra ngoài.
“Tâm Dược!”
Giọng nam trong trẻo đánh vỡ mờ mịt của cô, Dương Tâm Dược như ở trong mộng mới tỉnh mà “à” một tiếng, xoay đầu nhìn lại, chỉ thấy Chung Khả đứng ở chỗ ngoặt hành lang, trên vai còn thay cô mang cặp sách.
“Tại sao cậu không đi?” Dương Tâm Dược không phát hiện, chính mình khi nhìn thấy bóng dáng của Chung Khả, toàn bộ chỉ số vốn đã phiêu hồng, thoáng hướng lên trên lại bị lôi trở lại một chút.
“Không phải nói cùng nhau đi sao?” Cậu cười.
“Nếu thầy vẫn luôn nói chuyện với tớ tới tối, cậu cũng chờ tớ đến tối sao?” Cô nghiêng đầu nhìn cậu.
Chung Khả lắc đầu: “Tớ sẽ không chờ lâu như vậy.”
Dương Tâm Dược “cắt”, vừa định nói “Quả nhiên con trai không kiên nhẫn”, thì đã nghe Chung Khả nói: “Nếu qua mười lăm phút nữa mà cậu còn không ra, tớ tính trực tiếp gõ cửa đi vào, để thầy đem cậu trả lại cho tớ.”
Trả trả trả. Dương Tâm Dược nghĩ thầm, “trả” cái gì mà “trả” hả, cô lại không phải cậu.
Chung Khả đi ở bên cạnh cô, hai người bạn nhỏ sóng vai nhau. Dương Tâm Dược với vóc dáng lùn chỉ tới bả vai của chàng trai. Khi cô nghiêng đầu nhìn cậu, chỉ có thể nhìn thầy cằm cùng nửa sườn mặt của cậu.
Từ góc độ của cô mà nhìn lại, đường cong ở cằm của chàng trai rất đẹp, sạch sẽ lưu loát. Có một góc đẹp ở xương gò má khiến khuôn mặt của cậu có vẻ cực kỳ anh tuấn đoan chính. Chiếc mũi cao thẳng cùng đôi môi màu hồng, rõ ràng là ngũ quan rất sắc bén nhưng mặt mày dịu dàng lại khiến khí chất cả người cậu có vẻ thực nhu hòa.
Chung Khả trong mắt người khác, thân thiện lại khiêm tốn. Mà dịu dàng cùng săn sóc của cậu đều dành hết cho nữ sinh bên cạnh.
Dương Tâm Dược muốn lấy cặp sách của mình lại nhưng Chung Khả không cho.
“Tớ tự mình lấy!” Dương Tâm Dược nói, “Tớ không phải là mấy cố bé yếu đuối ấy đâu, cặp sách có nặng thì tớ cũng mang nổi.”
Chung Khả lấy ra một chậu sinh thạch hoa từ túi bên hông cùa mình, nhét vào trong lòng bàn tay của Dương Tâm Dược.
“Vậy cậu giúp tớ lấy cái này đi, cái này cũng rất nặng.” Cậu nói. Thật ra nơi nào sẽ nặng chứ, chậu mang theo đất còn chưa đến nửa ký.
Một gốc sinh thạch hoa nho nhỏ, lẻ loi mà chôn dưới đất, thoạt nhìn như là viên đá cuội quỷ dị. Chỉ là giữa viên đá cuội này vỡ ra một khe hở, mà từ khe hở kia vươn ra một mầm nhỏ, trên đỉnh mầm nhỏ đó là nụ hoa lớn bằng móng tay.
Dương Tâm Dược vừa thấy nụ hoa kia, ánh mắt liền sáng lên: “Hoa Kiếm! Đây là Hoa Kiếm hả?!”
“Ừ.” Chung Khả gật đầu, “Nó sắp nở hoa rồi.”
Không biết sao, Dương Tâm Dược bỗng nhiên nhớ tới Mâu Tư Tư từng nói qua với cô. Đóa hoa sinh thạch hoa giống như cúc non. Khi sinh thạch hoa nở hoa, giống như là một đóa cúc non phá vỡ cục đá chui ra tới vậy.
Mà ý nghĩa của loài hoa cúc non là mối tình đầu.
