Trách Anh Quá Đáng Yêu

Chương 61: Lớp học kèm



Editor: Sunn & Mứt Chanh

Tình hình học kỳ mới, sau khi mới vừa khai giảng, bầu không khí trong lớp càng trở nên căng thẳng.

Bảng thời gian đếm ngược được treo lên trên tấm bảng đen phía sau, đã qua hơn một trăm ngày rồi. Nhìn thì có vẻ nhiều nhưng mọi người đều biết rằng bước chân của thời gian là không thể dừng lại được.

Ưu tiên hàng đầu sau khi bắt đầu học kỳ mới là điều chỉnh lại chỗ ngồi.

Bởi vì toàn bộ học sinh thi nghệ thuật đều đã xin nghỉ phép, trong lớp chỉ còn dư lại một nửa là học sinh bình thường. Chỗ ngồi trái phải đều trống thật sự không đẹp, vì thế thầy chủ nhiệm một lần nữa sắp xếp lại sơ đồ chỗ ngồi mới, đem nhưng học sinh còn lại vào những chỗ ngồi còn trống.

Dương Tâm Dược điên cuồng vẫy đuôi nhìn thầy, hy vọng thầy chủ nhiệm có thể đại từ đại bi, một lần nữa cho cô và Chung Khả ngồi cùng nhau.

Đáng tiếc thầy chủ nhiệm “chí công vô tư”, chờ đến khi sơ đồ chỗ ngồi mới được dán lên, người khác đều được đổi bạn ngồi cùng bàn, chỉ có Dương Tâm Dược là không thay đổi!!

Dương Tâm Dược nhìn Đới Kỳ Lân: “……”

Đới Kỳ Lân nhìn Dương Tâm Dược: “……”

Đới Kỳ Lân đập bàn rồi đột nhiên đứng dậy, đuổi theo thầy chủ nhiệm đang lạch cạch lạch cạch ra khỏi lớp.

Xa xa, trên hành lang truyền đến giọng nói của Đới Kỳ Lân: “Thầy ơi, trong lớp người nhiều như vậy, tại sao em một hai phải ngồi cùng với lớp trưởng…… Cậu, cậu ấy đi học sờ mó em! Bạn ấy nhìn lén em! Bạn còn yêu thầm em! Bạn ấy làm ảnh hưởng kết quả học tập của em!”

Dương Tâm Dược thật sự tuyệt vọng. Mắt kính của tên này quả thực quá dày, ngồi cùng bàn thì chuyện tay chân tiếp xúc và ánh mắt chạm nhau là chuyện quá bình thường, thế mà tên này có thể hiểu sai, gia hỏa này lại còn cho rằng mình là nam châm chuyển thế sao, ai cũng phải bị thu hút?

Thầy chủ nhiệm đã bố trí chỗ ngồi rồi sẽ không sửa lại, chỉ là đem hai người Dương Tâm Dược bọn họ từ vị trí giữa ra đến bàn thứ hai phía cửa sổ.

Dương Tâm Dược ngồi ở vị trí dựa vào cửa sổ, Đới Kỳ Lân ngồi dựa vào hành lang. Mỗi lần Dương Tâm Dược ra vào, Đới Kỳ Lân phải đứng lên nhường đường cho cô thì mới có thể ra ngoài.

Đới Kỳ Lân này học tập vô cùng điên cuồng, mỗi ngày đều đến rất sớm để tự học, trước khi vào lớp đều mang theo bình nước ấm 1L thật lớn, sau đó cả ngày cắm rễ ở chỗ ngồi không hề di chuyển. Một bình nước uống xong từ rất sớm thế nhưng tên này ngay cả một lần đi WC đều không có, thực hiện phương châm “thời gian là vàng là bạc” một cách triệt để, có thể nói tên này là một “ bàng quang sắt” điển hình.

Dương Tâm Dược mỗi tiết đều muốn đi tìm Chung Khả, cô lại ngượng ngùng không thể hiện quá rõ ràng, vì thế mỗi lần từ chỗ ngồi đứng dậy, cô đều nói dối là đi WC.

Sau vài lần, Đới Kỳ Lân bắt đầu cảm thấy phiền, hỏi cô: “Lớp trưởng, bàng quang của cậu bị hỏng sao?”

Dương Tâm Dược: “……”

Đới Kỳ Lân: “Cho dù là cậu muốn đi vệ sinh thì chỗ ngồi của Chung Khả cũng không phải WC nữ đâu.”

