Trách Anh Quá Đáng Yêu

Chương 70: Kỳ thi



Editor: Sunn & Mứt Chanh

Dưới áp lực học tập căng thẳng đến mức  khó thở, cuối cùng kỳ thi cũng đến.

Đề thi đều giống nhau như đúc. Lần này đối thủ không còn là học sinh hàng đầu của  “tám thành phố” nữa mà là trên dưới 100000 thí sinh ở Yến Kinh.

May mắn Yến Kinh là trung tâm của thành phố, nếu thật sự phải thi cùng với các tỉnh khác thì có lẽ phải thi với hơn trăm ngàn hoặc thậm chí hàng triệu thí sinh tranh nhau đi qua chiếc cầu độc mộc, thật sự sẽ áp lực hơn rất nhiều.

Như thường lệ, trước khi bắt đầu, chủ nhiệm vẫn xách Dương Tâm Dược lên văn phòng giáo huấn thật tốt, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy câu: “Dương Tâm Dược à, đừng thấy lần trước em thi tiến bộ thêm 20 điểm thì chủ quan nhé! Em là lớp trưởng, nhất định phải làm gương cho các bạn, lần thi này không khác gì so với lần thi mỗi tháng đâu.”

Dương Tâm Dược thản nhiên chớp chớp mắt hứa hẹn.

Đùa à, phía sau cô có thầy Phương “vua ra đề” cùng “Học thần” Chung Khả, nếu cô thi không tốt, chỗ nào xứng với học phí đắt như vây.



Trình tự của kì thi này tương tự như kì thi đại học, môn ngữ văn thi đầu tiên, đúng 9h rưỡi bắt đầu phát đề.

Thí sinh thi đại học làm việc và nghỉ ngơi rất có giờ giấc, sáng thường rời giường lúc 6h để có thể lên lớp tự học lúc 7h, vì có khoảng 2h nhàn rỗi cho nên Dương Tâm Dược quyết định dùng nó để ngủ bù, tu dưỡng nhan sắc.

Nhưng những người tập thể thao không cần phải ngủ đủ mà họ vẫn luôn tràn đầy năng lượng.

Như ngày thi hôm nay, Dương Tâm Dược không hề được ngủ thẳng giấc đến hừng đông. Trong đầu cô như có một cây huyền đao, bên ngoài mặt trời vừa ló dạng thì cây huyền đao đấy cũng cầm mí mắt cô nhấc lên.

Dương Tâm Dược nhìn sang di động của mình, mới có 5 giờ rưỡi.

So với giờ cô đi học bình thường thì sớm hơn rất nhiều.

Cũng tốt.

Dương nữ hiệp không thể không thừa nhận, đối mặt với trận chiến sắp tới cô không khỏi có chút khẩn trương.

Đến khi cô vào nhà ăn thì mới phát hiện ra không chỉ có một mình mình phấn khích như vậy. Mọi người đứng ở bàn ăn, một tay cầm bữa sáng một tay cầm vở. Mỗi người như đang mài gươm trước khi lâm trận vậy.

“Tâm Dược, ở đây!” Viên Tiêu từ xa đã thấy cô nênvẫy tay kêu cô vào.

Hai tay Dương Tâm Dược bưng khay thức ăn, khuỷu tay vẫn còn kẹp tập thơ cổ, oằn mình đi đến bàn của họ.

Viên Tiêu thấy khay đồ ăn của cô, lắp bắp nói không nên lời, “Tâm Dược, cậu, cậu không sao chứ? Sao lại lấy nhiều đồ ăn sáng như vậy?”

Hai cái bánh kẹp thịt, một cái bánh chẻo, một cái bánh bao nhỏ cộng thêm một ly sữa đậu nành chấm với bánh quẩy. Tuy bình thường lượng cơm Dương Tâm Dược ăn đã rất nhiều rồi, nhưng bữa cơm sáng này nhìn không khỏi có chút khoa trương.

Dương Tâm Dược bĩu môi, “Không còn cách nào khác, mỗi khi đến kỳ thi tớ sẽ khẩn trương, mà khi tớ khẩn trương thì tớ lại muốn ăn thêm một chút.”

Cô còn nói thêm, “Các cậu còn nói tớ ăn nhiều, cậu với Bạch Thiên sao lại uống nhiều cafe như vậy?”

