Trạch Nam Tình Nhân

Chương 4



Mùa đông đến, sản phẩm mới bắt đầu được đưa ra thị trường . Quảng cáo lần này kết hợp chuyện tình lãng mạn và cuồng nhiệt giữa tiên và người , tuy vỏn vẹn chỉ trong 20 giây nhưng đã làm cho tất cả mọi người say mê cảm động không nỡ rời xa. Nhờ đó doanh thu sản phẩm tăng cao.

Lại thêm bao bì bên ngoài độc đáo, màu sắc mới mẻ khiến cho các chị em phụ nữ yêu thích mua về dùng. Chỉ trong vòng một tháng đã đưa sản phẩm mới này lên vị trí hàng đầu . Nhờ thế danh tiếng của công ty và Ngụy Phương Thành càng ngày càng phát triển. Tạp chí, báo đâu đâu cũng thấy hình ảnh của nó.

Bây giơ ai cũng biết đến danh tiếng của Ngụy Phương Thành , hắn thoát khỏi cái bóng của cha mình , dành được thành công to lớn làm hắn vui sướng vô cùng. Một tháng sau khi sản phẩm được tung ra, hắn bèn mới những người tâm phúc có công lần này cùng Chu quản lí và Hoàng Chấn Dương đến ăn cơm.

Chu quản lí liên tiếp ám chỉ nói không nên mời Hoàng Chấn Dương bởi hắn vốn không quen tiếp xúc với người khác, nhưng thực tế là ngài sợ hắn lần nữa đắc tội với Ngụy Phương Thành.

Ngụy Phương Thành biết rõ Hoàng Chấn Dương tính tình cổ quái lại hay nói lời khó nghe , gây phật lòng người khác. Nhưng lần này là tiệc mừng công, Hoàng Chấn Dương lại là đại công thần của dự án này nên không thể không mời hắn . Đành phải hướng Chu quản lí trấn an là không để ý đến cá tính của Hoàng Chấn Dương để Chu quản lí không nói nữa.

Ngụy Phương Thành mời mọi người đến một nhà hàng lớn, cơm no rượu say xong nhưng ai cũng còn rất phấn chấn muốn tiếp tục đi tăng hai. Ngụy Phương Thành hào phóng mời mọi người tiếp đến khách sạn uống rượu.

Hoàng Chấn Dương khi ăn cơm biểu hiện cũng bình thường, tuy rằng hắn ít nói nhưng cũng không làm gì thất thố. Nghe nói đi tăng hai, hắn bèn tìm cớ thoái thác muốn được về sớm. Chu quản lí vì không muốn mọi người mất hứng nên tìm mọi cách giữ hắn ở lại. Vì lẽ đó , lần này Chu quản lí lại một phen tổn thọ.

Tới khách sạn, mỗi người một bên đều có một cô phục vụ xinh đẹp mĩ miều. Riêng quản lí vẫn rất từ tốn không động tay động chân chỉ ngồi nói chuyện còn những người khác thì vừa vào đã lôi lôi kéo kéo hết sức nham nhở.

“Hoàng tiên sinh, ngài không uống rượu sao?” – Một cô phục vụ xinh đẹp hướng Hoàng Chấn Dương ôn nhu hỏi.

Đây là Ngụy Phương Thành từ đầu đã đặc biệt yêu cầu khách sạn an bài cho Hoàng Chấn Dương một cô tốt nhất. Nói gì thì hắn cũng rất coi trọng Hoàng Chấn Dương. Nhưng hình như Hoàng Chấn Dương chẳng hề để ý đến , lạnh nhạt đáp : “Tôi không uống rượu, nước trái cây là được rồi.”

Nghe hắn nói ai cũng cười òa. Vô khách sạn mà không uống rượu chỉ uống nước trái cây. Hoàng Chấn Dương đúng là biết làm cho người khác chết cười.

“Hoàng tiên sinh ah, chỗ này không có nước trái cây chỉ có rượu thôi.” – một người trong nhóm hướng hắn châm chọc.

