Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 236: 236: Luyện Khí Sĩ Phục Hồi 2




Hứa Ứng nhìn về phía hắn, chứng kiến ngọn lửa hừng hực trong mắt hắn, thứ thúc đẩy nó rực cháy chính là ý chí bất khuất!Từ Phúc nói: “Độ kiếp phi thăng chỉ là tâm nguyện của cá nhân ta.

Còn mục tiêu thật sự của ta là lập lại trật tự trong quá khứ! Là khôi phục!”Hắn thần thái hùng dũng, cất cao giọng nói: “Luyện khí sĩ khôi phục!”Hứa Ứng, quả chuông vàHứa Ứng khôi phục bình tĩnh, tuy ký ức kiếp này của y chưa khôi phục, nhưng y vẫn loáng thoáng cảm thấy chuyện Từ Phúc muốn làm chưa chắc đã là chuyện tốt.Tuy na pháp có đủ thứ tai hại, nhưng lại là công pháp bổ sung cho luyện khí sĩ.“Ta nên nói với bọn họ, chỉ dùng công pháp luyện khí sĩ thì không thể trường sinh được.” Hứa Ứng thầm nghĩ.Lúc này, y đột nhiên chứng kiên hai bóng người quen thuộc, đột nhiên ngây ngẩn.Từ Phúc cũng nhận thấy thân thể y cứng đờ, hơi ngạc nhiên, bèn nhìn theo ánh mắt y, chỉ thấy một vị công tử trẻ tuổi phong lưu phóng khoáng và một vị phu nhân xinh đẹp, quyến rũ động lòng người.Từ Phúc nghi hoặc: “Hứa quân nhận ra Hương công tử và Thập Tam Nương?”Hứa Ứng khẽ gật đầu, hờ hững nói: “Đương nhiên nhận ra.”Từ Phúc ngoắc tay với Hương công tử và Thập Tam Nương, hai người vội vàng đi tới.

Hương công tử vừa đến nơi đã lập tức cúi người cười nói: “Vãn bối Hương Hải Không, bái kiến thần tiên bất lão! Hứa lão tổ, vãn bối có mắt mà không thấy Thái Sơn, lần trước trên Nại Hà đã mạo phạm lão tổ, mong lão tổ rộng lượng tha thứ!”Thập Tam Nương cũng vội vàng đi tới, uyển chuyển lễ bái, yêu kiều duyên dáng nói: “Sở Thập Tam Nương mạo phạm tiền bối trên Nại Hà, sau này không dám lặp lại.


Tiền bối muốn đánh muốn phạt hay muốn làm gì khác, vãn bối đều theo ý người!”Nói đến đây còn lén lút ngẩng mặt lên quan sát biểu cảm Hứa Ứng.

Gương mặt Hứa Ứng vẫn không hề lay động.Từ Phúc cười nói: “Hóa ra là chuyện này.

Ta đang bảo sao Hứa quân lại lại biết hai người các ngươi.

Các ngươi phạm phải sai lầm lớn, mạo phạm Hứa quân, ta không thể tha thứ cho các ngươi dễ dàng như vậy được, nhưng bây giờ đang lúc cần dùng người, tạm ghi lỗi lầm của các ngươi lại, sau này xử lý.”Hương Hải Không và Sở Thập Tam Nương vừa mừng vừa sợ, ngẩng đầu nhìn Hứa Ứng.Từ Phúc cười nói: “Hứa quân, ngươi cứ coi bọn họ như cái rắm đi.” Hắn vung tay một cái, ý bảo hai người lui ra.“Đợi đã.”Hứa Ứng thản nhiên nói: “Rắm có thể đánh lung tung, chứ người thì không được.”Từ Phúc quay đầu lại, kinh ngạc nói: “Chắc Hứa quân chưa hết giận? Hương công tử, Thập Tam Nương, Hứa quân chưa hết giận, các ngươi tự xử lý đi.”Hương Hải Không do dự một chút, lấy một thiên kiếp ra, cắn răng cắm thẳng vào đùi.

Sở Thập Tam Hương thây vậy cũng lấy một thanh phi đao ra đâm vào bụng mình.Từ Phúc lắc đầu thở dài nói: “Sao các ngươi phải đày đọa bản thân như vậy? Hứa quân, ngươi thấy rồi chứ?”Ánh mắt Hứa Ứng hạ xuống hai người, nói khẽ: “Mối thù chặn giết ta, ta đã báo ngay tại chỗ, đánh bọn họ gãy xương đứt gân, vì vậy ta bảo bọn họ ở lại không phải để trả thù.”Hương Hải Không và Sở Thập Tam Nương đều thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy cười bồi nói: “Lão tổ rộng lượng.” Dứt lời định dìu nhau đi.Hứa Ứng nói: “Các ngươi không được đi.”Hai người dừng bước nhìn Hứa Ứng.Hứa Ứng ánh mắt uy nghiêm đáng sợ nói: “Ta muốn biết, Ôn thần có phải do các ngươi triệu hồi không?”Y còn nhớ đêm hôm đó y lên thuyền lầu của thiếu nữ trong quan tài, thấy thảm cảnh hai bên bờ Nại Hà, vô số thi thể chất đống như núi, bị châm lửa thiêu.Y cũng nhớ chuyện Nại Hà đổi đường đã có bao nhiêu người tan cửa nát nhà, chết do quỷ thần xâm lấn!Y tìm kiếm chân tướng không phải vì điều gì khác, chỉ muốn báo thù cho những người chết oan này!Hương Hải Không và Sở Thập Tam Nương lập tức biến sắc, nhìn về phía Từ Phúc.Ngoan Thất và quả chuông vẫn không hiểu ý Hứa Ứng, nghe vậy lập tức tỉnh ngộ.

