Trạch Nam Hoàng Kim

Chương 1-1



Thình thịch, thình thịch, thình thịch, tiếng tim đập nhanh như vậy là bình thường à?

"Hô... Hô..." Diệp Tố Kỳ liều mình muốn hô hấp, nhưng mặc kệ dùng sức ra sao đều đã cảm thấy khó khăn, cô cảm thấy chính mình giống như cá lên bờ, sắp hít thở không thông: "Cứu... Cứu tôi..."

Cô rất muốn bắt lấy nhân viên phòng cấp cứu phía trước đang đi qua, cho dù thế nào thì một người cũng tốt, tay lại suy yếu đến không nâng nổi, ngay cả nói chuyện cũng chỉ có thể phát ra tiếng kêu khẽ, mà muốn nói một chữ, thì phải dùng sức hô hấp đến thống khổ.

Hôm nay là đêm giao thừa, bởi vì không khí lạnh mà nhiệt độ chợt hạ, rất nhiều người già thân thể không khoẻ phải nhập viện, hơn nữa vừa rồi mới xảy ra một tai nạn xe cộ nghiêm trong, bác sĩ và y tá vội vàng cứu trị những người bệnh nghiêm trọng, thế cho nên Diệp Tố Kỳ vết thương không có gì nghiêm trọng bị đẩy đến phía sau.

Cô một tay cầm áo, giống như làm vậy có thể khiến sự tức ngực và khó thở của bản thân được giảm chút, nhưng cô thật sự rất không thoải mái, cô cần được trợ giúp...

"Đừng ở chỗ đấy làm ra vẻ nữa." Một câu lạnh bạc đùa cợt truyền đến.

Diệp Tố Kỳ giương mắt nhìn lên, chỉ thấy người đàn ông ngồi ở bên cạnh, nhìn cũng không nhìn mình một lần, chỉ lo nhìn chăm chú di động chơi game, là bạn trai cô kết giao bốn năm - Thượng Trình. 

"Cũng chỉ là cảm mạo thôi cần gì khám gấp, biết hôm nay là ngày mấy không? Đêm giao thừa đó nha! Tôi cũng đã hẹn với bạn, cũng bởi vì cô cảm mạo thật lâu không tốt lên, tôi còn phải tới bệnh viện chăm sóc cô, thật sự là tìm phiền toái!"

Diệp Tố Kỳ cau mày, căn bản không có khí lực đáp lại bạn trai.

"Tự cô ở lại chỗ này đi, cầm thuốc trở về, tôi phải đi trước, không có việc gì thì đừng tìm tôi!" Đợi đến nỗi phiền, Thượng Trình không muốn đợi nữa, hắn không hề để ý tới sắc mặt tái nhợt của Diệp Tố Kỳ, đến khi di động hết pin thì rời đi.

"Hô... Hô... Hô..." Diệp Tố Kỳ nhìn bóng dáng Thượng Trình xoay người rời đi, trong mắt đầy bi ai.

Người đàn ông này chẳng thèm ngó tới cô, vậy mà cô lại vứt bỏ hữu tình, tình thân để đổi lấy "Hạnh phúc" này sao?

Cô không thoải mái như vậy, hắn lại cảm thấy cô là phiền toái, đêm giao thừa không phải là làm bạn bên cô mà là hẹn với bạn bè, không cần nghĩ cũng biết nhất định là hẹn gái.

Nói đến cũng buồn cười, quen thói bắt cá hai tay mỗi lần Thượng Trình bị bắt gian tại giường, đều khóc lóc nức nở cầu xin tha thứ, ai bảo đã một năm không có công việc, hắn là do cô nuôi, chỉ là sau khi cô nói câu ‘tha thứ’ này không bao lâu, Thượng Trình lại chứng nào tật nấy, lại hình thức đấy, tuần hoàn vô hạn.

Tất cả trước mắt đều mơ hồ, không biết là vì sinh bệnh hay là vì nước mắt, Diệp Tố Kỳ không thấy rõ bóng lưng Thượng Trình, trong đầu chỉ lặp lại nhớ lại, vì sao cô phải sống hèn mọn như vậy?

"Diệp Tố Kỳ tiểu thư, có thể đến phòng khám rồi. Diệp tiểu thư... Không đúng, Tiểu Phù, nhanh tới giúp tôi, bệnh tình có điểm bất thường!" Xử lý xong người bệnh hộ lý cầm bệnh lịch biểu tới, muốn dẫn Diệp Tố Kỳ vào phòng khám, lại phát hiện Diệp Tố Kỳ ngã ở trên ghế, khẩn trương gọi người tới.