Từ lần đó trở về sau, Dương Tâm Dược mỗi lần ra vào chỗ ngồi cũng không phiền toái cậu ta phải đứng lên nhường đường nữa. Dương · nữ trung hào kiệt · Tâm Dược chỉ cần chống tay thì toàn thân nhảy, trực tiếp từ chỗ ngồi bay ra bên ngoài, vững vàng tiếp đất!

Toàn bộ bạn học cùng lớp dại ra vỗ tay bạch bạch.

Bạch Thiên nhìn cô vươn ngón tay cái: “Tâm Dược, chỉ bằng công phu này của cậu, đây quả thực là Võ Trạng Nguyên của chúng ta đó nha!”

Bạch Thiên lại nhìn về phía Chung Khả đang ngồi đầu bên kia của phòng học: “Về học thần, đó chính là văn Trạng Nguyên. Lớp chúng ta có một văn Trạng Nguyên một võ Trạng Nguyên, truyền ra bên ngoài chắc cũng tạo thành một đoạn giai thoại!”

Võ Trạng Nguyên đỏ mặt.

Văn Trạng Nguyên cười.



Mỗi năm vào tháng 2 và tháng 3 sẽ có sự kiện lớn thu hút ánh mắt của toàn xã hội, đó chính là kỳ thi của học viện nghệ thuật.

Bất luận là kỳ thi mỹ thuật hay diễn xuất thì thời gian thi đều tập trung vào cuối tháng Hai và đầu tháng Ba!

Mỗi học sinh đều sẽ ghi danh học viện nghệ thuật khác nhau, nhưng những trường nghệ thuật này lại phân ra trời nam biển bắc, các thí sinh giống như là chim di trú không biết mệt mỏi ở trên bầu trời bay tới bay lui. Ngày hôm qua còn ở tỉnh Việt, hôm nay đã phải quay về Yến Kinh, ngày mai còn phải phi đến Thượng Hải…… Sơ khảo vòng thứ hai này xong phải tiếp tục vòng ba luôn, dường như muốn đánh rớt một lớp da của thí sinh luôn vậy.

Dương Tâm Dược quan tâm bạn bè, gọi điện thoại cổ vũ Viên Tiêu.

Khi điện thoại được kết nối, Viên Tiêu đang ở sân bay, trên lưng cô ấy cõng hai bảng vẽ cực lớn. Vốn dĩ là một khuôn mặt tròn nhỏ trắng trẻo nhưng hiện tại chỉ còn lại chút huyết sắc.

“Ao ôi, mệt chết tớ rồi!” Viên Tiêu oán giận, “Tớ thi khảo thí tám học viện thì vượt qua được bảy nơi!”

“Oa, cậu thật là lợi hại!” Dương Tâm Dược vỗ tay, “Đây không phải khá tốt sao, vậy mà cậu vẫn buồn như vậy?”

“Tốt cái gì á……Có ba sự cố xảy ra trong bài thi thứ hai. Một bên là học viện mỹ thuật Hoa Thanh, là nơi tớ muốn đến nhất, một bên lại là Xuyên Mỹ, Thiên Mỹ! Cậu nói đến top 8 học viện mỹ thuật để làm gì, cho đến khi thi vòng hai lại sắp xếp ở trong cùng một ngày, cố tình là trời nam biển bắc, không thể đến nơi kịp thời gian được.”

Dương Tâm Dược không hề nghĩ ngợi, đáp: “Thế thì không phải học viện mỹ thuật Hoa Thanh không phải là nơi cậu muốn đến nhất sao?”

“…… Nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi.” Viên Tiêu từ trước đến nay đều như có ánh mặt trời trên mặt lần đầu bị che kín bởi nét u sầu, “Thật ra năm trước, tớ cũng phân vân giữa Hoa Thanh và một học viện mỹ thuật khác, tớ thi Hoa Thanh là nguyện vọng hai rồi, cuối cùng cũng trúng tuyển. Chỉ là điểm văn hóa của Hoa Thanh quá cao, điểm thi đại học của tớ lại không tới, mà học viện mỹ thuật kia năm trước điểm số rất thấp……”

Cô ấy cười khổ: “Tâm Dược, cậu biết không, suốt một năm nay, tớ gần như ngày nào vào buổi tối cũng đều nằm mơ, mơ thấy lúc trước tớ từ bỏ Học viện mỹ thuật Hoa Thanh mà lựa chọn một nơi khác, thuận thuận lợi lợi học đại học, không muốn bị bạn cùng lứa bỏ lại phía sau.”