Bọn họ đều là tâm phúc của Ngụy Phương Thành nên biết rõ , Ngụy Phương Thành và Hoàng Chấn Dương có nhiều bất đồng. Không cần biết Hoàng Chấn Dương tài năng cỡ nào nhưng với cái thái độ đó cũng làm người ta khó mà ưa hắn nỗi. Lúc nãy ăn cơm, Hoàng Chấn Dương vẫn giữ vẻ cứng nhắc làm mọi người không thoải mái nên giờ được dịp , họ trêu hắn cho bỏ tức.

Ngụy Phương Thành ngồi đối diện Hoàng Chấn Dương nâng cốc trước mặt Hoàng Chấn Dương giảng hòa “ “Rượu này rất nhẹ, cho dù cậu có uống thì tôi bảo đảm sáng mai thức dậy cũng không bị đau đầu đâu.”

“Ngụy tiên sinh thật biết cách săn sóc bằng hữu nha.” – Cô gái ngồi cạnh Ngụy Phương Thành ra vẻ nũng nịu lên tiếng.

Hoàng Chấn Dương liếc Ngụy Phương Thành một cái , rồi như không để tâm đến lời của hắn, bướng bỉnh nói : “Nếu không có nước trái cây thì cho tôi nước lọc.”

Quản lí bên cạnh ứa mồ hôi lạnh . Hoàng Chấn Dương đúng không phải người mà. Liên tiếp đắc tội Ngụy Phương Thành. Ngụy Phương Thành rót rượu mời hắn là có ý giải vây cho hắn , không ngờ hắn dám xem thường người khác như vậy. Đúng là muốn hại chết mình mà.

Để giúp Hoàng Chấn Dương đồng thời cũng là không để mất mặt Ngụy Phương Thành, quản lí nâng ly rượu nói : “Ngụy tổng giám, cậu ấy không uống được rượu thôi thì để tôi thay thế cậu ấy.”

“Không . Cậu ta phải uống.”

Mọi người đi cùng vốn dĩ đã không vừa mắt Hoàng Chấn Dương , trùng hợp gặp chuyện này nên lợi dụng nó để gây khó dễ cho Hoàng Chấn Dương.

Hoàng Chấn Dương nhỏ giọng nói : “Tôi thật không uống được rượu.”

Ngụy Phương Thành sửng sốt. Bởi vì Hoàng Chấn Dương nói quá nhỏ hơn nữa xung quanh lại quá ồn ào cơ bản không ai chú ý lời của hắn, chỉ có Ngụy Phương Thành nãy giờ nhìn chằm chằm hắn mới nghe được.

Ngụy Phương Thành không hiểu lí do vì sao vừa gặp mặt lần đầu, Hoàng Chấn Dương lại tỏ vẻ như có thù oán gì sâu nặng với hắn lắm. Lúc nào nhìn hắn Ngụy Phương Thành luôn có cảm giác con ngươi đen thẳm đó như muốn đâm thủng mình, làm cho Ngụy Phương Thành luôn cảm thấy không thoải mái. Tuy nhiên bên cạnh cảm giác không thoải mái ấy, hắn lại cảm thấy còn tồn tại một xúc cảm mãnh liệt bị che dấu vừa bi thương đau khổ lại vừa hoài niệm yêu thương. Điều này làm hắn không tài nào giải thích nỗi.

“Anh làm cái gì vậy?”

Hoàng Chấn Dương la lớn, lập tức đứng lên. Vừa rồi xảy ra chuyện gì mọi người không ai biết được, bởi lúc ấy không ai để ý đến hai người bọn họ , ngay cả cô gái ngồi cạnh Ngụy Phương Thành lúc đó cũng đang quay sang nói chuyện với người khác.

Ngụy Phương Thành đông cứng người.

Hai gò má Hoàng Chấn Dương dần đỏ lên, trong mắt như ẩn hiện ngọn lửa tràn ngập tức giận, toàn thân run rẩy không ngừng . Hoàng Chấn Dương cúi xuống cầm lấy ly rượu hất vào mặt Ngụy Phương Thành sau đó quay đầu bỏ đi.

