Trạch Nam Tình Nhân

Chương 3



“A dương.”

Hoàng Chấn Dương nghe tiếng ngẩn đầu. Chu quản lí đem một tập hồ sơ thật lớn đưa cho hắn. : “Toàn bộ dự án này giao cho cậu. Cậu có toàn quyền lựa chọn người tham gia.”

“Không, tôi …”

Quản lí không cho hắn nói hết câu , áp sát hắn nhỏ giọng nói, trên mặt không quên kèm theo nụ cười tươi rói : “Tháng này xem tiền lương, cam đoan cậu sẽ bất ngờ. Ha ha ha.”

“Quản lí”

“Còn việc này nữa. Từ hôm nay cậu sẽ trở thành tổ trưởng thiết kế. Toàn bộ dự án với Ngụy tiên sinh đều giao cho cậu. Tôi tin tưởng cậu sẽ hoàn thành xuất sắc.”

Nghe đến đó, Hoàng Chấn Dương chấn động la lớn : “Không , quản lí , tôi không thể làm cùng Ngụy tiên sinh được đâu.”

Quản lí gật đầu, ngài hiểu tính cách hướng nội của hắn : “Tôi biết, nhưng mà cậu rất có khả năng. Lúc đầu chưa quen tôi sẽ cùng cậu họp bàn với Ngụy tiên sinh. Chờ sau này quen rồi thì tự cậu làm. A Dương ah, cậu rất có tài, tôi thực lòng muốn bồi dưỡng cậu.”

Những lời này của quản lí vốn dĩ là thực tâm mà thốt ra. Hoàng Chấn Dương không còn cách nào khác đành cầm tập hồ sơ đi ra ngoài. Lâm Y Lệ từ trước đã biết hắn rất có tài, nay hắn được thăng chức như vậy không khỏi vui mừng thay. Tuy nhiên Hoàng Chấn Dương vẻ mặt vẫn vô cảm như cũ.

——-

“Có thể cho em nhập đội không?”

Lí Ái Phân nhẹ nhàng rót trà cho Hoàng Chấn Dương, đến cả cách xưng hô cũng thay đổi : “Anh Dương ah. Từ lâu đã biết anh rất có tài. Em tự nhận mình ngoại giao cũng không tồi. Nếu cần người đàm phán bên ngoài có thể giao cho em không?”

Lí Ái Phân dịu giọng điệu đà nói từng lời, thiếu chút nữa là khiến cho Lâm Y Lệ nỗi hết da gà.

Anh Dương? Từ khi nào mà Hoàng Chấn Dương được cái cô chua ngoa đó gọi là anh không biết. Cái miệng đó mà gọi “anh” thật không dễ ah.

Cô liếc Hoàng Chấn Dương nói nhỏ : “Cô ta nhất định là muốn tiếp cận Ngụy Phương Thành đó. Đừng cho cô ta vào đội.”

Hoàng Chấn Dương lại nói : “Năng lực của Lí Ái Phân cũng không tồi.Lại rất có ngoại hình, ăn mặc hợp thời trang nếu cùng Ngụy Phương Thành tiếp xúc thì rất phù hợp.”

Lâm Y Lệ thiếu chút nữa là bị hắn làm tức chết. Vấn đề ở đây không phải là năng lực làm việc của cô ta, mà vấn đề là cái tính lẳng lơ : “Chính là bởi vì cô ta có tính lẳng lơ , thế nào cũng tìm cách quyến rũ Ngụy Phương Thành.”

“Thế càng tốt.”

Lâm Y Lệ hoàn toàn không hiểu trong đầu Hoàng Chấn Dương nghĩ cái gì, hét lớn : “Cái gì mà tốt chứ. Thật không hiểu nỗi cậu nữa rồi.”

—–

Lâm Y Lê và Lí Ái Phân đều được tuyển vào đội. Từ lần làm việc đầu tiên , hắn đã cho Lâm Y Lệ và Lí Ái Phân đến làm việc với Ngụy Phương Thành. Hắn thì chưa bao giờ đích thân đi. Cho dù quản lí bắt ép thế nào, hắn cũng nhất quyết cự tuyệt.

Quản lí hết sức tức giận nhưng cũng hiểu tính cách của hắn là sợ tiếp xúc với người khác, thêm nữa tính cách cũng cổ quái nên đành phải ngầm nhân nhượng , chỉ yêu cầu hắn hoàn thành tốt công việc là được rồi , không dám đòi hỏi nhiều.