Từ “bỏ lại” này, hầu như là đối với mỗi học sinh học lại là một cơn ác mộng. Khi các bạn cùng học cấp ba với mình đã vui sướng bước vào đoạn nhân sinh tiếp theo thì mình vẫn còn giãy giụa ở nơi không có giới hạn là địa ngục lò ôn thi đại học. Loại cảm giác trầm trọng này sẽ vẫn luôn đè lên vai bạn, suốt một năm đều sẽ không thể tránh thoát.

Viên Tiêu lại nói: “Mấy ngày nữa là tớ đã 20 rồi, mọi người 20 tuổi đều đang học năm 3, vậy mà tớ còn đang ở nơi nào ấy, chính mình còn không biết sẽ đi đâu về đâu.”

Viên Tiêu phiền não nhưng Dương Tâm Dược không có cách nào để giúp cô ấy. Rõ ràng là khi gọi điện thoại vui vui vẻ vẻ, kết thúc cuối cùng lại vô cùng trầm mặc.

Vì cuộc gọi này, tâm tình của Dương Tâm Dược cũng bị ảnh hưởng. Tuy rằng cô cũng không phải thí sinh nghệ thuật, nhưng loại cảm giác“rõ ràng đứng ở ngã tư đường nhân sinh nhưng mỗi phương hướng đều bị che kín bởi sương mù” mờ mịt này, cô cũng đã từng trải qua.

Lúc trước Dương Tâm Dược xuất ngũ từ đội Hoa Kiếm, chuyển hướng sang thí sinh thi bình thường, trước mặt cô cũng đã được vẽ sẵn nhiều con đường.

Ba Dương đau lòng con gái, đã từng ám chỉ cô: nếu cô thật sự học không được, thi không đậu, mặc kệ là xuất ngoại du học hay vẫn muốn dùng tiền mua văn bằng, ba đều làm được.

Dương Tâm Dược cũng hết sức mê mang, cô nghĩ rằng, nhà mình có tiền như vậy, tương lai không tính toán kế thừa sự nghiệp của cha mẹ thì chỉ cần dựa vào quỹ ủy thác mà cha mẹ để lại cho cô, cũng đủ cho cô thoải mái dễ chịu sống cả đời.

Vậy thì cô còn cần thiết phấn đấu sao? Vạch xuất phát của cô đã vượt qua người khác một đoạn đường lớn.

Sau này cô đã nghĩ thông suốt mọi chuyện: Cho dù ba mẹ đem mình đặt ở chính giữa đường đua rồi, hành trình tiếp theo cũng phải tự mình cố gắng thôi.

Nếu không có lý do gì để chậm trễ, vậy thì phải tiếp tục cố gắng lên.

Thi đại học cũng sẽ nhanh chóng đến và phải kết thúc rồi.

Cô dừng bút, nghiêng đầu nhìn về phía Chung Khả vẫn đang kiên nhẫn giảng đề cho cô.

Trong khoảng thời gian này, Chung Khả đã thực hiện lời hứa của mình, mỗi ngày trước tiết tự học buổi tối đều sẽ cùng Dương Tâm Dược xem các cuốn giải đề nâng cao, cùng cô học tập đề của các tỉnh cho đợt thi thử trước đó. Dương Tâm Dược vốn dĩ không phải là người đần độn, dưới sự giúp đỡ dày đặc của Chung Khả, thành tích của cô lại tiến thêm một bước. Đợt kiểm tra hằng tháng của học kỳ đầu tiên, Dương Tâm Dược so với học kỳ 1 tiến bộ hơn mười lăm hạng, phải biết rằng thành tích của mỗi người càng về sau càng khó tiến bộ, ngay cả thầy chủ nhiệm cũng phải kinh ngạc.

Chung Khả chú ý tới ánh mắt của cô, có chút ngượng ngùng lại có chút vui vẻ hỏi cô: “…… Cậu nhìn cái gì đấy?”

Lông mi Dương Tâm Dược khẽ run, mắt cười ngọt ngào: “Tớ đang nhìn người đứng trước mặt tớ này.”



Học kỳ mới dần dần tiến vào quỹ đạo, tiết tấu của lớp học lại càng thêm khẩn trương.

Vốn dĩ mỗi tuần học sinh có một ngày rưỡi nghỉ ngơi, hiện tại trực giảm xuống  thành một ngày, buổi tối thứ sáu được về nhà, tối thứ bảy nhất định phải trở về trường để học tiết tự học buổi tối.