Những người xung quanh thấy vậy không khỏi tức giận, hướng Hoàng Chấn Dương rủa xả, nhanh chóng lau khô rượu trên người Ngụy Phương Thành.

Một lần nữa , quản lí bị Hoàng Chấn Dương hại chết. Ngài liên tục hướng Ngụy Phương Thành xin lỗi. Trong đầu liên tục rủa xả Hoàng Chấn Dương. Không biết kiếp trước mình mắc nợ gì Hoàng Chấn Dương mà kiếp này cứ bị hắn hại cho tổn thọ.

Ngụy Phương Thành không nói câu nào hai mắt nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay. Tim đập mạnh, chỉ có hắn và Hoàng Chấn Dương mới biết sự thật lúc nãy hắn đã là việc gì làm cho Hoàng Chấn Dương giận tím mặt.

Khi nãy, vừa suy nghĩ hắn vừa không khống chế nỗi cơ thể đưa tay định chạm vào Hoàng Chấn Dương, tay mới động vào một bên vai Hoàng Chấn Dương . Hành động ấy chỉ diễn ra trong vòng một giây ngắn ngủn, Hoàng Chấn Dương đã rống giận, đẩy hắn ra … rồi mọi chuyện như thế nào thì ai cũng biết

Có điều , tuy thấy Hoàng Chấn Dương giận dữ làm Ngụy Phương Thành bất ngờ xen lẫn hoảng sợ , nhưng điều đó cũng không làm hắn quên được hương vị ngọt ngào mà ngón tay hắn đem lại khi chạm vào Hoàng Chấn Dương. Hương vị ngọt ngào ấy in sâu vào tim hắn làm cho hắn say mê.

——-

Hoàng Chấn Dương chạy ra khỏi khách sạn , được một đoạn rồi mới dừng lại để thở. Trống ngực đập liên hồi, toàn thân không ngừng run rẩy. Hơi ấm nóng của đôi bàn tay kia đến giờ như vẫn còn hiện hữu trên người Hoàng Chấn Dương.

Hắn nhớ lại lúc trước khi quen nhau, mỗi lần hôn , hắn đều cảm thấy vị đắng của đôi môi Ngụy Phương Thành, hắn rất lo lắng cho sức khỏe của Ngụy Phương Thành nên bảo Phương Thành đừng hút thuốc. Mỗi lần như vậy Phương Thành chỉ cười cười rồi hôn hắn một cái nói : “Được, chờ khi nào chúng ta kết hôn , anh sẽ không hút thuốc nữa.”

Lúc ấy hắn còn hồn nhiên , những lời nói đó như hứa hẹn tương lai tươi đẹp của hắn và Ngụy Phương Thành làm cho hắn đỏ bừng mặt. Nhưng đằng sau cái lời nói ngọt ngào ấy lại chỉ là sự châm chọc mà thôi, bởi vì hắn vĩnh viễn không bao giờ có cơ hội kết hôn cùng Phương Thành.

Hắn từng nghĩ những tình cảm ấy chỉ còn là quá khứ , hắn sẽ chẳng bao giờ có lại cái cảm xúc hồi hộp , xúc động đó nữa. Nhưng vừa nãy , Ngụy Phương Thành chỉ mới chạm nhẹ vào hắn thôi cũng làm cho hắn kích động .

Hoàng Chấn Dương hiểu rõ Ngụy Phương Thành và hắn vốn là hai thái cực trái ngược nhau hoàn toàn.

Ngụy Phương Thành là con nhà giàu có, chỉ cần búng tay một cái là muốn gì được đó, sống sung sướng vô ưu, bước chân ra đường là có limousine đợi sẵn, vung tiền như rác cũng không cau mày.

Còn Hoàng Chấn Dương chỉ là con nhà bình dân, sống cuộc sống của một sinh viên nghèo, không có gì nổi bật.