Nhà ăn có cung cấp cafe miễn phí, trên bàn Viên Tiêu và Bạch Thiên bày bảy tám ly giấy dùng một lần toàn là cafe, nghe mùi thì còn có vẻ là cafe không sữa không đường.

“Cái này không phải của tớ!” Viên Tiêu nhăn mặt phản bác, “Tớ hôm nay cũng rất khẩn trương cho nên cũng chưa ăn cái gì. Tất cả chỗ cafe này là của Bạch Thiên hết đấy!” Cô ấy nhỏ giọng nói thêm, “Tớ có khuyên cậu ấy rồi nhưng cậu ấy không chịu nghe.”

Bạch Thiên đang vùi đầu vào đọc sách nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn, nhìn Dương Tâm Dược cười cười xem như chào hỏi. Chỉ là nụ cười ấy không hề có tí sức lực nào, sắc mặt cô ấy tái nhợt, đôi mắt thâm quầng, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, vẻ ngoài như đang trúng phải một loại kịch độc.

“Bạch Thiên à, cậu còn ổn không đấy?” Dương Tâm Dược cẩn thận hỏi, “Tối hôm qua cậu không ngủ à?”

“Không sao, tớ có chừng mực mà.” Bạch Thiên nói xong liền gục đầu xuống đọc sách, không hề nhiều lời thêm một câu.



Lần này cũng giống như lần trước, chỗ ngồi là do thầy giáo bốc thăm để chọn ra. Các thí sinh khác xem lần thi cử này như lâm phải đại dịch, bởi vì thông qua lần thi này mới có thể đánh giá kết quả kỳ thi đại học sắp tới. Rất nhiều thí sinh khi có điểm thi đại học, khi đem đi so sánh với lần thi này thì thấy chênh nhau không quá 10 điểm. Nếu lần thi này có thể thuận lợi vượt qua thì không cần lo đến kết quả của kỳ thi đại học nữa rồi.

Vì thế nên các thí sinh hiện tại đang đứng trước cửa, tay ai cũng cầm sách chỉ để tranh thủ từng giây để nhớ thêm một kí tự khó hoặc cố thuộc thêm một câu thơ cổ nữa. Mãi cho đến khi tiếng chuông bắt đầu giờ thi vang lên thì bọn họ mới lưu luyến buông sách xuống, như ong vỡ tổ mà lùa vào phòng thi.

Tâm thái của Chung Khả vẫn luôn ổn định, trong khi những người khác đang mang tâm thế ôm chân Phật tổ thì trước khi thi 15 phút cậu đã vào phòng thi rồi. Ngoại trừ mang theo một cái hộp bút trong suốt thì cậu không hề mang theo cái gì nữa.

Sau khi Dương Tâm Dược nghe thấy tiếng chuông liền vội vàng chạy vào phòng thi tìm chỗ ngồi có dán tên mình — thực trùng hợp, chỗ ngồi của cô lại ngay sau lưng Chung Khả.

“Chung Khả, có cậu “trấn yểm” ở đây chắc chắn lần này tớ sẽ thi tốt thôi!” Tay Dương Tâm Dược đang xoay tròn chiếc bút chì 2B, giống như một chú chó nhỏ vẫy đuôi tỏ ý vui vẻ.

“Cái từ “trấn yểm” không nên dùng như vậy đâu.” Chung Khả buồn cười, quay ra phía sau lấy tay chọc chọc lên trán cô, “Xem ra lần thi này cậu sẽ bị mất điểm phần phân tích từ cho xem.”

“Ui ui mồm quạ đen.” Dương Tâm Dược vội vàng che trán lại, ngăn không cho cậu thực hiện được hành động.

Trước khi thi được nói chuyện phiếm như vậy cũng là một biện pháp hay để giải tỏa cảm xúc.

Cũng chỉ là một kì thi thôi mà? Cô đã chinh chiến qua nhiều “sa trường” hơn thế này nữa, bút trong tay cô là bảo kiếm, bảo kiếm vừa được rút ra liền đánh đâu thắng đó, không có gì có thể cản nổi.

Bên cạnh đều là chiến hữu của cô, bọn họ đều đang chạy hết mình, cô sao có thể chưa lâm trận đã đầu hàng?