Ý thức mơ hồ, Diệp Tố Kỳ cảm giác chính mình bị nâng lên, lại bị hạ xuống, được đắp chăn, hô hấp tốt hơn một chút, nhưng vẫn rất đau, lúc này trên cánh tay của cô bị đau một phen, hẳn là bị tiêm.

Cạnh cô lập tức vây quanh một đám bác sĩ và y tá, người người đều biểu tình lo lắng.

Bác sĩ lập tức sắp xếp cô chiếu tim sóng siêu âm, sau khi có kết quả, vỗ nhẹ nhẹ mặt cô: "Diệp tiểu thư, cô hãy cẩn thận nghe tôi nói, cô bị viêm cơ tim cấp tính, tình huống rất không lạc quan, người thân của cô có thể lập tức tới bệnh viện hay không?"

Cái gì? Cô chỉ bị cảm mạo, khụ thật lâu vẫn không khỏe, làm sao có thể biến thành viêm cơ tim cấp tính? Nghe qua thì rất nghiêm trọng.

Bây giờ người thân duy nhất của cô chỉ có anh trai, nhưng cô và anh trai đã hai năm không có liên lạc, anh trai vốn yêu thương cô có thừa giờ có lẽ đã hận cô đến chết.

Nghĩ tới đây, Diệp Tố Kỳ đau buồn, đột nhiên, cô cảm thấy thân thể giống như không là của mình, hô hấp lần thứ hai khó khăn, toàn thân vẫn không đình chỉ giật giật.

"Rung tâm nhĩ!" Bác sĩ thấy thế lập tức tiến hành hồi sức tim, cũng kêu hộ lý chuẩn bị điện sốc.

Điện sốc đau đớn, Diệp Tố Kỳ không biết dùng từ nào để hình dung, cô có thể cảm giác được toàn thân trên dưới bởi vì điện lưu đi qua mà sản sinh mỗi một phân đau đớn, nhưng không có khí lực kêu ra.

Cô sẽ cứ một mình cô đơn mà chết đi như vậy sao?

Giờ phút này, Diệp Tố Kỳ hi vọng anh trai yêu thương cô nhất có thể ở bên cô, không thì bạn thân cũng được, nhưng khiến bạn bè xa lánh chính là cô, vì một người đàn ông, cô nói dối lừa gạt bạn bè, còn đang tại thời điểm anh trai cần cô nhất thì cô lại vứt bỏ anh trai, cũng bởi vì cãi nhau với Thượng Trình.

Tâm trạng anh trai lúc đó, cô đã hiểu, khó trách anh trai lại oán hận cô như thế.

"Chống đỡ!" Cố gắng cứu lại sinh mệnh Diệp Tố Kỳ, bác sĩ kêu gọi Diệp Tố Kỳ đang không có ý thức.

Một giọt nước mắt chảy xuống khóe mắt Diệp Tố Kỳ, đó là nước mắt hối hận.

Nếu có kiếp sau, cô nhất định nhất định sẽ không ở cùng một chỗ với Thượng Trình nữa, cô sẽ quý trọng bạn bè, ôm chặt người nhà, cô không muốn vì tên thối nát kia mà bỏ qua tất cả người yêu thương cô.

Nếu có kiếp sau, thì thật tốt...

Phóng túng chính mình rơi vào trong bóng tối, trong đêm giao thừa Diệp Tố Kỳ hai mươi lăm tuổi rời bỏ thế giới này.

WOOD STONE, một nơi tương đối được giới trẻ hoan nghênh, vừa tiện nghi lại có Pizza ăn ngon, mỗi ngày nghỉ đều đông kín, ngay cả hôm nay đã là cuối tháng tư cực nóng, cũng không ngăn được sự thèm thuồng muốn ăn của giới trẻ.

"Tôi muốn chân gà, hoa nhánh vòng."

"Thịt, tôi muốn thịt!"

"Pizza!"

Bưng Pizza vừa mới nướng xong, đi qua từng bàn, theo nhu cầu mỗi người, đặt ở trong mâm từng người.

Trong thời gian hai giờ dùng cơm, nửa giờ trước đúng là thời điểm mọi người rất đói, trong lúc này không khí thân thiện, vừa ăn vừa nói chuyện, trên mặt người người đều mang theo ý cười sung sướng, rất ăn ý khi nghe thấy điều mấu chốt gì đó đều đồng thời cười to, âm thanh lớn khiến mọi người đều ghé mắt nhìn.  