…… Đây là một đóa, từ dung mạo bình thường của cục đá mà sinh trưởng ra đóa hoa tràn đầy mùi vị mối tình đầu.
Dương Tâm Dược cảm thấy trong lòng bàn tay nặng nề, cô đang cầm đóa Hoa Kiếm còn chưa nở rộ, ảo tưởng dáng vẻ nở ra của nó.
Chung Khả đi ở bên cạnh cô, một người mang hai cái cặp nhưng lại không hiện lên sự vụng về cồng kềnh. Bây giờ người trong trường đều đi hết, hành lang trừ bỏ tiếng bước chân của bọn họ thì không còn gì khác.
“Sao?…… À.” Nhắc tới chuyện này, tâm tư Dương Tâm Dược đặt ở Hoa Kiếm một chút bị kéo lại, cô khẽ nhíu mày, “Còn có thể nói chuyện gì, nói học tập thôi.”
“Giọng của cậu nghe không đúng lắm, chẳng lẽ thầy phê bình cậu sao? Lần này không phải cậu đã tiến bộ rất nhiều sao. Lần này cuối cùng cũng được trên 600 điểm, chúc mừng cậu.”
“Được 600 cũng vô dụng……” Dương Tâm Dược ủ rũ mà nói, “Thầy nói, lấy thành tích bây giờ của tớ, cho dù có thể thêm hai mươi điểm nữa, ghi danh khoa báo chí thể thao của đại học Yến Kinh, vẫn là không đủ.”
“……” Chung Khả ngây ngẩn cả người, ở trước mặt cô, từ trước đến nay cậu sẽ không che giấu tâm tư.
Dương Tâm Dược đọc được ngạc nhiên trong mắt cậu.
Để Dương Tâm Dược đi đọc chuyên ngành báo chí thể thao vẫn là do Chung Khả đề nghị. Khi đó cậu còn chưa có ý thức được tâm tư của bản thân, chỉ là xuất phát lập trường của một người bạn, nói cho cô biết đại học Yến Kinh sắp mở ngành báo chí thể thao.
Nửa năm qua đi, rất nhiều chuyện bất tri bất giác có biến hóa. Dương Tâm Dược sau khi hiểu biết chuyên ngành này liền thích chuyên ngành đó; Chung Khả sau khi hiểu biết Dương Tâm Dược liền thích Dương Tâm Dược.
Ở nào đó đêm khuya, ở cảnh trong mơ của lứa tuổi dậy thì không thể cho ai biết, Chung Khả không ngừng một lần mơ thấy qua cậu cùng Dương Tâm Dược tay trong tay bước chậm ở con đường bóng cây râm mát trong sân trường. Khi đó cậu càng thành thục hơn so với bây giờ, có thể cho cô yên tâm dựa vào.
Cậu vẫn luôn chờ mong ngày đó đến.
Nhưng bây giờ, Dương Tâm Dược đột nhiên nói cho cậu, giấc mơ của cậu chỉ có thể dừng lại ở giai đoạn “giấc mơ”, không thể trở thành sự thật.
“Thật ra thầy nói đúng, quả thật tớ nên làm đến nơi đến chốn một chút.” Dương Tâm Dược đảo mắt, bỏ lỡ sự thất vọng trong đáy mắt cậu. Cô nhìn sắc trời bên ngoài khu dạy học đã trở nên tối đen, cảm thấy cái mũi có chút chua chát, thật sự chỉ có một chút chút, vẫn nằm trong phạm vi mà cô có thể kìm nén được. “Dù sao một năm rưỡi trước, tớ vẫn là một học sinh thể dục thể thao bình thường, người khác tốn 6 năm học tập còn tớ chỉ có mấy năm nay. Hơn nữa, hơn nữa toán học của tớ kéo chân sau quá nhiều, từ vựng tiếng Anh cũng không nhớ được…… Mỗi năm đều có nhiều người thi Thanh Hoa cùng đại học Yến Kinh đến vậy, lại có mấy người có thể thi đậu chứ.”