Tuy vậy lúc ấy, Ngụy Phương Thành đối với hắn rất tốt , không xem thường hắn, lại luôn lẳng lặng ở bên cạnh chia sẻ niềm vui nỗi buồn với hắn.

Bọn họ từ đầu chí cuối chỉ có quan hệ 3 lần. Tất cả đều là do ý muốn mãnh liệt của Ngụy Phương Thành. Lần đầu tiên làm cho hắn cả ngày không thể đi lại nỗi. Lần thứ hai là ở trên giường , Ngụy Phương Thành âu yếm, dịu dàng với hắn làm cho hắn cảm thấy được yêu thương.

Nhưng nói gì thì nói, làm việc đó là vô cùng đau . Nhưng nhờ có kỹ xảo cực kì điêu luyện của Ngụy Phương Thành làm cho hắn dần cảm thấy tốt hơn . Mọi chuyện cứ tốt đẹp như vậy cho đến hôm sinh nhật Ngụy Phương Thành ….

Chân không trụ nỗi, Hoàng Chấn Dương khụy xuống : “Không được, không được , chuyện đó chỉ là quá khứ thôi. Qua rồi , qua rồi …. Hắn không thể biết được Hoàng Chấn Dương chính là ta ….”

Hít mạnh không khí lạnh băng để làm hắn bình tĩnh hơn. Hắn đứng dậy , vẫy taxi trở về nhà. Ngọn đèn phòng hắn cứ liên tục chớp tắt giống như tâm trạng hắn lúc này vô cùng hỗn loạn.

Lại một đêm hắn không ngủ được.

——-

“A Dương ah, đêm qua cậu ngủ có ngon không? Còn tôi , đêm qua nhờ phúc cậu mà ngủ cũng không ngủ được. Tôi cho dù có mấy cái mạng cũng sẽ bị cậu dọa cho chết hết.”

Quản lí bây giờ đến mắng cũng cảm thấy lười. Gọi Hoàng Chấn Dương vào định bụng mắng hắn nhưng cũng không còn sức nào đành nói vài lời giận lẫy.

Thấy Hoàng Chấn Dương không nói gì, ngài chỉ phất tay ý bảo hắn ra ngoài.

Nhờ Hoàng Chấn Dương hoàn thành tốt dự án của Ngụy Phương Thành mà bây giờ công ty cũng có không ít khách hàng. Biết tiếng hắn nên nhiều khách hàng đều chỉ định hắn làm thiết kế.

“Tốt nhất là lần sau không nên gọi cậu ấy đi tiếp khách.”

Quản lí lắc đầu, đây là chân lý quý báu mà ngài mất cả đêm mới đút kết ra được. Không phải ai cũng rộng lượng như Ngụy Phương Thành có thể dễ dàng tha thứ cho Hoàng Chấn Dương.

Nhớ lại đêm qua, ai cũng tức giận muốn chết, chỉ riêng Ngụy Phương Thành cực kỳ bình tĩnh , lát sau ra về còn dặn dò mọi người phải vui chơi hết mình.

——-

Hết giờ làm, Hoàng Chấn Dương ra về. Khi đang đi bộ ra bến xe buýt chợt có một chiếc xe hơi sang trọng hướng hắn bóp cò. Hoàng Chấn Dương cho rằng chắc không phải nhắm vào mình nên vẫn tiếp tục đi.

Cửa kính xe hạ xuống, Ngụy Phương Thành hướng hắn gọi : “Hoàng Chấn Dương tiên sinh.”

Hoàng Chấn Dương quay đầu, thấy Ngụy Phương Thành, không nói gì tiếp tục đi giống như không hề nghe tiếng gọi.

Ngụy Phương Thành gọi mãi không được đành xuống xe đuổi theo hắn : “Hoàng tiên sinh.”

Không thể làm bộ không nghe mãi, Hoàng Chấn Dương đành dừng bước , quay lại hỏi : “Ngụy tổng giám, có chuyện gì vậy? Đề án đã hoàn thành, tôi nghĩ đâu còn gì để gặp mặt.”

