Ngụy Phương Thành sửng sốt. Bởi vì Hoàng Chấn Dương nói quá nhỏ hơn nữa xung quanh lại quá ồn ào cơ bản không ai chú ý lời của hắn, chỉ có Ngụy Phương Thành nãy giờ nhìn chằm chằm hắn mới nghe được.
Ngụy Phương Thành không hiểu lí do vì sao vừa gặp mặt lần đầu, Hoàng Chấn Dương lại tỏ vẻ như có thù oán gì sâu nặng với hắn lắm. Lúc nào nhìn hắn Ngụy Phương Thành luôn có cảm giác con ngươi đen thẳm đó như muốn đâm thủng mình, làm cho Ngụy Phương Thành luôn cảm thấy không thoải mái. Tuy nhiên bên cạnh cảm giác không thoải mái ấy, hắn lại cảm thấy còn tồn tại một xúc cảm mãnh liệt bị che dấu vừa bi thương đau khổ lại vừa hoài niệm yêu thương. Điều này làm hắn không tài nào giải thích nỗi.
“Anh làm cái gì vậy?”
Hoàng Chấn Dương la lớn, lập tức đứng lên. Vừa rồi xảy ra chuyện gì mọi người không ai biết được, bởi lúc ấy không ai để ý đến hai người bọn họ , ngay cả cô gái ngồi cạnh Ngụy Phương Thành lúc đó cũng đang quay sang nói chuyện với người khác.
Ngụy Phương Thành đông cứng người.
Hai gò má Hoàng Chấn Dương dần đỏ lên, trong mắt như ẩn hiện ngọn lửa tràn ngập tức giận, toàn thân run rẩy không ngừng . Hoàng Chấn Dương cúi xuống cầm lấy ly rượu hất vào mặt Ngụy Phương Thành sau đó quay đầu bỏ đi.
Những người xung quanh thấy vậy không khỏi tức giận, hướng Hoàng Chấn Dương rủa xả, nhanh chóng lau khô rượu trên người Ngụy Phương Thành.
Một lần nữa , quản lí bị Hoàng Chấn Dương hại chết. Ngài liên tục hướng Ngụy Phương Thành xin lỗi. Trong đầu liên tục rủa xả Hoàng Chấn Dương. Không biết kiếp trước mình mắc nợ gì Hoàng Chấn Dương mà kiếp này cứ bị hắn hại cho tổn thọ.
Ngụy Phương Thành không nói câu nào hai mắt nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay. Tim đập mạnh, chỉ có hắn và Hoàng Chấn Dương mới biết sự thật lúc nãy hắn đã là việc gì làm cho Hoàng Chấn Dương giận tím mặt.
Khi nãy, vừa suy nghĩ hắn vừa không khống chế nỗi cơ thể đưa tay định chạm vào Hoàng Chấn Dương, tay mới động vào một bên vai Hoàng Chấn Dương . Hành động ấy chỉ diễn ra trong vòng một giây ngắn ngủn, Hoàng Chấn Dương đã rống giận, đẩy hắn ra … rồi mọi chuyện như thế nào thì ai cũng biết
Có điều , tuy thấy Hoàng Chấn Dương giận dữ làm Ngụy Phương Thành bất ngờ xen lẫn hoảng sợ , nhưng điều đó cũng không làm hắn quên được hương vị ngọt ngào mà ngón tay hắn đem lại khi chạm vào Hoàng Chấn Dương. Hương vị ngọt ngào ấy in sâu vào tim hắn làm cho hắn say mê.
——-
Hoàng Chấn Dương chạy ra khỏi khách sạn , được một đoạn rồi mới dừng lại để thở. Trống ngực đập liên hồi, toàn thân không ngừng run rẩy. Hơi ấm nóng của đôi bàn tay kia đến giờ như vẫn còn hiện hữu trên người Hoàng Chấn Dương.
Hắn nhớ lại lúc trước khi quen nhau, mỗi lần hôn , hắn đều cảm thấy vị đắng của đôi môi Ngụy Phương Thành, hắn rất lo lắng cho sức khỏe của Ngụy Phương Thành nên bảo Phương Thành đừng hút thuốc. Mỗi lần như vậy Phương Thành chỉ cười cười rồi hôn hắn một cái nói : “Được, chờ khi nào chúng ta kết hôn , anh sẽ không hút thuốc nữa.”
Lúc ấy hắn còn hồn nhiên , những lời nói đó như hứa hẹn tương lai tươi đẹp của hắn và Ngụy Phương Thành làm cho hắn đỏ bừng mặt. Nhưng đằng sau cái lời nói ngọt ngào ấy lại chỉ là sự châm chọc mà thôi, bởi vì hắn vĩnh viễn không bao giờ có cơ hội kết hôn cùng Phương Thành.