——

Sau một tháng làm việc với Ngụy Phương Thành , ai cũng thấy giống như ra trận đánh giặc , khổ sở không kém. Lí Ái Phân lúc đầu cứ suy tưởng Ngụy Phương Thành có ý với mình nhưng sau thời gian làm việc mới hiểu ra là căn bản hoàn toàn không có hy vọng.

Lâm Y Lệ và Lí Ái Phân đều kêu khổ thấu trời, có đôi khi Ngụy Phương Thành không hài lòng bản thiết kế , hắn chỉ là ném mạnh xuống bàn rồi bước ra khỏi phòng họp. Hai cô hoàn toàn không hiểu sai ở điểm nào. Còn hắn thì bỏ dự án khiến quản lí một phen xanh mặt.

“A Dương àh, coi như tôi năng nỉ cậu đó, cậu đến gặp Ngụy tiên sinh dùm tôi đi. Tôi thực sự không hiểu Ngụy tiên sinh không hài lòng ở chỗ nào. Tôi không tài giỏi như cậu, liếc mắt một cái là nhìn ra được ý của Ngụy tiên sinh. Coi như tôi năng nỉ cậu đó.”

Gom tất cả tài liệu trên bàn, Hoàng Chấn Dương đành phải đi theo quản lí trực tiếp đến họp bàn với Ngụy Phương Thành.

Trời đã bắt đầu sang thu, thời tiết năm nay của Đài Loan đặc biệt lạnh. Ngụy Phương Thành bên trong mặc bộ vét bên ngoài khoác một cái áo khoác cùng tông màu càng tôn thêm vẻ anh tuấn trên gương mặt.

Ngụy Phương Thành đang ngồi trong phòng họp của công ty , mặt không biểu tình lắng nghe Chu quản lí trình bày . Hai hàng lông mày hắn hơi nhăn, ngón tay gõ nhẹ tựa hồ đang rất không kiên nhẫn.

Quản lí nói ít nhất đã 15 phút rồi, Ngụy Phương Thành vẫn là không thay đổi luôn lãnh đạm.

Hoàng Chấn Dương bật hỏi : “Ngụy tiên sinh, ngài có thể trực tiếp nói cho chúng tôi biết, thật ra thì ngài không hài lòng ở điểm nào?”

“Màu sắc!”

Ngụy Phương Thành không đầu không đuôi chỉ đơn giản phán hai chữ.

Hai chữ ngắn ngủi này cũng đủ làm quản lí sắc mặt hóa xanh.

Thông thường trong cuộc họp Ngụy Phương Thành ít khi nào nói, nay chịu trả lời cũng là lạ. Nhưng rốt cuộc thì nó có nghĩa gì?

Hoàng Chấn Dương lạnh giọng nói , âm sắc làm người khác cảm thấy như nhiệt độ trong phòng giảm xuống âm 10 độ.

“Tôi thấy màu sắc hoàn toàn ổn. Tôi không biết có điểm nào không được.”

Ngụy Phương Thành liếc mắt về phía người vừa nói. Đã gặp bao lần hắn cũng không chịu nỗi cái tên xấu xí này. Không chịu nỗi nhiều nhất chính là ánh mắt của tên đó. Vì thế mỗi lần tiếp xúc hắn đều cố gắng không nhìn vào mắt tên này.

“Màu này không phải là trào lưu đang thịnh hành của năm nay. Như vậy sản phẩm của công ty chúng ta sẽ cho người ta cảm giác không hợp thời trang.”

Hoàng Chấn Dương rút trong túi hồ sơ một tạp chí thời trang phụ nữ, lật tới lật lui rồi chìa ra trước mặt Ngụy Phương Thành.

“Năm nay đang thịnh hành màu táo xanh, tất cả tạp chí thời trang đều tập trung giới thiệu màu này. Nhưng tôi có thể khẳng định cho ngài nó chỉ lưu hành đến mùa thu mà thôi. Sản phẩm của công ty lần này tung ra thị trường là mùa đông, nên không thể dùng màu này nếu không sẽ không thể gây chú ý được.”

Ngụy Phương Thành cảm thấy tức giận. Không phải vì lời mà Hoàng Chấn Dương nói mà chính là bởi vì mỗi lần Hoàng Chấn Dương nhìn hắn tự nhiên trong ánh mắt hiện lên tia chán chường, xen lẫn oán hận cùng khinh thường.

