Trách Anh Quá Đáng Yêu

Chương 67: Phỏng vấn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Sunn & Mứt Chanh

Dương Tâm Dược thiếu chút nữa đả ném đi 20 điểm vội vàng gọi điện thoại cho phóng viên Vương, nói rằng mình muốn cái giải thưởng này.

Phóng viên Vương khá tò mò, rõ ràng mới vừa rồi cô còn giữ nguyên dáng vẻ “không cầu danh lợi”, tại sao chớp mắt đã đổi ý rồi?

Dương Tâm Dược thoải mái hào phóng mà thừa nhận: “Vì cháu nghe nói có giải thưởng này thì thi đại học có thể cộng thêm 20 điểm.”

“…… Em khá thành thật đấy.” Phóng viên Vương cười, “May mà em gọi điện thoại tới kịp thời, nếu chậm hơn một phút nữa thì tôi đã không thể nhận cuộc gọi này rồi.”

Dương Tâm Dược ở bên này điện thoại liên tục cười ngây ngô.

“Đúng rồi, tôi nhớ còn mấy ngày nữa sẽ tổ chức phỏng vấn tuyển sinh sớm cho Khoa Báo chí Thể thao đại học Yến Kinh, em chuẩn bị thế nào rồi?”

Dương Tâm Dược đáp: “Chuẩn bị khá tốt ạ!”

Khoa báo chí thể thao đại học Yến Kinh là chuyên ngành mới mở năm nay, thuộc về Học Viện Thể Thao cùng Học Viện Báo Chí hợp tác quản lý, khuyến khích các nhân tài bồi dưỡng chuyên ngành Báo chí Thể thao. Đại học Yến Kinh đã dán thông báo phỏng vấn trước, các sinh viên nộp đơn cho Khoa Báo chí Thể thao sẽ phỏng vấn cùng các sinh viên của Cục Phát thanh Truyền hình, nhưng sinh viên của Cục Phát thanh Truyền hình xem như là thí sinh nghệ thuật mà Khoa Báo Chí Thể Thao thì không phải.

Bởi vì là một chuyên ngành hoàn toàn mới, trước đây cũng không có đề phỏng vấn mẫu cho nên các thí sinh cũng không rõ ràng nội dung phỏng vấn là gì.

Nhưng tên như ý nghĩa, tóm lại là cùng thể thao, báo chí có liên quan. Dương Tâm Dược mượn mượn sách giáo khoa năm nhất của các trường đại học chuyên ngành thể thao khác và dành thời gian để đọc định nghĩa về báo chí. Vấn đề về phương diện thể thao thật ra cô không lo: Cô nhiệt tình yêu thương thể dục vận động, trừ bỏ đấu kiếm, còn có hiểu biết về các sự kiện thể thao phổ biến khác ở Trung Quốc như bóng đá, bóng rổ bơi lội, lách cách từng mục đều đã  đọc qua.

Phóng viên Vương nghe cô trả lời tự tin như vậy, cũng thực sự vì cô mà vui vẻ: “Bạn học Dương, thật ra vừa rồi đồng nghiệp của tôi từ Sở Báo chí Thể thao vừa tìm thấy tôi và báo cho tôi một tin tốt. Tin tức này có liên quan đến em.”

“Tin tức gì ạ?”

“Em đang ngồi sao?”

“Dạ? Đúng vậy.” Dương Tâm Dược mờ mịt.

“Cũng tốt, em ngồi yên——”

……

Thời điểm Dương Tâm Dược gọi điện thoại, Chung Khả vẫn luôn ngồi chờ yên tĩnh kế bên. Thời điểm cô ấy gọi điện, biểu tình trên mặt có thể dùng từ “hớn hở” để hình dung.

Cô có một đôi mắt cực kỳ linh động, nếu nhìn chăm chú vào chúng trong một thời gian thì sẽ thấy có một tia sáng kì dị hấp dẫn. Trên đôi mắt tròn tròn là đôi lông mày anh khí, càng lên càng cao nhọn, phần nào bộc lộ tính cách thẳng thắn của cô.

Vậy mà bây giờ đôi mắt to tròn cùng đôi lông mày ấy lại kết hợp với nhau tạo ra “trò hay”: Chúng nó khi thì nhíu lại thành một tụ, mờ mịt luống cuống; khi thì giãn ra hết cỡ mang theo vẻ vui sướng không thể kiềm nén.