Cô nhếch môi cười rộ lên, đôi mắt híp, nói với bản thân mình rằng mình không buồn: “Trường mở khoa báo chí thể thao rất nhiều, thầy Văn vừa phân tích vài trường với tớ. Đại học truyền thông đã mở vào năm trước, khá tốt, hơn nữa nó cũng là 985! Nếu không giới hạn trong Yến Kinh thì đường sống của nơi khác càng nhiều hơn!”
Cô càng nói, giọng càng lớn, ngữ khí càng nhẹ nhàng, như là một con chim nhỏ đang mặc sức tưởng tượng trong không trung vô tận. Nhưng thực tế thì sao, cô đang liều mạng thả con chim nhỏ vào không trung, không cho nó quay đầu lại nhìn xem tổ chim ban đầu của nó.
“—— không được!”
Chung Khả vẫn luôn không nói chuyện, đang nghe đến đoạn Dương Tâm Dược phải rời khỏi Yến Kinh, rời khỏi xúc tua của cậu đến nơi khác thì bỗng nhiên bạo phát.
Cậu đột nhiên bước đến gần, cản ngay trước mặt cô.
“…… Vì sao không được?” Dương Tâm Dược mờ mịt mà nhìn cậu, cô đứng ở trước mặt cậu, trong tay còn ngây ngốc mà ôm sinh thạch hoa sắp nở rộ kia, không rõ tức giận của cậu từ đâu mà đến. “Thực lực của tớ thực sự chênh lệch rất lớn với đại học Yến Kinh, hơn nữa cậu cũng biết, tớ lúc trước muốn thi đại học Yến Kinh là vì theo đuổi anh tiểu Phương …… Thành tích bây giờ của tớ cũng không đủ, mục tiêu cũng đã biến mất, còn không bằng tớ chọn một trường thích hợp với tớ. Dù sao nguyện vọng vào đại học cũng có chú ý đến, nói là nguyện vọng song song, kỳ thật dễ dàng trúng tuyển nhất vẫn là cái đầu tiên.”
Cô nói cũng có đạo lý, nếu là đổi một người khác, chỉ sợ cũng phải bị cô thuyết phục.
Nhưng Chung Khả không có.
Ánh mắt cậu sáng quắc mà nhìn Dương Tâm Dược, thiếu niên từ trước đến nay tính tình hiền lành, tại giờ phút này, trên mặt chỉ còn lại có cố chấp cùng kiên định.
“Dương Tâm Dược, cậu không cần nhụt chí nhanh như vậy có được không? Cái người trên sân thi đấu không chịu bỏ cuộc đâu rồi? Đại học Truyền thông cũng tốt, đại học ngoại tỉnh lại ưu tú nhưng đều không phải đại học Yến Kinh! Đều là ngành báo chí thể thao nhưng sau khi tốt nghiệp đại học Yến Kinh cậu có thể tiến vào truyền thông quốc giá, còn tỉnh thì chỉ có thể vào truyền thông cấp tỉnh—— đây là chênh lệch!” Chung Khả mỗi một câu đều nói được cực kỳ rõ ràng, “Cậu thật lòng yêu thích thể thao, cực kỳ yêu thích viết lách, vì sao lại lui ra phía sau cầu?”
Môi Dương Tâm Dược run rẩy, muốn cãi lại cái gì đó nhưng lại bị Chung Khả đẩy trở về.
“Cậu nói sau khi Phương Đỗ Nhược cự tuyệt cậu thì cậu không có mục tiêu vào đại học Yến Kinh.” Cậu hít sâu một hơi, cảm giác phổi đã bành trướng tới cực hạn, sau đó chậm rãi, chậm rãi đem khí nghẹn ở ngực phun ra, “…… Vậy được, nếu hiện tại cậu không có mục tiêu, vậy đem tớ xem như mục tiêu đi.”
“……”
“Tớ ở đại học Yến Kinh chờ cậu, Chung Khả Ngải ở đại học Yến Kinh chờ Dương Tâm Dược.”
“……”
“Lúc này đây, coi như vì tớ, coi như vì chính cậu, chúng ta cùng nhau vào đại học Yến Kinh được chưa?”
“……”
“Cậu không có khả năng thi không đậu Tâm Dược à, từ giờ trở đi, mỗi ngày tớ sẽ giúp cậu học bổ túc.”