“Cậu làm sao dám kết luận là nó sẽ không lưu hành nữa. Điều này là do công ty chúng tôi ấn định, cậu nghĩ mọi người ở đây không có khuynh hướng thẫm mĩ sao?” – Ngụy Phương Thành cao giọng nói, thanh âm lộ rõ vẻ giận dữ .

Hoàng Chấn Dương không nao núng , nhẹ giọng nói : “Không phải, bởi vì màu sắc và thời tiết có rất nhiều quan hệ. Mùa hè chuộng màu trắng, màu xanh táo tôn lên làn da trắng khiến phụ nữ thêm sinh đẹp .Tuy nhiên sản phẩm này có hơn phân nửa là các nữ sinh sử dụng. Mùa hè các cô ấy đã dùng quen màu này rồi sẽ cảm thấy chán, sau nhất định chuyển sang kiểu trang điểm khác cho phù hợp hơn.”

Hoàng Chấn Dương bổ sung : “các cô ấy trang điểm màu táo xanh nhiều sẽ cảm thấy không hợp, lâu dần sinh ra phản cảm, thất bại một lần rút kinh nghiệm họ sẽ không chọn màu này nữa. Cho nên tôi mới đề nghị chọn màu hồng phấn dành cho các cô trang điểm nhẹ đi làm , và màu bạc quý phái dùng để đi chơi, khiến các cô cảm thấy mình vừa xinh đẹp lại sang trọng.”

“Nói hưu nói vượn!”

Ngụy Phương Thành đứng lên , tỏ ý không muốn nghe nữa. Hoàng Chấn Dương tiếp tục kiên trì đem tạp chí đến trước mặt Ngụy Phương Thành .

“Ngài xem , ở đây có rất nhiều người phàn nàn về màu táo xanh. Họ cho rằng màu xanh này rất phản cảm, trông kì quái. Trang điểm vào làm cho có cảm giác như đang sắp phát sốt.”

Ngụy Phương Thành ngừng lại. Đưa tay cầm cuốn tạp chí Hoàng Chấn Dương đưa , lật xem , quả thật ở đây có rất nhiều đoạn phàn nàn đúng như lời Hoàng Chấn Dương nói.

“Nếu như ngài muốn sản phẩm trang điểm lần này thành công thì phải thay đổi. Còn nếu cứ ngu ngốc ngoan cố thì chắc chắn sẽ thua không gì chống nỗi.”

Quản lí liên tục nháy mắt cho hắn, ngăn hắn ngừng nói những lời khó nghe như vậy, lẽ ra phải nhẹ nhàng giải thích mới đúng.

Ngụy Phương Thành chuyển hướng Hoàng Chấn Dương nói, thanh âm có ý đe dọa bày tỏ ý Hoàng Chấn Dương đã đắc tội nặng với hắn

“Dự án này là dự án tối quan trọng của công ty. Kinh phí đầu tư lên tới 3 triệu nguyên. Nhưng kinh phí không qua trọng chỉ cần dự án thành công thì tốn bao nhiêu cũng không thành vấn đề. Đây là công sức một tay tôi dựng nên trải qua bao khổ cực mới có được, tôi không muốn trong mắt mọi người chỉ là một thằng giám đốc dựa hơi cha mẹ mà nên.”

Hoàng Chấn Dương khóe miệng hơi nhết.

Quản lí vội vàng hòa giải cười nói : “ Điều đó là đương nhiên, ngài nhờ năng lực bản thân mà thành công, người bình thường tuyệt đối không có khả năng này.”

Hoàng Chấn Dương ở phía sau lưng quản lí lạnh lùng nói, mỗi một câu một chữ càng chọc giận Ngụy Phương Thành, thậm chí chính là làm cho cả căn phòng tràn ngập mùi thuốc súng.

“Ngài nếu không muốn người khác nghĩ như vậy , vậy đừng đi xe thể thao, đừng sống ngôi nhà cao cấp kia, đừng ăn vận xa hoa. Cớ sao không bắt chước người bình thường sống cuộc sống bình dân thử đi xe công cộng , dù mưa to gió lớn cũng cứ đợi xe công cộng xem , tại điểm dừng còn đi một đoạn xa để đến nhà. Nếu ngài không muốn người ta nghĩ vậy, thì trừ bỏ tất cả tiền của trên người là của cha mẹ ngài cho, ngài còn lấy cái gì để kiêu ngạo?”

Quản lí sợ tới mức thiếu chút nữa là té xỉu. Trên khuôn mặt Ngụy Phương Thanh bây giờ không còn xót một chút gì vẻ anh tuấn ban đầu mà chuyển hoàn toàn sang màu đỏ. Ném tài liệu trên bàn , tiến lên vài bước , cơ hồ như chuẩn bị đánh Hoàng Chấn Dương.