Cô hoàn toàn mất đi năng lực ngôn ngữ, chỉ hoàn toàn dựa vào vài giây thay đổi biểu cảm trên mặt, Chung Khả cũng có thể đoán biết được tình hình.

Đầu bên kia điện thoại hẳn là phóng viên Vương đã thông báo một số tin tức tốt.

Dương Tâm Dược ngơ ngác cúp điện thoại, đầu tiên là nhìn chằm chằm điện một lúc, sau đó lại quay đầu nhìn thẳng vào Chung Khả.

Chung Khả biết tâm tình của cô bây giờ đang kích động cho nên vẫn ngồi lẳng lặng chờ cô lên tiếng.

“Tâm Dược, cậu đừng quá kích động, có gì từ từ nói….”

Chỉ là Dương Tâm Dược lại chậm chạp mãi không nói.

Đột nhiên cô dang hai tay lao vào lồng ngực Chung Khả ôm chặt.

Mùi trái cây tự nhiên trên người cô vây lấy người Chung Khả, trang phục mùa xuân có chút mỏng cho nên nhiệt độ cơ thể của cả hai cứ như vậy mà giao hòa, thân thể của nữ sinh va mạnh vào lồng ngực cũng khiến cho tâm của cậu trở nên mềm mại.

Đầu Chung Khả khẽ “ầm” một tiếng, nhưng khi cậu chưa kịp đưa tay lên ôm lấy cô để hưởng thụ cho đủ cái cảm giác “nhào vào lồng ngực” thì Dương Tâm Dược đã nhanh chóng đứng lên, quay trở về vị trí ban đầu.

Chung Khả: “…….”

Dương Tâm Dược không hề chú ý đến vẻ mất mát trên mặt Chung Khả mà liên tục chia sẻ tin tức cực kỳ tốt mà cô vừa nhận được — “Chung Khả, chú Vương đó hỏi tớ có phải mục tiêu muốn vào Khoa Báo Chí Thể Thao hay không? Vì chú ấy bảo tớ rằng giáo sư bên Khoa Thể Thao sẽ rất vui nếu được gặp tớ trong kì thì tuyển sinh sớm của khoa họ đấy!!!”

Những lời này đều bộc lộ rõ ràng ý tứ của bọn họ: Bằng năng lực xuất chúng của bản thân, Dương Tâm Dược đã thành công hấp dẫn được sự chú ý của bọn họ, có thể khiến cho giáo sư vòng phỏng vấn nhớ được mình hoàn toàn là một việc không dễ dàng.

Thậm chí có thể nói Dương Tâm Dược đã bước được nửa chân vào cổng trường đại học Yến Kinh rồi!



Cuối tháng ba, Dương Tâm Dược liền đến đại học Yến Kinh để tham gia phần thi viết và phần phỏng vấn.

Nhịp điệu của hai kỳ thi lần này vô cùng chặt chẽ, ngày hôm sau thi đã công bố điểm thi viết, sau ngày phỏng vấn cũng đã có kết quả trúng tuyển. Không hổ là đại học ưu tú nhất cả nước, hiệu suất cao đến dọa người.

Tuy rằng Dương Tâm Dược đã sớm đoán được lần thi này nhất định sẽ có vô số người tham gia, nhưng khi cô thực sự đi vào hội trường, nhìn thấy khu dạy học tụ tập mấy ngàn học sinh, cô vẫn cảm thấy đó là một kích thích không hề nhỏ.

Bên trái mọi người đang thảo luận về môn bóng đá nam, liệu có cần tốn nhiều tiền tiến cử huấn luyện viên nước ngoài để huấn luyện cầu thủ hay không; bên phải thì tranh luận tuyển thủ bóng bàn liên tiếp đã chống chọi lại thiếu niên nước ngoài để thuận lời tiến vào vòng trong ra sao, nên như thế nào để giữ gìn địa vị bá chủ.

Dương Tâm Dược: “……Σ( ° △°|||)︴” mọi người đều rất chuyên nghiệp nha……

Vì khác xa so với mọi thứ cô đã dự kiến cho nên cô không khỏi khẩn trương, lo lắng cho bản thân trước khi tiến vào phỏng vấn đã bị kỳ thi viết soán ngôi.

Chung Khả viết cho cô một vài tin nhắn động viên.