Ngụy Phương Thanh cười nói : “Là … hôm qua tôi uống quá chén đã làm chuyện thất lễ nên hôm nay muốn gặp cậu để chuộc tội.”

“Không cần. Chuyện tối qua tôi quên rồi.” – Nói rồi tiếp tục đi.

Ngụy Phương Thành không nghĩ Hoàng Chấn Dương lại trả lời như vậy. Đêm qua rõ ràng là rất giận sao hôm nay có thể quên nhanh vậy.

“Tôi thực sự cảm thấy có lỗi mà.”

“Tôi nói tôi quên rồi. Hôm nay tôi có việc bận, muốn về sớm. Nếu không có chuyện gì xin mời ngài về cho.” – Nói rồi đi thẳng.

“Chúng ta kết bạn đi.”

Hoàng Chấn Dương lạnh nhạt quay nhìn hắn : “Nếu ngài thấy quá rảnh rỗi sinh buồn chán thì có thể đến mấy khách sạn như tối qua để giải sầu.”

Ngụy Phương Thành trước giờ làm việc luôn tự tin là giỏi khống chế cảm xúc , ít khi nào nổi giận. Nhưng nghe Hoàng Chấn Dương nói tự nhiên cảm thấy phát hỏa. Hắn nhớ là trước giờ không làm cái gì quá đáng vì lẽ gì mà Hoàng Chấn Dương lại có thái độ đó với hắn chứ.

“Thái độ của cậu vậy là sao. Tôi chỉ muốn kết giao với cậu chứ không có ý gì khác. Còn cậu làm như gặp tôi là gặp phải quỷ , thái độ như thế … Rốt cuộc thì tôi đã làm gì đắc tội với cậu mà đối với tôi như vậy chứ hả?”

Hoàng Chấn Dương hơi biến sắc : “Bất luận là ai tôi đều nói như vậy. Nếu thấy không thích thì cũng đành chịu, vốn tính tôi là thế không đổi được.”

“Được . Vậy do tôi ngu ngốc, tự làm tự chịu.” – Ngụy Phương Thành tức giận quay đầu bỏ đi. Mở cửa xe nhìn thấy bó hoa trong xe. Nhớ lúc nãy đi ngang cửa hàng bán hoa, bỗng nhiên thấy hoa này rất thích hợp với Hoàng Chấn Dương bèn mua đến đinh tặng cho hắn.

“Ta điên rồi. Tại sao lại mua hoa tặng cho cái tên ngốc đó chứ.”

Hắn đem bó hoa ném ra sau xe để tránh nhìn thấy thêm bực tức. Hắn tự thề với lòng từ nay về sau sẽ không bao giờ thèm để ý đến Hoàng Chấn Dương nữa.

——–

Xe chạy một vòng , Ngụy Phương Thành đã phá bỏ lời thề mới vừa lập ra cách đây ít phút , quay xe đến nhà Hoàng Chấn Dương.

Gió mùa đông thổi từng cơn lạnh đến thấu xương, ở cái ngôi nhà ma này càng làm người ta lạnh hơn nữa.

Ngụy Phương Thành nắm lấy cánh tay Hoàng Chấn Dương nói : “Chúng ta kết giao bằng hữu đi. Tôi thực tình muốn làm bạn với cậu mà.”

“Rốt cuộc thì anh muốn cái gì?” – Hoàng Chấn Dương bỏ tay hắn ra. Đi một vòng rồi quay lại nói muốn kết bạn là sao? Hắn không bao giờ muốn kết bạn với Ngụy Phương Thành.

Ngụy Phương Thành hơi nhúng mình , ra lời khẩn cầu. Hắn cũng không hiểu bản thân đang làm cái gì, hắn chỉ biết nhất định phải cùng Hoàng Chấn Dương kết giao , hơn nữa phải càng lúc càng thân thiết hơn

“Tôi không có ác ý gì hết. Chỉ là … chỉ là tôi rất ngưỡng mộ tài năng và cá tính chính trực của cậu nên muốn kết bạn mà thôi.”