Hoàng Chấn Dương trước giờ luôn cúi đầu , thời khắc này lại đứng thẳng lưng . Ngụy Phương Thành nắm cổ áo Hoàng Chấn Dương , giơ tay cao. Hoàng Chấn Dương sắc mặt không đổi chỉ ánh lên tia nhìn khinh bỉ

“Người khác nói trúng tim đen là định dùng vũ lực sao? Hừ , ta nói sai sao, tất cả xe cộ, tiền , nhà cửa , cả vị trí này không phải đều do cha ngài cho sao?”

Ngụy Phương Thành như người bị sét đánh trúng , đứng trơ người. Hoàng Chấn Dương lãnh đạm xô hắn ra, thu dọn tài liệu công văn , lẳng lặng rời khỏi văn phòng không hề quay đầu nhìn lại , chỉ có quản lí nãy giờ quá ngạc nhiên đứng chết trân và Ngụy Phương Thành như tượng sáp đứng bất động.

———

“Là tôi sai, là tôi sai, ngay từ đầu tại sao ngu ngốc lại cho cậu ra ngoài họp chứ. Đã biết là cậu sẽ gây họa mà còn cố nữa ….”

Về đến văn phòng, quản lí đã muốn đem hắn đi xử tử.

Hoàng Chấn Dương chỉ im lặng nghe giáo huấn, trên mặt không có một chút gì biểu hiện hối hận, vẫn là gương mặt vô cảm như thường ngày nhưng cũng chính gương mặt vô cảm này càng làm người khác giận điên lên được.

Quản lí còn muốn mắng hắn, nhưng nghĩ lại trước kia cũng nhờ hắn mà cứu được công ty, nên còn chút cảm tình, đành vô phương ngồi xuống ghế thở dài. Không trách hắn được , chỉ trách bản thân ngu ngốc.

“Nếu Ngụy tiên sinh vẫn kiên quyết dùng theo ý cũ, tôi xin từ chức không hối tiếc.”

Hoàng Chấn Dương nghĩ đây là cách giải quyết tốt nhất, cũng có thể để cho Ngụy Phương Thành nguôi giận, không ảnh hưởng đến công ty.

Quản lí lắc đầu : “Không được, cậu là người tài , hơn nữa lời đó hoàn toàn đúng . Tôi sẽ không vì chuyện này mà đuổi cậu.”

“Không thì cho tôi tạm thời nghỉ việc đình lương, không đến văn phòng nữa.”

Quản lí đành phải gật đầu , cho hắn nghỉ việc một tuần.

———-

Ngày thứ ba trong tuần bị nghỉ việc, chuông của reo, Hoàng Chấn Dương ra mở cửa. Chợt thấy đứng ở ngưỡng cửa là quản li, theo phía sau là một người anh tuấn cao cao không ai khác chính là Ngụy Phương Thành.

“Ngụy tiên sinh nói do lần trước mất bình tĩnh nên có lỡ lời , giờ cảm thấy hối hận nên muốn đến gặp cậu.”

Người đã đến, muốn đuổi cũng không đuổi được , Hoàng Chấn Dương đành mở cửa mời bọn họ vào nhà.

Vừa bước vào nhà, chợt một cơn gió lạnh đập vào mặt quản lí. Bên ngoài thời tiết đã lạnh nhưng tựa hồ nhiệt độ bên trong phòng so với bên ngoài còn lạnh hơn nhiều lần. Theo lí thuyết , đáng lí ở trong phòng phải ấm hơn bên ngoài chứ. Căn phòng của Hoàng Chấn Dương này thật sự có điểm kì quái.

“Cậu ở phòng này không cảm thấy lạnh sao?”

Vừa mới nói xong, ngọn đèn liền chớp tắt không ngừng. Trong phòng nhiệt độ tựa hồ còn lạnh hơn ban nãy. Quản lí bất giác run rẩy, ngay đến Ngụy Phương Thành cũng cảm thấy dường như có một luồng khí lạnh không ngừng đập vào mặt , thấu đến tân xương.

“Đèn bị hư sao?”

“Không hư. Chờ một lát là bình thường trở lại thôi. Tôi đi pha trà.” – Hoàng Chấn Dương vẻ mặt vô sự , tựa hồ như chuyện này là bình thường.

Quản lí cầm được ly trà nóng mới dần cảm thấy thư thái. Ngọn đèn giống như Hoàng Chấn Dương nói một lát sau liền bình thường trở lại.