Thấy Hoàng Chấn Dương không nói gì, ngài chỉ phất tay ý bảo hắn ra ngoài.
Nhờ Hoàng Chấn Dương hoàn thành tốt dự án của Ngụy Phương Thành mà bây giờ công ty cũng có không ít khách hàng. Biết tiếng hắn nên nhiều khách hàng đều chỉ định hắn làm thiết kế.
“Tốt nhất là lần sau không nên gọi cậu ấy đi tiếp khách.”
Quản lí lắc đầu, đây là chân lý quý báu mà ngài mất cả đêm mới đút kết ra được. Không phải ai cũng rộng lượng như Ngụy Phương Thành có thể dễ dàng tha thứ cho Hoàng Chấn Dương.
Nhớ lại đêm qua, ai cũng tức giận muốn chết, chỉ riêng Ngụy Phương Thành cực kỳ bình tĩnh , lát sau ra về còn dặn dò mọi người phải vui chơi hết mình.
——-
Hết giờ làm, Hoàng Chấn Dương ra về. Khi đang đi bộ ra bến xe buýt chợt có một chiếc xe hơi sang trọng hướng hắn bóp cò. Hoàng Chấn Dương cho rằng chắc không phải nhắm vào mình nên vẫn tiếp tục đi.
Cửa kính xe hạ xuống, Ngụy Phương Thành hướng hắn gọi : “Hoàng Chấn Dương tiên sinh.”
Hoàng Chấn Dương quay đầu, thấy Ngụy Phương Thành, không nói gì tiếp tục đi giống như không hề nghe tiếng gọi.
Ngụy Phương Thành gọi mãi không được đành xuống xe đuổi theo hắn : “Hoàng tiên sinh.”
Ngụy Phương Thành không suy nghĩ lập tức đồng ý. Hoàng Chấn Dương không ngờ Ngụy Phương Thành lại có thể dễ dàng đồng ý loại điều kiện này như vậy.
Ngụy Phương Thành đi theo Hoàng Chấn Dương vào phòng trong, ánh đèn chớp tắt, vật dụng tự nhiên di động hắn làm như không thấy vẫn bước đều. Ngụy Phương Thành mượn phòng tắm để tắm rửa , xong ra sô pha ngồi im lặng giống như học sinh tiểu học lần đầu vào lớp.
Đến giờ đi ngủ, do chỉ có một cái giường lại là giường đôi nên Hoàng Chấn Dương đành để cho Ngụy Phương Thành cùng nằm ngủ. Hoàng Chấn Dương cố gắng nằm thật sát mép giường bên kia đồng thời quay lưng về phía Ngụy Phương Thành.
Ngụy Phương Thành nhìn tấm lưng của Hoàng Chấn Dương lại nghe thoang thoảng mùi hương trên người hắn làm cho trong đầu Ngụy Phương Thành tràn ngập tà niệm. Bất chợp một vật gì đó rớt xuống đất gây ra tiếng vang lớn làm hắn bừng tỉnh. Giật mình, hơi thở gấp gáp , tim đập mạnh , Ngụy Phương Thành đành lê bước đến phòng tắm tự thanh tỉnh đầu óc.
Đến gần hai giờ đêm, Ngụy Phương Thành mới dần đi vào giấc ngủ.
——
Trong mơ hắn thấy mình xâm phạm người con trai bên cạnh, hơn nữa lại cảm thấy điều đó hết sức lôi cuốn.
“Ân a a Phương Thành, Phương Thành.”
Hoàng Chấn Dương thở gấp, âm thanh phát ra làm mê người. Vạt áo trước của Hoàng Chấn Dương hở ra lộ da thịt trắng nõn bên trong làm Ngụy Phương Thành không khống chế nổi, hắn âu yếm xoa nhẹ lên da Hoàng Chấn Dương, dùng lưỡi cảm thụ hương vị thơm ngon của Hoàng Chấn Dương, đồng thời tay nhẹ nhàng luồn ra sau xoa nắn. Thân thể Hoàng Chấn Dương run rẩy càng kích thích Ngụy Phương Thành không ngừng
Hoàng Chấn Dương mặt không thay đổi , chỉ có thần sắc càng trở nên âm trầm : “Đúng vậy , người cao quý như ngài ai mà không muốn. Có điều một người hèn mọn như tôi đây thật sự là không xứng được ăn sáng với ngài.”
Nghe Hoàng Chấn Dương một lần lại một lần châm chọc, Ngụy Phương Thành tức đến không nói ra lời. Từ khi sinh ra đến giờ, hắn chưa bao giờ bị nhục nhã cũng chưa bao giờ bị ai nhục mạ như vậy. Bản thân đã nhúng nhịn, ăn nói lễ độ như vậy, còn Hoàng Chấn Dương thì cứ từng bước một lấn tới không xem hắn ra gì. Chính mình tội gì phải lãng phí thời gian với hắn như vậy.