Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 224: 224: Vô Địch 2




Y xuất ấn đánh ra, thân thể khổng lồ của người trẻ tuổi mặc áo lông chim lập tức bị ép tới mức nhanh chóng thu nhỏ, xương cốt toàn thân vang lên tiếng lách cách, từng khối máu thịt không ngừng nổ tung!Máu thịt nổ tung nhúc nhích dưới đất, bò lổm ngổm, hóa thành từng người trẻ tuổi mặc áo lông chim, lao về phía Hứa Ứng với tư thế vặn vẹo kỳ quái!“Rầm!”Bản thể của người trẻ tuổi mặc áo lông chim nổ tung, thân thể hóa thành vô số mảnh vụn.

Bản thể của Thiên ma lại hiển hiện trong đó, là một khối khí đen xé gió đánh về phía Hứa Ứng.Hứa Ứng ôm hờ tay trước ngực, lập tức có một đạo tượng khác xuất hiện phía trước y, như một lò lửa, trong lò không phải Tam Muội Chân Hỏa, ánh sáng tỏa ra cũng không phải thần quang bình thường!”Y cứ như đang ôm cả ba nghìn vầng thái dương, hào quang vô cùng rực rỡ, đột nhiên bộc phát, luyện hóa tất cả người trẻ tuổi mặc áo lông chim đang lao về phía y thành tro bụi!Bản thể của Thiên ma cũng bị ánh sáng chói mắt đó không ngừng tiêu hủy.


Hắn vẫn cố chống cự, lao tới trước mặt Hứa Ứng, muốn chui vào mi tâm Hứa Ứng!Mắt thấy Thiên ma sắp chui vào mi tâm mình, Hứa Ứng nhẹ nhàng giơ tay lên chụp một cái, đã nắm luồng khí đen kia trong tay.Luồng khí đen này va chạm trong lòng bàn tay y, nhưng năm ngón tay Hứa Ứng như lồng giam thiên địa, giam cầm khí đen vào trong, không cách nào trốn thoát.Khí đen tuyệt vọng, tỏa ra ý thức cổ xưa, hỏi rốt cuộc y là ai.Hứa Ứng sắc mặt hờ hững, không buồn trả lời, siết chặt nắm tay, ngọn lửa bộc phát trong lòng bàn tay, luyện hóa khí đen thành tro bụi.Trên bầu trời, sấm sét vẫn còn giáng xuống, vòng xoáy mây đen rộng tới vạn dặm vẫn đang phun trào điên cuồng, không ngừng giáng xuống người Hứa Ứng, khiến đạo tượng sau lưng y càng ngày càng chân thực!Bắc Thần Tử run cầm cập, nỗi sợ hãi từ tận linh hồn xộc thẳng lên đầu, sấm sét vẫn đang đánh vào Hứa Ứng, cho thấy mục tiêu của Hứa Ứng vốn không phải Thiên ma.Không phải Thiên ma, còn có thể là ai?Ngón tay của Bắc Thần Tử run rẩy, đầu ngón tay lặng lẽ hiện lên một luồng chân hỏa, định châm lửa vào nén nhang trước bàn thờ trên tế đàn.

Chân hỏa vừa tới trước nén nhang, đột nhiên Hứa Ứng xuất chưởng vỗ tới, chân hỏa lập tức tiêu tan!Bắc Thần Tử như trúng một đòn nặng nề, ngực lõm sâu, từng xương sườn đứt gãy, hộc máu ồ ạt, bay ngược ra đằng sau, va ầm ầm vào gốc Ngô Đồng thần thụ, đụng gãy cả gốc cây!Ông lão ngã bịch xuống đất, lăn lông lốc, cuối cùng cũng ngừng lại!Tứ chi bách hải của ông lão đều bị chấn vỡ, nguyên thần, khu vực Hi Di, thậm chí bí tàng động thiên, tất cả đều rạn nứt!Ông lão máu me đầm đìa, gầm lên một tiếng giận dữ, một bàn cờ với khí xanh mịt mờ từ trên trời giáng xuống, ầm ầm hạ xuống đỉnh núi.