Ngụy Phương Thành uống một ngụm trà , rồi lên tiếng : “Lần trước thật thất lễ, hôm nay đến đây là muốn được giải thích.”

“Không có gì.”

Người ta đã muốn giải thích, nhưng biểu đạt của Hoàng Chân Dương giống như là đang muốn chọc giận Ngụy Phương Thành. Quản lí nhẹ đẩy tay Hoàng Chấn Dương, hắn dành lặng thinh.

Sau một thời gian không thấy ai nói lời nào. Quản lí vốn đã hiểu rõ cá tính của Hoàng Chấn Dương đành lắc đầu để mọi chuyện cho hắn tự mình lo liệu.

“Tôi nghĩ lần sau có bàn công chuyện , nên là cậu và tôi trực tiếp làm. Còn về phần màu sắc, chúng tôi đã làm một cuộc phỏng phấn điều tra, phát hiện cậu nói không có sai cho nên cứ theo kế hoạch mà làm.”

“Ân.”

Hoàng Chấn Dương nói rất ít, nói xong một chữ “ân” liền không nói nữa.

Lúc này đèn lại tiếp tục nhấp nháy, quản lí hướng hắn nói một câu : “Tiền lương của cậu cũng đâu có thấp, tại sao lại chọn cái nơi quỷ ám này mà ở chứ?”

Quản lí run giọng nhìn sau lưng Hoàng Chấn Dương. Cái cửa tủ không ai động vào tự dưng lại di động, ngay cả Ngụy Phương Thành cũng thấy ngây người.

“Không sao, đợi một chút sẽ ngừng lại.” – Hoàng Chấn Dương bình thản uống trà, đối với việc này hắn đã quá quen thuộc rồi.

Quản lí sợ đến mức ngã xuống đất, tự dưng chiếc ghế tự động hướng mặt bàn dựa vào. Quản lí sắc mặt hết chuyển xanh lại chuyển trắng còn Ngụy Phương Thành mặt không khỏi hốt hoảng quay nhìn Hoàng Chấn Dương , run giọng nói:

“Vừa rồi là ghế tự di động?”

“Không sao, một lát sẽ tự động ngừng.”

Hoàng Chấn Dương cứ lập mãi một câu này. Quản lí nhanh ôm toàn bộ cặp và tài liệu phóng ra ngoài , chỉ dám đứng ở cửa nói chuyện, không dám bước nửa bước vào phòng Hoàng Chấn Dương.

Đây là nhà ma, nhất định là nhà ma. Tuy chưa từng thấy qua, nhưng đây chắc chắn là nhà ma. Quản lí sợ hãi nhìn không gian âm u trong nhà.

Ngụy Phương Thành cũng theo quản lí đi ra ngoài. Hắn không thể hiểu được thực ra cái tên xấu xí này đang nghĩ cái gì trong đầu, sao lại ở trong ngôi nhà quái dị này.

Nhìn gương mặt vô cảm cùng ánh mắt trống rỗng kia, nhớ lại khi hắn nói chuyện lúc trước, cái vẻ mặt kích động đó làm cho hắn cảm thấy rất giống một người đã từng quen biết. Nhưng giống ai thì hắn không nói được hoặc giả hắn không dám nói.

“Cậu tại sao lại ở trong cái nơi quỷ quái này? Rốt cuộc thì cậu suy nghĩ cái gì chứ?”

Hoàng Chấn Dương lạnh lùng liếc nhìn hắn , giọng lạnh như băng trả lời hoàn toàn không đem hắn để ở trong mắt : “Tôi nghĩ cái gì không liên quan đến ngài.”

Nói rồi đóng sập cửa trước mặt Ngụy Phương Thành.

Ngụy Phương Thành trước giờ chỉ có người khác nịnh hót trước mặt mình, ngày hôm nay như vậy thực sự là hết sức nhục nhã.

Quản lí nãy giờ mặt hóa xanh giờ lại chuyển thành đen, hướng Ngụy Phương Thành giải thích : “Tính cậu ấy vốn như vậy không biết cách cư xử. Nhưng lại rất có tài, tuy chỉ mới tốt nghiệp cao chức nhưng tất cả thiết kế của cậu ấy đều làm vừa lòng khách hàng.”

Sau khoảng thời gian tiếp xúc với Hoàng Chấn Dương , Ngụy Phương Thành cũng nhận ra được tài năng của Hoàng Chấn Dương. “cậu ấy chỉ tốt nghiệp cao chức?” . Thật khó tin.