"Nhỏ tiếng chút, chúng ta dọa người khác đó."

"Nhưng nơi hoang dã thực sự đang chậm phát triển trí tuệ, tớ chết cười mất, ha ha ha ha!"

Hoảng hốt bước vào ghế lô, cảm giác được tiếng cười vui vẻ đã lâu không nghe, khiến Diệp Tố Kỳ cảm thấy rất không chân thực.

Đây... Là thật sao?

"Oa? Tố Tố em đến rồi!" Giọng nữ mang theo tinh thần phấn chấn từ bên trong chạy tới, ánh mắt Ôn Hân Đồng nhìn chằm chằm Diệp Tố Kỳ, trong mắt tràn ngập kinh hỉ và ý cười, miệng vội vàng nói: "Tố Tố, chị nghĩ tới em không tới được, đã rất lo lắng cho em!"

Nhiệt tình của Ôn Hân Đồng, Diệp Tố Kỳ cảm nhận được, hốc mắt cô nháy mắt phiếm hồng, nhanh chóng che đi giọt lệ trong mắt, lộ ra tươi cười.

"Tố Tố, không phải em sinh bệnh sao, đã tốt hơn chút nào chưa?" Lâm Hải Đường khí chất đạm mạc cao lãnh hiếm thấy lộ ra biểu tình lo lắng, đứng ở bên người Diệp Tố Kỳ tỉ mỉ đánh giá: "Bạn cùng phòng em nói em bị sốt rất nặng, đã đi gặp bác sĩ chưa? Một mình em tới sao? Nói một tiếng để bọn chị tới đón em, nếu em té xỉu thì biết làm sao bây giờ?" Nói xong, tay cô ấy đã trực tiếp phủ lên trên trán Diệp Tố Kỳ.

Cảm nhận được sự lo lắng, Diệp Tố Kỳ thiếu chút nữa nhịn không được rớt nước mắt, quan tâm như vậy dường như đã từ mấy đời...

Ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai mắt Lâm Hải Đường, trong mắt cô ấy có ảnh ngược của chính mình, là tuổi trẻ, tự tin, không có vì cuộc sống mà nhiều năm bôn tẩu tiều tụy xanh xao, thể xác và tinh thần không có bởi vì thới quen bắt cá hai tay của bạn trai và những trận đánh đập mà vết thương chồng chất - đó còn không phải là bị tình yêu sai lệch mà hủy diệt chính mình.

Cô trùng sinh rồi.

Cô vốn tưởng rằng chính mình đã chết, nhưng cô đang mơ mơ màng màng thì tỉnh lại, phát hiện chính mình quay về thời điểm mới vừa ở cùng một chỗ với Thượng Trình bốn năm trước, lúc ấy cô cũng bị một trận bệnh, lần đầu tiên tranh cãi ầm ĩ sau khi kết giao với Thượng Trình cũng ở phía sau.

"Em tốt hơn nhiều rồi." Diệp Tố Kỳ kéo thần trí về, dù vẫn có chút suy yếu và tiếng nói hơi khàn khàn: "Nhớ đến khó có dịp mọi người được tụ họp cùng một chỗ, còn có người từ miền Nam lên, em muốn gặp mọi người." Cô thật sự rất muốn gặp những người bạn đã từng bị cô vứt bỏ.

"Vậy em ăn không? Sinh bệnh phải ăn thanh đạm một chút, chỗ này đều là Pizza... Tây Thi, đi mua chút cháo cho Tố Tố ăn!" Ôn Hân Đồng tùy tiện chỉ một bạn trai gần đây.

Cậu bạn Tây Thi bị kêu tên xem ra vẫn là sinh viên, cậu ta không có phản kháng, ngoan ngoãn đứng lên muốn ra ngoài.

"Không sao, em có thể ăn, không cần phiền toái." Diệp Tố Kỳ vội vàng ngăn cản, ánh mắt mang theo hoài niệm lại phức tạp nhìn những người bạn trước mắt, trong lòng vô cùng hối hận.

Lần tụ hội hôm nay, chính là bắt đầu của quá trình cô vứt bỏ bạn bè.

Đời trước cô vẫn chưa tham gia tụ hội, nói với người chủ trì rằng mình không thể tiến đến, sau đó kéo cơ thể bệnh tật, đi tìm bóng người năm ngày không thấy, cũng không thể gọi điện thoại được - Thượng Trình... Nghĩ vậy, Diệp Tố Kỳ không khỏi run lẩy bẩy, cảm thấy bốn năm dây dưa với Thượng Trình kia, là một cơn ác mộng không tỉnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.