Chàng trai trồng sen đá: Đừng khẩn trương, tớ đã kiểm tra đề thi viết của một số trường có khoa thể dục, không có trường nào đòi hỏi vấn đề quá cao thâm, thi viết đều là thể loại đục nước béo cò, lấy chủ đề đơn giản và vấn đáp là chủ yếu.

Dược: Nhưng đây là đề thi viết của đại học Yến Kinh…… Nói không chừng sẽ đặc biệt khó.

Chàng trai trồng sen đá: Vậy thì cậu tự nhủ với chính mình đi, khi cậu gặp gặp đề khó, cậu không biết, mọi người cũng sẽ không biết ^_^

Dược: _(:з” ∠)_

Dương Tâm Dược cảm thấy cậu nói rất có lý.

Chờ đến khi kỳ thi viết chính thức bắt đầu, Dương Tâm Dược ngồi ở trường thi, mở ra bài thi, thở phào nhẹ nhõm.

Chung Khả nói không sai, đề thi viết của khoa thể thao đại học Yến Kinh khác hoàn toàn so với đề thi đại học bình thường, có tất cả hai mươi đề, tất cả đều là đề có nội dung căn bản, giá trị phân loại cũng không cao, cũng có thể bao dung cho những suy nghĩ hoặc luận điểm chưa chính xác. Câu thứ hai là giải đáp bằng tự luận, thí sinh phải trả lời tin tức thể thao thông qua sự hiểu biết của bản thân.

Câu cuối cùng có giá trị cao nhất, chiếm 60% tổng điểm, đề mục cực kì đơn giản —— nhưng lại khiến ai cũng lo lắng: 《 vì sao bạn lại lựa chọn Khoa Báo Chí Thể Thao? 》

Đây là muốn viết một bài văn sao?

Kì thật mấy câu trước đều rất dễ, chỉ đến câu chiếm 60% này mới khiến cho ban giám khảo chú ý đến.

Bọn họ hy vọng những ai đã ghi danh vào khoa Báo Chí Thể Thao này phải có tình yêu, lòng nhiệt huyết với thi đấu thể thao chuyên nghiệp chứ không phải vì “muốn trúng tuyển vào vì điểm thấp” hay chỉ vì cần một tấm bằng tốt nghiệp cho nên mới hao tâm khổ tứ thi vào.

Hiện tại rất nhiều đại học và học viện đi ngược lại với những gì từng làm trước đây, tân sinh viên sau khi nhập học xong, sẽ học một vài môn cơ bản trước. Trải qua một năm học,  sinh viên chân chính hiểu bản thân mình muốn học cái gì, sẽ trở thành người như thế nào, muốn cái gì trong tương lai, vì vậy sẽ có thêm cơ hội để đi theo hướng đào tạo chuyên ngiệp.

Tin tức thể thao vì có mang danh “Thể thao” cho nên sẽ luôn bị những người không hiểu biết nội tình xem nhẹ, khoa báo chí thể thao được coi là bàn đạp để sang khoa khác trong những năm tiếp theo. Các giảng viên lo lắng rằng sau khi trải qua một năm học những môn cơ bản sẽ rời đi không còn một ai, cho nên mới ra một cái đề như vậy, muốn ươm được một hạt giống tốt, chân chính nhiệt tình yêu thương con đường chuyên nghiệp này.

Mà Dương Tâm Dược, chính là một hạt giống tốt như vậy.

Cô nhìn đề này, trước mắt như đèn kéo quân, như những lúc cô đã từng trải qua luyện kiếm từ nhỏ đến lớn. Từng chuỗi ký ức hãy còn mới mẻ, những cảnh tượng từ trong đầu cô cứ như vậy mà chảy xuôi. Sáu tuổi cô bị mẹ đưa vào kiếm quán, tám tuổi luyện được thanh Hoa Kiếm đầu tiên của mình, chín tuổi giành giải quán quân cấp tỉnh giành cho lứa tuổi thiếu nhi, mười tuổi là nhà vô địch cá nhân quốc gia và đội đầu tiên, ngay sau đó lại bị đưa vào kiếm quán lớn hơn nữa. Ở năm mười bốn tuổi ấy, cuối cùng cô cũng trở thành đội trưởng đội Hoa Kiếm.