Khi phát đề thi, thầy chủ nhiệm đưa một xấp đề cho người ngồi bàn đầu, sau đó mọi người cứ theo thứ tự truyền xuống phía sau.

Chung Khả nương theo cơ hội này để xoay người, nhìn Dương Tâm Dược nhẹ giọng khuyến khích: “Cố lên.”

Dương Tâm Dược không biết tại sao mình lại lớn mật như vậy, rõ ràng còn phải chuyền bài thi, nhưng cô lại bỏ bài xuống, kéo tay chàng trai.

Chung Khả khẽ ngẩn người, lông mi dài rung động bình tĩnh nhìn cô.

Tay nữ sinh không mềm mại mà lại mang theo vết chai mỏng, đầu ngón tay khẽ cọ vào lòng bàn tay cậu, không biết là do cố ý hay vô ý, cô cầm tay cậu, để lại trong lòng bàn tay cậu một ấn kí nóng bỏng.

“Cậu cũng vậy.” Tay Dương Tâm Dược vững vàng cầm xấp đề, “Cố lên!”



Có Chung Khả “tọa trấn” ở phía trước, trận thi cử này Dương Tâm Dược phát huy cực kỳ ổn định.

Lại nói thêm, đây vẫn là lần đầu tiên Dương Tâm Dược nhìn thấy bóng dáng của Chung Khả. Đừng thấy bọn họ thường xuyên cùng nhau chơi đùa, nhưng mỗi lần đều là Dương Tâm Dược lập tức đường hoàng đi phía trước, Chung Khả một là đi bên cạnh hoặc là đi phía sau để che chở.

Lần này đổi vị trí, Dương Tâm Dược rốt cuộc cũng có cơ hội có thể chậm rãi thưởng thức bóng dáng nam sinh.

Chung Khả đã bước vào giai đoạn thành niên, dáng người đã có ngoại hình của người trưởng thành: Cậu cũng không phải loại hình nam sinh “cường tráng”, anh cao gầy văn nhã, lại không có dáng người quá gầy; cậu trầm tĩnh như tùng, bóng dáng mang theo vẻ trầm tĩnh và nội liễm không giống với bạn bè cùng lứa tuổi.

Khi thi Chung Khả luôn loáng thoáng cảm thấy, phía sau lưng có một luồng nhiệt chiếu đến, cảm giác như là mặt trời rực lửa được nhìn qua kính lúp, ánh sáng được chiếu qua kính lúp làm lưng cậu gần như bốc cháy.

Quả nhiên, giác quan của cậu vẫn luôn chính xác.

Bởi vì nhìn chằm chằm cậu không phải ai khác mà chính là Dương Tâm Dược.

Không có cảm hứng để làm bài ngữ văn, cô liền quay sang nhìn Chung Khả, tìm một chút linh cảm.

Không thể nghĩ ra cách giải toán, cô cũng nhìn sang Chung Khả, hấp thụ một chút ánh sáng của học thần.

Từ vựng Tiếng Anh không đủ để làm bài, cô nhìn một cái Chung Khả, bình tâm dùng mọi nỗ lực để đoán từ.

Viết văn bị bí ý, cô nhìn nhìn Chung Khả, tiếp tục vùng vẫy.

Mỗi khi cô gặp phải một bài quá khó, chỉ cần cô ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Chung Khả thì sẽ có thêm động lực để làm bài.

Cho dù cậu sẽ vĩnh viễn không biết cô ở sau lưng yên lặng chú ý cậu, chỉ cần thân ảnh cậu còn ở trong tầm nhìn của cô, cô liền rất vui vẻ.

“Khụ khụ!” Trên bục giảng, thầy chủ nhiệm khẽ hắng giọng một tiếng, hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Giám thị đang tuần tra trường cũng dừng bước, sắc mặt nhìn không ra vui hay buồn.

Thầy chủ nhiệm trầm giọng nói: “Tại đây thầy muốn nhắc nhở bạn học nào đó,  phải tập trung chuyên chú vào bài thi của mình, không cần phải nhìn đông nhìn tây, không cần hy vọng người khác có thể ‘ giúp ’ em! Đây chỉ là thi thử thôi, vì chỉ còn mấy ngày nữa đã phải thi đại học rồi! Lần này em có thể gạt được chính mình, đến khi thi đại học, chẳng lẽ em cũng có thể ‘ nhìn đến ’ bài thi của người khác sao?”