Hoàng Chấn Dương cười lạnh : “Được. Nếu anh có thể ở trong ngôi nhà ma này một đêm thì tôi đồng ý kết bạn với anh.”

Người bình thường nghe thấy điều kiện này thì đã sớm bỏ trốn mất. Nhớ lần trước, từ sau khi đến nhà Hoàng Chấn Dương , hắn phát hiện trên người và trong phòng quản lí xuất hiện rất nhiều bùa hộ mệnh, và mỗi lần nói chuyện với hắn quản lí đều giữ khoảng cách một chút.

“Được , tôi đồng ý”

Ngụy Phương Thành không suy nghĩ lập tức đồng ý. Hoàng Chấn Dương không ngờ Ngụy Phương Thành lại có thể dễ dàng đồng ý loại điều kiện này như vậy.

Ngụy Phương Thành đi theo Hoàng Chấn Dương vào phòng trong, ánh đèn chớp tắt, vật dụng tự nhiên di động hắn làm như không thấy vẫn bước đều. Ngụy Phương Thành mượn phòng tắm để tắm rửa , xong ra sô pha ngồi im lặng giống như học sinh tiểu học lần đầu vào lớp.

Đến giờ đi ngủ, do chỉ có một cái giường lại là giường đôi nên Hoàng Chấn Dương đành để cho Ngụy Phương Thành cùng nằm ngủ. Hoàng Chấn Dương cố gắng nằm thật sát mép giường bên kia đồng thời quay lưng về phía Ngụy Phương Thành.

Ngụy Phương Thành nhìn tấm lưng của Hoàng Chấn Dương lại nghe thoang thoảng mùi hương trên người hắn làm cho trong đầu Ngụy Phương Thành tràn ngập tà niệm. Bất chợp một vật gì đó rớt xuống đất gây ra tiếng vang lớn làm hắn bừng tỉnh. Giật mình, hơi thở gấp gáp , tim đập mạnh , Ngụy Phương Thành đành lê bước đến phòng tắm tự thanh tỉnh đầu óc.

Đến gần hai giờ đêm, Ngụy Phương Thành mới dần đi vào giấc ngủ.

——

Trong mơ hắn thấy mình xâm phạm người con trai bên cạnh, hơn nữa lại cảm thấy điều đó hết sức lôi cuốn.

“Ân a a Phương Thành, Phương Thành.”

Hoàng Chấn Dương thở gấp, âm thanh phát ra làm mê người. Vạt áo trước của Hoàng Chấn Dương hở ra lộ da thịt trắng nõn bên trong làm Ngụy Phương Thành không khống chế nổi, hắn âu yếm xoa nhẹ lên da Hoàng Chấn Dương, dùng lưỡi cảm thụ hương vị thơm ngon của Hoàng Chấn Dương, đồng thời tay nhẹ nhàng luồn ra sau xoa nắn. Thân thể Hoàng Chấn Dương run rẩy càng kích thích Ngụy Phương Thành không ngừng

“Uh … uh … tôi … tôi nữa …”

Hoàng Chấn Dương nhẹ rên. Ngụy Phương Thành chưa từng nghe qua âm điệu nào mê người đến vậy. Hoàng Chấn Dương đổi tư thế, tiến hành xoa nắn phần dục vọng của Ngụy Phương Thành, sau đó nhét phần đó vào miệng.

“Ngô ừ.”

Ngụy Phương Thành cắn răng, hành động của Hoàng Chấn Dương làm hắn sảng khoái đến cực điểm. Cúi xuống nhìn người con trai đang ở phía dưới hạ bộ mình, con ngươi ẩm ướt như sắp trào nước mắt. Hình ảnh kiều mị ấy làm xúc động lòng người , khiến hắn không chịu được xuất ra bên trong miệng Hoàng Chấn Dương. Mặt khác , ngón tay Ngụy Phương Thành nhẹ nhàng lần mò đến mật động của người kia, không ngừng xuyên thấu đùa nghịch.