Cô nhiệt tình yêu thương Hoa Kiếm, nhiệt tình yêu thương hết thảy thể dục vận động. Cô hoài niệm tư vị rơi mồ hôi cùng với tiếng hô đinh tai nhức óc trên sân thi đấu.

Tuy rằng hiện tại cô đã rời khỏi sân thi đấu nhưng cổ nhiệt huyết sôi trào, tinh thần thể dục thể thao vĩnh viễn luôn tồn tại.

Đề thi này không có quy định số lượng chữ, giấy thi cũng không giống giấy viết văn của kỳ thi đại học, vẽ ra lưới ngang dọc.

Hoàn toàn tạo cho thí sinh “Tự do phát huy”.

Thí sinh khác còn đang suy tư đau khổ, vắt hết óc để hấp dẫn sự chú ý của giám khảo chấm bài thi.

Mà Dương Tâm Dược đã nhẹ nhàng đặt bút, từng câu từng chữ viết xuống như lời nói trong lòng. Không có từ ngữ hoa lệ trau chuốt, không có câu từ phức tạp, cô chỉ vô cùng đơn giản viết ra lịch trình tinh thần của chính mình.

Khúc dạo đầu của cô vô cùng đơn giản, lại có tính chấn động.

[ Nguyên nhân em lựa chọn khoa Báo Chí Thể Thao là bởi vì em muốn đem việc học cùng niềm đam mê kết hợp với nhau.Em phải dùng bút của chính em, ký lên trên sân thi đấu nhiệt huyết và nước mắt, mang niềm kích động lao nhanh trong mạch máu truyền lại cho mỗi người】

……

Vào ban đêm, kết quả bài thi viết đã có trên website chính thức.

Những người đạt tiêu chuẩn không đến một phần mười.

Mà điểm thi viết công bố trên bảng xếp hạng, một thí sinh nữ đứng hàng nhất đến từ trường học lại Kinh Anh.

……

Ngày hôm sau phỏng vấn, mọi thứ đều thông qua rất thuận lợi.

Trình tự phỏng vấn và bảng xếp hạng điểm thi viết không hề liên quan, mà là căn cứ vào rút thăm sau đó mới xác định trình tự của thí sinh.

Dương Tâm Dược thần kinh thô, không giống người khác trằn trọc, đêm nay ngủ đến cực kỳ thơm ngọt, ngày hôm sau thần thái sáng láng rồi tới trường thi, rút thăm được số hai trăm, chính là thí sinh sau cùng.

Tổng cộng có năm phòng phỏng vấn, mỗi phòng phỏng vấn có bốn giám khảo, tương ứng với hai giáo sư khoa báo chí, hai giáo sư học viện thể thao.

Dương Tâm Dược ở phòng chờ thi đến buổi chiều, rốt cuộc cũng đến lượt cô.

Đây là lần đầu tiên cô tham gia phỏng vấn, tuy rằng có chút khẩn trương, nhưng cô ngẫm lại thì  phóng viên Vương đã cho cô biết tin tốt lành đó, trong lòng nhiều thêm một chút tự tin.

Quả nhiên, sau khi cô bước vào phòng phỏng vấn liền đón nhận bốn đôi mắt khao khát nhìn cô.

“Em chính là Dương Tâm Dược sao? Quả nhiên là một thân khí khái anh hùng, không thua kém gì đấng mày râu.”

“Đấu kiếm là hạng mục rất nhỏ, vì cái gì lại nghĩ đến luyện Hoa Kiếm?”

“Đồng thời nói lại hai lần cứu người của em đi.”

“Ngoại trừ Hoa Kiếm em có hiểu biết gì thêm về các môn thể thao khác không?”

Nói là phỏng vấn, chi bằng nói là trò chuyện phiếm thì đúng hơn. Dương Tâm Dược bị nhiệt tình của các giáo sư làm cho hoảng sợ, nhưng cô đã nhanh chóng ổn định tâm tình, hơi cân nhắc mà trả lời từng vấn đề của các giám khảo phỏng vấn.

Bởi vì hàng năm luyện kiếm, thân thể cô vẫn luôn giữ vẻ thẳng tắp, mười phần anh khí, như là một gốc cây ngọc lan duyên dáng yêu kiều. Nhìn ngoại hình, ban giám khảo rất nhanh đã có cảm tình về cô.

Khi cô trả lời lại có mồm miệng lanh lợi, tư duy nhanh nhẹn, thái độ tự nhiên hào phóng, sở hữu những phẩm chất cơ bản của nhà báo, điểm này rất đáng quý.