Lần cảnh cáo này của thầy chủ nhiệm cực kỳ nghiêm khắc, thầy giám thị nghe thấy liên tiếp gật đầu.

Thầy giám thị vô cùng đau đớn: “Mấy lần khảo thí này, thầy vẫn thấy có một vài bạn nữ khi giải đề rất hay thất thần, được một lát lại ngẩng đầu nhìn xung quanh một chút. Thầy sẽ không nói đó là ai, bạn học này, bình thường thành tích của em rất tốt, tại sao có thể mắc một sai lầm mang tính nguyên tắc như thế này?”

Nhìn đông nhìn tây…… Thất thần…… Bình thường thành tích rất tốt mà……

Tuy rằng thầy không điểm danh phê bình, thế nhưng tai Dương Tâm Dược nghe được, lập tức dò số có tên của mình trên chỗ ngồi.

Haiz, đều do lúc khảo thí cô luôn phân tâm tìm bóng dáng của Chung Khả, cô vẫn là lớp trưởng, hiển nhiên sẽ bị lão sư hiểu lầm thành gian lận! Ngẫm lại mấy lần thi này, thầy giám thị xác thật thường xuyên đi xung quanh cô, cô còn tưởng rằng chỉ là ảo giác thôi.

Nghĩ đến đây, Dương Tâm Dược không dám nhìn lại, cô vội vàng gục đầu xuống, thành thật tiếp tục giải đề.

Bởi vì cô nhất thời chột dạ, nên đã bỏ lỡ ở chỗ ngồi chếch ở phía trước, sắc mặt của Bạch Thiên đột nhiên tái nhợt.



Vì lần này phải chấm điểm theo dây chuyền của cả nước, đến khi có thành tích cùng tổng xếp hạng, đã là chuyện của hai tuần sau.

Buổi sáng, Dương Tâm Dược mới vừa bước vào phòng học liền phát hiện mọi người đều đang vây quanh chỗ ngồi của Chung Khả, ríu rít nhưng không biết đang nói cái gì. Thân ảnh của nam sinh đã hoàn toàn bị đám người bao phủ, Dương Tâm Dược tiến lên xem náo nhiệt, nhón chân nhảy nhảy, chỉ có thể nhìn thấy mấy sợi tóc của Chung Khả.

“Đây là làm sao vậy?” Dương Tâm Dược tùy tay túm lấy người bên cạnh.

Trùng hợp cô đã túm phải Đới Kỳ Lân.

Chỉ nghe giọng cậu ta chua chua: “Còn có thể như thế nào nữa…… Vừa rồi thầy chủ nhiệm lại đây nói, Chung Khả lần thi toán học này lại được điểm tuyệt đối.”

Lần này đề toán học đặc biệt khó, đề được lựa chọn có điểm mấu chốt, đề hàm số có điểm mấu chốt, đề nào cũng có điểm mấu chốt…… Tóm lại một điểm mấu chốt hợp với một điểm mấu chốt. Dương Tâm Dược khi làm bài chỉ cảm thấy bản thân giống như là “giẫm lên ván trượt quá tốc độ”, một đường nhảy nhót nhảy nhót điên cuồng.

Nhưng lại là một đề toán khó, nhưng khi vào tay Chung Khả rồi cũng thành một con đường bằng phẳng, trôi chảy cực kỳ.

Vừa nghe là tin tức này thì Dương Tâm Dược “à” một tiếng: “Vậy sao?”

“…… Cậu sao vậy, bình thường không phải có quan hệ tốt nhất với Chung Khả sao, tại sao cậu ấy được điểm tuyệt đối mà cậu lại không hề kích động?” Đới Kỳ Lân hoài nghi đánh giá cô, hoài nghi cô đã bị đánh tráo.

“Là vì không có gì phải kích động á.” Dương Tâm Dược cười giảo hoạt, “Bởi vì tớ từ trước đến giờ hoàn toàn tin tưởng cậu ấy có thể lấy được điểm tuyệt đối.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.