Mặc dù đã lâu không cùng người con trai nào quan hệ, nhưng ngón tay của Ngụy Phương Thành vẫn rất thuần thục từ từ tiến vào nơi mẫn cảm của Hoàng Chấn Dương khiêu khích.

Mật động của Hoàng Chấn Dương bị ngón tay của Ngụy Phương Thành khiêu khích không ngừng co rút, mỗi lần tiến lui đều co rút làm hắn không chịu nỗi mà rên lên. Rốt cuộc , Ngụy Phương Thành không kiên nhẫn được, lật Hoàng Chấn Dương lại, mạnh bạo tách hai chân hắn ra rồi xâm nhập vào bên trong. Ngụy Phương Thành tiến thẳng vào sâu bên trong , rút ra , rồi vào rồi ra, lập đi lập lại không ngừng. Mật động ấm áp của Hoàng Chấn Dương làm hắn không chịu nỗi , rên lên :

“Ah … ah …. Không được nữa rồi …”

Giống như sắp lên đến đỉnh điểm , Hoàng Chấn Dương vặn vẹo thân thể , phát ra tiếng rên càng lớn. Mỗi lần Ngụy Phương Thành tiến vào như muốn xé đôi thân thể Hoàng Chấn Dương, âm thanh da thịt chạm nhau vang lên đầy *** mị .

“A, a ——”

Ngụy Phương Thành rên lớn , hắn sắp đến đỉnh điểm, vội vàng rút ra nhưng không kịp, yêu dịch bắn đầy bên trong mật động của Hoàng Chấn Dương. Còn yêu dịch của Hoàng Chấn Dương lại bắn đầy trên bụng Ngụy Phương Thành.

————

Ngụy Phương Thành còn đang mơ màng thì một điểm sáng chiếu thẳng vào mắt, hắn cảm thấy khó chịu mở mắt, ra là ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào đúng ngay trên mặt hắn làm hắn tỉnh dậy

Hắn vươn người, chợt phát hiện nửa người bên dưới ẩm ướt, sờ vào bên trong , chất lỏng *** mị dính vào tay hắn. Nhưng theo tình hình mà thấy chính là hắn cương quá không chịu nỗi mà bắn ra.

“Kì lạ, tại sao có thể như vậy?” – Tuy là giống bệnh mộng tinh , nhưng mà lượng này cũng là quá lớn.

Lúc này Hoàng Chấn Dương cũng dần mở mắt, ánh nắng ban mai chiếu trên mặt làm mặt hắn ửng hồng khiến cho người khác mê đắm . Ngụy Phương Thành ngây ngốc nhìn một lúc lâu , chợt ánh mắt người kia cũng chăm chú nhìn mình mới giật mình quay mặt đi

Ngụy Phương Thành quay mặt tránh ánh mắt kia, tâm trạng rối loạn. Cảm giác này là sao? Lại còn giấc mơ đó? Cảm giác khi xâm nhập vào người hắn thật say mê. Mới hồi tưởng đến đó, hạ bộ lại có điểm lạ …

Hoàng Chấn Dương thấp giọng nói: “Chỉ có một phòng tắm, anh đi rửa mặt thay đồ trước đi.”

Ngụy Phương Thành cố hết sức ra vẻ bình thường đứng dậy bước đến phòng tắm, quay nhìn Hoàng Chấn Dương. Chẳng lẽ hắn thật muốn làm chuyện đó với tên này sau. Không đúng, không thể có chuyện đó được.

——-

“Từ hôm nay, chúng ta trở thành bạn đó nha.”

Ngụy Phương Thành đã hoàn thành yêu cầu của Hoàng Chấn Dương ngủ một đêm ở ngôi nhà ma này, do đó Hoàng Chấn Dương không có lí do gì để từ chối : “Nếu ngài muốn thì cứ vậy đi.”