Giám khảo phỏng vấn đối với cô tràn ngập cảm tình. Mấy vấn đề dưới, đều là vừa nghe vừa gật đầu, trên tờ giấy phỏng vấn viết xuống một loạt điểm rất cao.

Dương Tâm Dược thông minh cực kỳ, vừa thấy thần sắc của bọn họ liền biết lần phỏng vấn này tuyệt đối có thể qua!

Mười phút phỏng vấn nhanh chóng kết thúc, bốn giám khảo phỏng vấn quan sát lẫn nhau, trong ánh mắt của mỗi người đều có nét tán thưởng tương đồng.

Cuối cùng, vị giáo sư có chức vụ cao nhất mới lên tiếng: “Bạn học Dương Tâm Dược, thời gian phỏng vấn của em đã kết thúc, em có thể rời đi bằng cửa kia.”

“Dạ em cảm ơn.”

Dương Tâm Dược đang muốn khom lưng, giáo sư đột nhiên đánh gãy động tác của cô.

“Em dùng nghi lễ của tuyển thủ đấu kiếm chào chúng ta đi.”

Nét kinh ngạc nơi đáy mắt Dương Tâm Dược nhanh chóng biến thành ý cười trên khóe môi.

Cô khẽ hạ cằm, ánh mắt nhìn thẳng bốn vị giám khảo phỏng vấn, đứng thẳng tại chỗ. Cô chỉ vào thanh kiếm, cánh tay phải lập tức chỉ về phía trước, ngay sau đó cánh tay hướng về phía trước nâng lên, đầu ngón tay chỉ lên không trung, sau đó hướng về phía bên phải ném cánh tay thật mạnh.

Kiên định, khắc chế, không sợ, dũng cảm.

Cho dù cuối cùng trong tay không có Hoa Kiếm, nhưng Hoa Kiếm vẫn luôn ở trong lòng Dương Tâm Dược.



Thời gian dần trôi qua như ấn nút tua cực kỳ nhanh chóng. Nháy mắt, bảng hiệu phía sau lớp học “Đếm ngược thời gian đến ngày thi đại học” chỉ còn lại 50 ngày.

Trước kỳ thi, Dương Tâm Dược cuối cùng cũng nhận được danh sách trúng tuyển của đại học Yến Kinh Khoa Báo Chí Thể Thao. Kết quả bài thi viết và thành tích phỏng vấn đều bỏ xa những người khác, cuối cùng thì danh sách trúng tuyển cũng có tên cô ở vị trí đầu tiên.

Sau khi Dương Tâm Dược nhìn thấy kết quả, nói lẩm bẩm: “Mình bao lâu rồi không giành được giải ‘ quán quân ’?”

Cô cho rằng giọng nói của mình rất nhỏ, lại không nghĩ rằng câu nỉ non của mình đã bị Chung Khả nghe hết không sót một chữ.

Ngày hôm sau Chung Khả đến buổi tự học rất sớm, từ bàn cuối cùng của phòng học đi tới, trong  tay cầm một chậu cây nhỏ đặt trên bàn Dương Tâm Dược.

Bồn cây kia có đường kính hơn mười centimet, không giống với những loại chậu sen đá  mà cậu tặng cho cô trước đây. Cành lá này rất đầy đặn lại nhiều nước. Bồn cây này có cánh mỏng hơn, phiến lá tiêu biến hết, càng gần tới rễ thì màu xanh lục hiện ra càng rõ, phân nửa phía trên có màu đỏ, càng tới gần đầu lá màu đỏ càng đậm.

Toàn bộ cây bày ra dáng vẻ sinh động chưa từng có, như là chiến sĩ  bừng bừng khí thế mạnh mẽ, mang theo một loại khí thế không chùn bước.

Chỉ bằng ánh mắt đầu tiên, Dương Tâm Dược đã có thiện cảm với cây này rồi.

Cô yêu thích không buông tay, trái sờ phải nắn hỏi cậu: “Sao cây này to vậy?”

Chung Khả cúi đầu nhìn cô: “Đây là tặng cho cậu.”

“Hả?”

Cậu đã đưa cho cô rất nhiều cây rồi.