Mọi người đối với sự an bài này hoàn toàn không hề dị nghị, thậm chí Đới Kỳ Lân còn đề nghị rằng khác với những trường học lại một tháng chỉ được một ngày nghỉ, trường học của bọn họ nghỉ như vậy là quá nhiều.

Học sinh đều rất quý trọng ngày nghỉ ngơi không dễ có được này, đặc biệt là mỗi tuần sáu ngày đều ngủ không đến 6 tiếng đồng hồ, được nghỉ về nhà thì tất nhiên muốn ngủ đến trời đất u ám.

Dương Tâm Dược cũng không ngoại lệ, thứ sáu sau khi về đến nhà, chỉ vội vàng ăn một chút liền ngã lăn quay trên giường hôn mê một giấc, ngủ một giấc đến giữa trưa thứ bảy, mới cảm giác thật tốt.

Ba mẹ Dương đau lòng con gái, nên ở trên bàn cơm không ngừng hỏi han ân cần, gắp đồ ăn đầy cả một bát.

Dương Tâm Dược mồm to ăn một món ăn nào đó, phồng quai hàm lên nói: “Ôi ba mẹ ơi, hai người đừng lo lắng! Nhà ai có người thi đại học mà không phải như vậy? Con hiện tại đang ở cùng Bạch Thiên, cậu ấy so với con còn khắc khổ hơn, mỗi ngày con thấy con ngủ rồi mà cậu ấy vẫn còn chưa ngủ, đến khi con tỉnh dậy thì cậu ấy đã làm xong hai bộ đề tiếng Anh rồi!”

Thật ra cô cảm thấy Bạch Thiên đang tự làm cho mình cảm thấy mệt mỏi, mỗi ngày đều thấy chóng mặt và thiếu năng lượng trầm trọng. Sắc mặt của cô ấy ngày càng tái nhợt, hằng ngày đều phải uống một đống thuốc. Dương Tâm Dược nhìn thấy những cái nhãn viết trên lọ, nào là vitamin, dầu cá, cô cảm thấy những loại vitamin đó nhìn qua còn dùng được, ít nhất là sau khi cô ấy uống xong sắc mặt sẽ khá lên một ít.

Mẹ Dương nói: “Con là con gái của mẹ, mẹ đương nhiên đau lòng.” Bà vội gắp cho con gái của mình một cục thịt kho tàu to chừng một nắm tay, “Gần đây học tập con có gặp khó khăn gì hay không?”

Tay trái Dương Tâm Dược cầm đùi gà, tay phải cầm xương sườn, ăn đến khi miệng bóng nhẫy: “Không có gì khó khăn ạ! Nếu con có gặp khó khăn, Chung Khả sẽ giúp con giải quyết!”

Ba Dương: “…… Hừ.”

Mẹ Dương khẽ đạp chân ba Dương dưới gầm bàn, ba Dương mới không tiếp tục bày ra bộ mặt “bắp cải bảo bối trân quý của tôi bị con heo nhà người khác dòm ngó” kia.

Ba Dương khẽ hắng giọng, thay đổi đề tài: “Còn ba tháng nữa là con phải thi đại học, con xem thầy Phương bên kia, thì khi nào con muốn bắt đầu học kèm  thì tốt?”

Dương Tâm Dược sửng sốt, cái miệng nhỏ vốn đang ăn vô cùng vui vẻ đột nhiên phải tạm dừng.

Khóe miệng cô vẫn còn sót một hạt cơm, nhìn thật ngốc nghếch, nhưng cô cũng không rảnh mà lo lắng.

“Thầy…… thầy Phương ạ?” Cô lẩm bẩm.

“Đúng vậy, thầy Phương ‘vua ra đề’.” ba Dương nói, “Lần trước con thi đại học, từ tháng 11 con đã bắt đầu đến nhà thầy ấy học bổ túc. Ba thấy con lần này tiến độ học tập khá tốt, liền nghĩ đến học sớm một chút sẽ tốt hơn phải không……” Ông nóng vội hỏi, “Làm sao vậy, có phải ba tìm chỗ học cho con trễ quá phải không? Hẳn là nghỉ đông phải bắt đầu cho con học bù rồi mới đúng.”

“…… Không phải.” Dương Tâm Dược nhìn núi đồ ăn trong chén, bỗng nhiên không còn muốn ăn.

Nhắc tới thầy Phương, tự nhiên sẽ nghĩ đến con trai của thầy Phương là anh trai Phương Đỗ Nhược.