Tuy rằng Hoàng Chấn Dương trả lời lãnh đạm bất cần, nhưng miễn là không mở miệng từ chối cũng đủ làm Ngụy Phương Thành cảm thấy hài lòng, trên gương mặt anh tuấn quyến rũ bao nhiêu cô gái nở nụ cười vui sướng.

Hoàng Chấn Dương chán ghét quay mặt đi chỗ khác.

“Chúng ta cùng đi ăn sáng đi” – Hắn hưng phấn đề nghĩ, nếu đã là bạn bè thì dĩ nhiên phải cùng ăn sáng chứ.

“Tôi muốn lên công ty. Nếu muốn thì ngài ăn một mình đi.”

Ngụy Phương Thành nhanh giữ chặt tay Hoàng Chấn Dương : “Tôi sẽ nói với quản lí , cậu có thể đi làm trễ một chút cũng được.”

Hoàng Chấn Dương khó chịu giật mạnh tay ra : “Tôi không phải giám đốc quyền quý như ngài, muốn đi làm thì đi , muốn nghỉ thì nghỉ.”

Vừa rồi chạm vào Hoàng Chấn Dương, Ngụy Phương Thành cảm thấy rõ ràng trong mắt Hoàng Chấn Dương ánh lên tia nhìn cực kì chán ghét. Bị cự tuyệt làm cho Ngụy Phương Thành tự ái, bực mình đứng lên : “Cho nên tôi mới muốn gọi điện thoại cho quản lí để cậu đi muộn một chút. Quản lí chắc chắn sẽ không để ý chuyện này.”

Hoàng Chấn Dương khinh bỉ liếc nhìn hắn : “Đúng vậy , chỉ cần ngài ra lệnh, ai dám không theo.”

Giọng điệu châm chọc của Hoàng Chấn Dương khiến Ngụy Phương Thành giận run người . Hắn chỉ là có ý tốt muốn ăn sáng cùng Hoàng Chấn Dương. Nếu không thích thì cũng không cần nói khó nghe vậy

“Cậu có biết là có bao nhiêu người xếp hàng muốn được ăn sáng với tôi không?” – Ngụy Phương Thành giận dữ nói.

Hoàng Chấn Dương mặt không thay đổi , chỉ có thần sắc càng trở nên âm trầm : “Đúng vậy , người cao quý như ngài ai mà không muốn. Có điều một người hèn mọn như tôi đây thật sự là không xứng được ăn sáng với ngài.”

Nghe Hoàng Chấn Dương một lần lại một lần châm chọc, Ngụy Phương Thành tức đến không nói ra lời. Từ khi sinh ra đến giờ, hắn chưa bao giờ bị nhục nhã cũng chưa bao giờ bị ai nhục mạ như vậy. Bản thân đã nhúng nhịn, ăn nói lễ độ như vậy, còn Hoàng Chấn Dương thì cứ từng bước một lấn tới không xem hắn ra gì. Chính mình tội gì phải lãng phí thời gian với hắn như vậy.

Hoàng Chấn Dương mở cửa, hướng Ngụy Phương Thành nói : “Mời ngài về cho, tôi phải đóng cửa.” – ngụ ý là muốn tiễn khách để đi làm

Ngôi nhà ma quỷ quái này so với phòng tắm nhà Ngụy Phương Thành còn nhỏ hơn, làm như hắn thích ở đây lắm vậy. Ngụy Phương Thành tức giận ra cửa. Hắn căm hận tự hỏi chính mình, Hoàng Chấn Dương là cái gì mà hắn cứ một lần lại hai lần đến gặp rồi tự rước lấy nhục. Tến đó cũng đâu phải là tuyệt thế đại mĩ nhân sao bản thân cứ như con chó ba chân bốn cẳng chạy đến bên chân hắn. Đúng là đáng hận mà.

Ngụy Phương Thành tự rủa chính mình, hắn chịu vậy là đủ rồi , từ bây giờ nhất định sẽ không thèm để ý đến tên khốn kiếp đó nữa.

END bốn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.