Nguyên thần của Bắc Thần Tử hiện lên sau lưng, hét lớn một tiếng, giơ ngón tay điểm ra!”“Rầm!”Trong bàn cờ có một ngọn ngón tay to bằng ngọn núi từ trên không giáng xuống, mang theo uy lực hùng hồn tới mức không gian rung chuyển, đâm về phía Hứa Ứng!“Ta sẽ không để ngươi thoát khốn đâu!” Tai mắt mũi miệng của Bắc Thần Tử chảy máu, hét lớn.Hứa Ứng không buồn nhìn tới, tiện tay vung rìu, đầu ngón tay xuất hiện trong bàn cờ đã bị lưỡi rìu chặt đứt.Bắc Thần Tử kêu thảm một tiếng, ngón tay cũng đứt rời.Hứa Ứng vung rìu, phủ quang tung hoành, chém lên bàn cờ khí xanh mịt mờ.

Bắc Thần Tử kêu rên liên tục, hai tay run rẩy, chỉ thấy mười đầu ngón tay của hắn từ từ rơi ra, đã bị chặt đứt.Ông lão quỳ sụp xuống đất, nguyên thần sau lưng cũng quỳ xuống, hai tay không ngừng run rẩy, không ngờ cả mười ngón tay của nguyên thần cũng bị chặt đứt!Thanh Khí Kỳ Bàn là đại thần thông mà hắn khổ luyện hai ngàn năm, trong thân thông này hắn có thể phóng đại đòn tấn công của mình, dựa theo phương thức bàn cờ khiến cho đòn tấn công thiên biến vạn hóa, quỷ thần khó lường.Nhưng Hứa Ứng đánh vào trong đại thần thông của hắn, lại như thấy rõ mọi biến hóa trong thần thông, thậm chí vận dụng thần thông của hắn còn tinh diệu hơn chính hắn!Cảnh tượng đó khiến hắn tuyệt vọng không gì sánh được!Hứa Ứng rung cổ tay, một luồng phủ quang chui vào Thanh Khí Kỳ Bàn, phủ quang bay ra từ Thanh Khí Kỳ Bàn, chém tới cổ Bắc Thần Tử!Một búa đơn giản mà phá hủy thần thông mà ông lão vẫn kiêu hãnh cả đời, dùng thần thông của chính ông lão để giết ông ta, khiến Bắc Thần Tử mất hết ý chí, không buồn phản kháng.Đột nhiên, ánh đỏ lóe lên, nhào thẳng tới, trước khi phủ quang giết chết Bắc Thần Tử đã ôm lấy cả ông lão và nguyên thần của ông lăn ra ngoài hơn mười trượng!Bắc Thần Tử vẫn chưa tỉnh hồn, vội vàng nhìn kỹ lại, ra là cô gái áo đỏ và nguyên thần của cô chạy tới ngay lúc mấu chốt, cứu sống ông trong khoảnh khắc sinh tử!“Chúng ta được áo vàng của ngươi đưa tin, lập tức chạy tới, may mà không muộn!” Cô gái áo đỏ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Hứa Ứng, nói liến thoắng.Bắc Thần Tử miệng hộc máu tươi liên tục, ho khan nói: “Các ngươi coi chừng, hắn không phải người, hắn là quái vật...”Hứa Ứng đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy lão già u sầu xuất hiện trên tế đàn, tay cầm một lá bùa khác, dán lên bàn thờ.