Lần cuối cùng bọn họ gặp mặt là vào hôm đầu năm, lời tỏ tình của Dương Tâm Dược bị anh tiểu Phương cự tuyệt lễ phép lại không mất kiên định.

Không có đường sống nào để quay lại.

Dương Tâm Dược khi đó đặc biệt thương tâm, nhưng loại thương tâm này lại không phải loại trời sập đất lún, mà là một loại trạng thái vắng vẻ, lửng lơ giữa không trung.

Ban đầu, cô vì muốn trốn tránh đoạn thất bại kia cho nên cô đã đem chính mình chôn vùi bên trong biển đề. Thế nhưng thời gian dần trôi qua đoạn tình cảm hoa mắt váng đầu kia mới thật sự biến mất ở trong lòng cô.

Từ sau ngày hôm đó, Phương Đỗ Nhược có gọi cho Dương Tâm Dược vài lần, Tết Âm Lịch, hay thời điểm khai giảng đều gọi điện thoại cho cô, nhưng Dương Tâm Dược cầm ống nghe, lại không biết nói cái gì với anh ấy.

Thích sao? Vẫn rất thích. Anh tiểu Phương là một người đàn ông tốt, Dương Tâm Dược nghĩ trên đời này sẽ không có người phụ nữ nào không thích anh ấy.

Thích sao? Hẳn là không phải đi. Bởi vì Dương Tâm Dược không bao giờ khẩn trương, lo âu, ngượng ngùng, vội vàng thể hiện ưu điểm của bản thân trước mặt anh ấy.

Dương Tâm Dược dần dần lý giải được ý tứ mà Phương Đỗ Nhược biểu đạt vào ngày hôm đó ở công viên giải trí. Chính là cô theo đuổi anh ấy, thật ra cũng không phải thật sự thích, mà là một loại sùng bái cùng với ngưỡng mộ.

Nhưng cho dù chân chính nghĩ thông suốt, cũng không thể khiến cho Dương Tâm Dược có thể thản nhiên đối mặt với Phương Đỗ Nhược.

Làm ơn! Ai có thể thản nhiên đối mặt với anh trai đã cự tuyệt mình cơ chứ a!!!

Tuy rằng sự tình đã trôi qua ba tháng, nhưng Dương Tâm Dược nghĩ đến một tràng tỏ tình thất bại kia liền muốn chui đầu vào ổ chăn không bao giờ ra nữa.

Dương Tâm Dược phun xương trong miệng ra, nhìn ba rồi lại nhìn mẹ, nhỏ giọng hỏi: “…… Con có thể không đi được không?”

Không thể!” ba Dương chém đinh chặt sắt, “Lớp của thầy Phương rất khó để xin vào, con không phải không biết điều đó. Hơn nữa thứ bảy là thời gian trọng điểm! Nếu không phải tiểu Phương giúp con nói chuyện xin xỏ, ngay cả một giờ ba cũng không hẹn được ra cho con đâu!”

A…… Không nghĩ tới vẫn nhận ân tình của Phương Đỗ Nhược.

Anh Tiểu Phương thật là một người đàn ông hoàn mỹ.

Dương Tâm Dược mặt ủ mày ê, cô đã được thầy Phương dạy kèm 1 vs 1 để học bù, hiển nhiên biết đại danh “vua ra đề” của thầy Phương không phải chỉ là hư vô. Thế nhưng cô lại muốn tham gia học kèm ở lớp giải đề khó, chỉ sợ ở lớp học vô tình gặp được anh tiểu Phương sẽ sinh ra xấu hổ. Sau một lúc lâu suy nghĩ cũng không nghĩ ra được đáp án nào vẹn cả đôi đường.

Cuối cùng, cô cắn răng dậm chân một cái, lấy hết can đảm nói ra đáp án của mình.

“Ba ơi con sẽ đăng kí khóa học đó!”

Ba Dương vừa lòng gật gật đầu.

“Chỉ là……” Dương Tâm Dược lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn hở tám cái răng, chỉ là nhìn kĩ lại thấy khá ngập ngừng. Cô từ phía dưới bàn lén giơ lên một ngón tay, như là kéo cờ đem ngón tay kia chậm rãi giơ lên, “…… Con có thêm vào một yêu cầu nhỏ.”

“Yêu cầu gì vậy con?” mẹ Dương hỏi.

“Thật ra thì,” Dương Tâm Dược cười, “Lần học kèm này, con có thể học chung với Chung Khả không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.