Lần trước Nại Hà đổi đường, thiếu nữ trong quan tài mời Hứa Ứng ra tay, quất roi tiễn Ôn thần, hỏa thiêu bầu trời vạn dặm.

Vì sao Ôn thần lại giáng lâm, vì sao Nại Hà lại đột nhiên đổi đường, đều là bí ẩn chưa được phá giải.“Các ngươi triệu hồi Ôn thần đã hiến tế bao nhiêu người?’Ánh mắt Hứa Ứng hạ xuống người hai kẻ này, sắc mặt như thường, không nhìn ra cảm xúc gì, nói: “Ôn thần hại chết bao nhiêu người? Trăm vạn? Hay là ngàn vạn? Có phải Nại Hà đổi đường cũng do các ngươi gây ra? Cõi âm xâm lấn thì sao? Có liên quan tới các ngươi hay không?”Trên trán Hương Hải Không đổ mồ hôi lạnh, không nhịn được nhìn về phía Từ Phúc.Từ Phúc nói nhỏ: “Đây đâu phải chuyện ghê gớm gì.


Hương công tử, Thập Tam Nương, nếu đúng là các ngươi làm, cứ thừa nhận là được.”Sở Thập Tam Nương cười khanh khách nói: “Đúng là hiến tế Ôn thần có liên quan tới chúng ta, Nại Hà đổi đường cũng do chúng ta làm.

Không giết một số người hiến tế thì làm sao Ôn thần chịu giáng lâm? Nếu Ôn thần không đại khai sát giới thì làm sao khiến Nại Hà đổi đường?”Hương công tử vội vàng nói: “Sau khi Nại Hà đổi đường mới có thể nhấn chìm Tiểu Thạch sơn, xung kích miếu hoang, cứu vị luyện khí sĩ bị trấn áp trong giếng cổ!”Quả chuông nghe vậy không khỏi tức giận, uất ức nói: “Hóa ra chuyện Nại Hà đổi đường đêm hôm đó là các ngươi tấn công Tiểu Thạch sơn! Là các ngươi làm hại ta, công lao ba ngàn năm bị hủy trong chốc lát! Trong giếng của ta trấn áp Thiên thần đã làm loạn ba ngàn năm trước!”Sở Thập Tam Nương nhanh mồm nhanh miệng nói: “Chẳng qua cô ả kia chẳng biết điều, chúng ta cứu cô ta, cô ta lại không nhận ân tình, đánh quả chuông bị thương rồi bỏ đi!”Hương Hải Không nói: “Cô ta còn hỏa thiêu Ôn thần ở Trúc Độ quốc, ra tay đánh lén...”Từ Phúc ho khan một cái, Hương Hải Không thầm giật mình, không dám nói tiếp.Từ Phúc mỉm cười: “Đây vốn là chuyện nhỏ, muốn khôi phục đại nghiệp của của luyện khí sĩ thì cũng phải có chút hy sinh.

Hy sinh tính mạng những người này, đổi lấy luyện khí sĩ quật khởi, ta thấy đáng giá...”“Từ huynh có hỏi những người bị hy sinh không?”Hứa Ứng hỏi: “Có hỏi xem bọn họ có muốn chết đáng giá không?”Từ Phúc nhíu mày thở dài: “Hứa quân, bốn ngàn năm đã qua mà ngươi vẫn quật cường như vậy.

Ngươi mò mẫm trong nhân thế, làm phàm nhân bốn ngàn năm.


Bốn ngàn năm chịu bao dày vò của cuộc sống, ngươi vẫn không chịu thay đổi à?”Lửa giận trong lòng Hứa Ứng bốc lên ngập trời, ánh mắt uy nghiêm đáng sợ nói: “Từ huynh, đừng có đối địch với ta.”Y bước về phía Hương công tử, nói: “Hôm nay, ta muốn giết hai người các ngươi.”Đột nhiên Từ Phúc cười ha hả giơ tay ra, đè lên vai y, cười nói: “Chuyện lúc trước chỉ là một hiểu lầm.”Hứa Ứng không cách nào di chuyển, quay đầu lại, ánh mắt nhìn vào mắt hắn, nói nhỏ: “Nếu không phải hiểu lầm thì sao?”Vết thương trên khóe mắt Từ Phúc dần dần hóa đỏ, ánh mắt cũng từ từ trở nên lạnh lẽo, buông vai y ra, cười nói: “Bốn ngàn năm rồi mà ngươi vẫn không hề thay đổi.

Năm đó khi ra biển, ánh mắt ngươi cũng như vậy.

Vết sẹo ngươi để lại cho ta năm xưa, đến giờ vẫn chưa lành lại.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.