Một cánh tay khác của lão già u sầu xuất hiện một đóa Thuần Dương dị hỏa, nhóm lửa đốt nén nhang kia!“Ngươi dám?”Hứa Ứng giận tím mặt, sấm sét giữa trán ầm ầm chấn động, tia lửa điện bắn ra tứ tung, cong ngón tay búng một cái.Lão già u sầu hét lớn, một tấm gương bạc xuất hiện trước mặt, gương bạc vang lên leng keng, không ngừng chia nhỏ, chẳng bao lâu sau đã bao phủ bốn phương tám hướng, hóa kín tất cả không gian, phản xạ mọi thần thông!Nhưng ngay khoảnh khắc sau, vô số mặt gương đều xuất hiện lỗ thủng to cỡ ngón tay cái, tiếp đó tất cả mặt gương đều nát bấy!“Phốc! Phốc! Phốc!”Thân thể lão già u sầu xuất hiện hơn mười lỗ máu, xuyên từ trước ra sau, bị đánh văng khỏi đàn tế.Đầu óc Hứa Ứng đờ đẫn, tự biết không ổn, lập tức phi thân đánh về phía đàn tế, giơ tay chụp lấy nén nhang, định đập tắt hương hỏa.“Ta muốn cõi trời này không thể nhốt được ta! Tất cả những gì nợ ta, đều phải trả lại!”Cô gái váy đỏ nhào tới, ôm lấy eo của y.Chỉ thấy khí hương hỏa trên nén nhang bay về phía hai tờ giấy bùa trên điện thờ, văn tự trên lá bùa dần dần sáng lên.“Các ngươi đừng mơ!”Hứa Ứng cực kỳ phẫn nộ, rung hai tay, đánh gãy hai tay của cô gái áo đỏ.

Hai cánh tay cô gái áo đỏ bay lên không trung, trước ngực lõm xuống, từng xương sườn đứt gãy.Cô giơ chân đá về phía Hứa Ứng, lại nghe hai tiếng răng rắc, hai chân cũng tự gãy!Cô gái áo đỏ quỳ dưới đất, trợn trừng muốn rách cả mí, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn Hứa Ứng đi về phía đàn tế.“Dừng lại!”Lão già u sầu đánh tới, ngăn phía trước bàn thờ.


Hứa Ứng giơ tay đâm tới, lão già u sầu cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy lồng ngực của mình đã bị đâm thủng, trái tim bị nắm trong tay Hứa Ứng.Lão già u sầu tuyệt vọng: “Toi rồi...”Nhưng Hứa Ứng không bóp tay lại.

Lão già u sầu ngẩng đầu, chỉ thấy ánh mắt thiếu niên mê man, đứng trước mặt mình, nhẹ nhàng buông trái tim đang cầm ra.Trong con ngươi của y, mọi năm tháng đằng đẵng từng trải qua dần dần hóa thành ảm đạm, một số hình ảnh từ từ phai mờ, tất cả mọi ký ức chậm rãi bị bụi bặm che phủ.Ngọn lửa trong mắt y hóa thành mờ mịt.Lão già u sầu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hương hỏa đã cháy rất ổn định, hương khí lượn lờ bay vào hai tờ giấy phù, phong ấn trên lá bùa càng rực rỡ.Phong ấn đã ổn định.“Ta đang ở đâu thế này? Ta là ai?”Thiếu niên ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu, dáng vẻ vừa đáng thương vừa bất lực: “Đầu óc ta đau quá!”Lão già u sầu cố nén cơn đau, cẩn thận từng chút một nhét trái tim bị móc ra vào dưới xương sườn, bảo vệ trái tim mình.Cô gái áo đỏ quỳ dưới đất lặng lẽ nối liền hai chân đã gẫy, lấy hai cây gậy buộc chặt hai chân lại điều động nguyên thần nhặt hai cánh tay đứt rời của bản thân.Mái tóc trắng của Bắc Thần Tử đã bị máu tươi của mình nhuộm đỏ, từ từ trườn tới phía trước, leo lên rìa đàn tế.Ba người liếc mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt mỗi người toát lên vẻ chật vật và sợ hãi, cùng với niềm vui sống sót sau tai họa.“Sau này lại được yên ổn nhiều năm rồi.”Bọn họ không chú ý tới, tia sét vẫn lấp lóe trên mi tâm Hứa Ứng cũng dần dần ảm đạm, từ từ ẩn nấp, biến mất!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.