Nam sinh có bàn tay với khớp xương rõ ràng chậm rãi đi xuống, lòng bàn tay để trên đầu lá chậm rãi di chuyển. Phiến lá màu đỏ thẫm, đầu ngón tay trắng muốt, tạo nên vẻ đối lập.

Chung Khả nhẹ giọng nói: “Bồn cây này được…… Gọi là ‘ kỵ binh chiến thắng ’. Tâm Dược, tớ chúc cậu trong tương lai cho dù có trải qua bao nhiêu kì thi, mặc kệ là thi đại học, thi lên thạc sĩ đều có thể toàn thắng, mãi luôn là một đầu tàu gương mẫu.”

Cậu tin tưởng, cô nhất định có thể.

0LzFp5tquu



Cuối tuần, Dương Tâm Dược đi đến cơ quan chính phủ để nhận cái huy hiệu “lòng cam đảm”.

Cô đã hai lần thấy việc nghĩa hăng hái làm, cũng chưa nghĩ tới sẽ danh hay lợi gì, cô ra tay thuần túy là vì tính cách, mà cũng vì tinh thần quý giá đó nên cô mới được đổi lấy cái huy hiệu trân quý này.

Mỗi một lần huy hiệu lòng can đảm được trao, đều sẽ có một lễ trao giải nho nhỏ.

Dương Tâm Dược không nghĩ sẽ được tuyên dương, lễ trao giải này ngoại trừ ba mẹ và bạn bè, cũng không mời những người khác.

Huy hiệu màu vàng được người trao giải cẩn thẩn đeo lên ngực trái cho cô, nơi đó gần sát trái tim nhất, phảng phất như có một cổ nhiệt từ nơi đó thấm vào tận xương tủy, cuối cùng hội tụ đến vết thẹo trên khuỷu tay phải của cô, không tiếng động mà nói với cô rằng: Lúc trước cô lựa chọn anh dũng cứu người quả thật vô cùng vĩ đại.

Điện thoại di động của cô tích tích tích vang lên không ngừng, ai biết cô đều nhắn tin chúc mừng cô. Bọn họ phát tới vô số tán thưởng cùng khâm phục, Dương Tâm Dược từ vừa mới bắt đầu nhìn thấy những lời khen ngợi này thì ngượng ngùng, đến bây giờ da mặt đã dần dần trở nên dày lên rất nhiều rồi.

Cô không nhịn được, lấy cái huy hiệu xuống chụp mấy tấm cận cảnh, đăng trên Weibo, lại tạo ra thêm một biển những lời tán dương.

Dược: Chị gái anh hùng của bạn đang online, bạn có chọn chúng không? 【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】

Bình luận nhanh chóng được đẩy lên top.

OO: Iron man à cậu quá trâu đi, phải gọi cho cô bạn điên cuồng này mới được!!!

ss ise: vị trí trung tâm nhường cho cậu ^_^

Thiên Thiên: Thần tượng thiếu nữ lại một lần nữa được định nghĩa bởi cậu[ ha ha ][ ha ha ]

Mọi người tiếp tục nói lời vui đùa, hi hi ha ha nói một đống lớn, tường nhà Dương Tâm Dược bị mọi người trêu ghẹo không đếm xuể, náo nhiệt cực kỳ.

Tuy rằng Chung Khả là một học sinh cấp ba, nhưng cậu lại hoàn toàn mờ mịt về các gameshow, cứ ngồi đó xem mọi người bình luận, không rõ các cô ấy nói “pick” “Đánh call” “vị trí trung tâm” là có ý tứ gì.

Không hiểu liền hỏi.

Chung Khả mở Baidu ra, nhập những từ tiếng Anh kỳ quái vào, nhanh chóng hiểu rõ mọi người đang “bình chọn”, bắt chước theo chương trình tìm kiếm tài năng của nhóm nhạc nữ hot nhất hiện nay, mà mục đích của chương trình chính là cho người xem chọn ra nữ ca sĩ mình yêu thích nhất để họ được ra mắt.

Ba phút sau, học thần Chung Khả nhanh chóng lấp đầy bụng bằng mấy lời cợt nhả, cậu động động ngón tay, để lại một câu bình luận.

Chàng trai trồng sen đá: Tâm Dược, cậu mãi là one pick của tớ [ tim ][ tim ][ tim ][ tim ][ tim ][ tim ]

Cô là lựa chọn duy nhất của cậu, và  cũng là lựa chọn duy nhất của cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.