“Lúc mới đến làm, cậu ấy chỉ là trợ lý (ý là tên sai vặt đó) mà thôi. Làm lâu ngày thấy cậu ấy có tài nên mới được cất nhắc lên phòng thiết kế.”

“Ân.”

Ngụy Phương Thành không khỏi cảm thấy thắc mắc. Lúc nãy ở trong phòng Hoàng Chấn Dương hắn có nhìn thấy giá sách, trong đó phần lớn là tài liệu, sách quảng cáo, thiết kế … Mà theo hắn biết nếu muốn xem hiểu đống sách đó thì trình độ tiếng Anh cũng phải thuộc loại khá mới được.

“Tiếng Anh của cậu ấy chắc cũng rất khá nhỉ.”

Nghe Ngụy Phương Thành nói, làm quản lí chợt nhớ tới chuyện dự án lần trước, gật đầu nói : “Uhm. Như dự án lần trước, tôi thực không hiểu tại sao ngài lại không đồng ý sản phẩm đó, cậu ấy vừa xem liền nói đó là sao chép. Hôm sau còn đem đến 1 đĩa DVD của bản gốc vừa xem vừa giải thích. Thật làm việc với cậu ấy lâu như vậy cũng chưa bao giờ thấy cậu ấy nói tiếng Anh , không ngờ tiếng Anh của cậu ấy lại rất giỏi. Hỏi thì cậu ấy cũng chỉ nói nhờ xem phim nhiều nên khá.”

“Có thật không? Cậu ấy vừa xem qua sản phẩm là phát hiện có vấn đề?”

Ngụy Phương Thành thực sự không tin nỗi nhìn Hoàng Chấn Dương như thế mà lại có khả năng liếc mắt một cái liền phát hiện ra đó là sao chép.

Lúc trước Ngụy Phương Thành cũng không phát hiện được đó là sao chép, chỉ cảm thấy là sản phẩm không được ổn lắm. Sau hắn đem cho chủ nhiệm xem qua mới cho hắn biết đây là sao chép. Tuy nhiên chủ nhiệm này là đã ở trong ngành hơn hai mươi năm, kinh nghiệm phong phú mới có khả năng nhìn ra. Nói gì thì thật không thể tin Hoàng Chấn Dương vừa liếc mắt đã nhìn được.

“Tôi đưa ngài về.”

Chu quản lí vội lắc đầu – “Không cần . Vừa rồi bị Hoàng Chấn Dương hù chết khiếp, không ngờ cậu ấy bề ngoài đã quái mà lại còn ở trong ngôi nhà ma đó. Tôi giờ phải nhanh đi chùa giải hạn, nếu không sợ hai nhóc ở nhà sẽ bị ám chết mất.”

Ngụy Phương Thành mặc dù không tin loại mê tính dị đoan này, nhưng lúc nãy được chính mắt nhìn thấy sự việc kì dị đó cũng không khỏi cảm thấy khó chịu.

Hắn vào xe, tài xế hỏi : “Ngụy tiên sinh, giờ ngài về nhà hay đến chỗ cô Ny Ny?”

“Đến nhà Ny Ny.”

Lời vừa thốt ra thì tự nhiên trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh Hoàng Chấn Dương , bèn nói : “Thôi , về nhà đi.”

Lái xe bắt đầu chạy.

Ngụy Phương Thành buộc miệng hỏi : “Nhà anh ở đâu?”

“Tôi ở khu nhà cũ.”

“Chỗ đó thế nào?”

Lái xe cười nói : “Rất ồn ào náo nhiệt, mùa hè thì oi bức , nhưng cũng vui.”

“Khu đó có nhiều người dùng xe riêng không?”

“Khu đó đường nhỏ, người thì đông, không thể nào dùng xe riêng được. Đa phần mọi người đều dùng xe công cộng . Từ khu đó ra trạm xe buýt mất khoảng 15 phút. Cũng dễ đón xe, luôn tiện tập thể dục.”

“Nếu trời mưa thì sao?”

Lái xe nở nụ cười : “Vậy thì thảm lắm ah. Khu đó không có nhiều mái hiên lắm, phải chạy khoảng năm phút thì mai ra mới kiếm được chỗ có mái hiên.”

Ngụy Phương Thành không hỏi nữa . Nhìn ngoài cửa xe, hắn chợt nhớ tới những lời mà Hoàng Chấn Dương đã nói không khỏi cảm thấy trầm mặc.



END 3


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.