Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 262: 262: Ý Chí Người Mẹ 2




“Đúng là quá tinh diệu!”Trúc Thiền Thiền kinh hãi thán phục, khen ngợi: “Vị Thủy Hoàng Đế Tổ Long này đúng là thần kỳ! Cửu Đỉnh này vốn là bảo bối của Chu Thiên tử, chắc bây giờ Chu Thiên tử còn ở Bỉ Ngạn...!Ta là Thiên công của Chu Thiên tử, Cửu Đỉnh nên do ta kế thừa!”Cùng lúc đó, Ly Sơn sụp đổ dồn dập bay lên bầu trời, bị kéo vào con mắt vực sâu.Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương dùng thần thức cảm ứng Cửu Đỉnh, liên kết với Cửu Đỉnh, vốn đang bị kéo rơi vào con mắt khổng lồ, đột nhiên một luồng lực lượng cực mạnh ập tới, tác động lên Cửu Đỉnh, cùng con mắt kia tranh giành Cửu Đỉnh!Hai người vừa mừng vừa sợ, lập tức nhân thời cơ luồng lực lượng kia đang đối phó với con mắt vực sâu, bỏ chạy ra phía ngoài.Cùng lúc đó, trên vách đá cheo leo của vực sâu, từng nhân loại máu thịt lúc nhúc cũng dồn dập trèo lên phía trên, trong lúc nhất thời toàn bộ vực sâu rung chuyển không thôi!Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương được luồng lực lượng kia tương trợ, lập tức men thuận theo Cửu Đỉnh lao ra khỏi vực sâu, thần thức trở về cơ thể mình.Hai người mở to mắt, chỉ thấy Nguyên Vô Kế đang phát động động thiên hũ sành, chín động thiên hợp nhất, thôn tính thiên địa, lôi kéo Cửu Đỉnh.Hai người nghi hoặc không thôi.Nguyên phu nhân nhìn bọn họ, thấy bọn họ đã mở mắt bèn mỉm cười, hạ giọng nói: “Vị Ương, sau này Nguyên gia giao cho con.


Kiêu bá, sau này ngươi phải coi nó như ta.”Nguyên Vị Ương đang nghi hoặc, đột nhiên thấy thân hình Nguyên phu nhân bồng bềnh bay lên, xuất chưởng vỗ nhẹ lên ót Nguyên Vô Kế, quát lớn: “Đi mau~~”Nguyên Vị Ương kinh hãi hét lên: “Mẫu thân!”Cô vừa hét lên một tiếng, đã thấy ngay chỗ bàn tay Nguyên phu nhân vỗ lên, sau ót Nguyên Vô Kế xuất hiện một vết nứt, bên trong như có ánh sáng chiếu rọi.Nguyên phu nhân đánh lén thành công, Cửu Đỉnh lập tức bị kéo bay lên trời.Nguyên Vô Kế không kịp nghĩ ngợi, vội vàng ổn định thần thức, khống chế Cửu Đỉnh.Nguyên Vô Kế ngây dại.Hứa Ứng thấy vậy, trong đầu nhanh chóng nghĩ tới đủ loại nguyên nhân, lập tức nắm lấy tay cổ, bay thẳng về phía sau, cao giọng quát: “Phi Lai phong!”Tiếng hô này rất khó hiểu, nhưng Trúc Thiền Thiền lập tức tỉnh ngộ, kêu lên: “Cái nào?”Hứa Ứng chỉ về phía Nguyên Vô Kế, lớn tiếng hô: “Ngài chuông!”Quả chuông gầm thét bay ra, coong một tiếng, chỉ thấy vách chuông bùng lên từ thân chuông, kêu lên: “A Ứng, có lẽ ta không chèo chống được, đừng hy vọng vào ta!”“Ầm!”Phi Lai phong bay nghiêng nghiêng tới, đâm chéo vào người Nguyên Vô Kế.

khu vực Hi Di chỉ kịp giơ tay lên ngăn cản một chút rồi bị tòa Phi Lai phong này đè bên dưới!Chấn động khủng khiếp lan truyền, xung kích đám người Hứa Ứng, quả chuông kêu coong coong liên tục, bảo vệ mọi người bay khỏi đợt xung kích, trôi về phía xa.Bức tường ánh sáng bên ngoài lập tức tan vỡ, thương thế của quả chuông chưa lành, giờ đã tới cực hạn.Hứa Ứng lại quát: “Thất gia, mở dù!”Ngoan Thất không hề nghĩ ngợi, cái đuôi lập tức cuốn một cây dù giấy màu xanh lên, bụp một tiếng mở rộng.


Trong dù giấy kia hiện lên một vầng mặt trời màu xanh, chiếu xuống bảo vệ mọi người.Vầng mặt trời màu xanh bị đánh tới tóe lửa, xao động như làn khói, dần dần ảm đạm.Mọi người chao đảo trong sóng xung kích, vừa đáp xuống đất thì thấy Phi Lai phong đã bị ném lên, đập thẳng về phía bọn họ, đã rơi tới đỉnh đầu họ!Đột nhiên một bóng người lóe lên, Nguyên phu nhân xuất hiện trước mặt họ, tám tòa động thiên đều hiển hiện sau lưng, nghiêm mặt nói: “Các ngươi đi mau!”“Ầm!”Thần thức của Nguyên phu nhân nghênh tiếp Phi Lai phong, ngăn cản pháp bảo khổng lồ này trên không trung, đột nhiên ném ra đằng sau.


Đám người Hứa Ứng và Nguyên Vị Ương không khống chế được mình, bị thần thức của Nguyên phu nhân quấn lấy, đưa lên Phi Lai phong!“Đi mau~~”Nguyên phu nhân xuất chưởng đẩy ra, Phi Lai phong xé gió bay đi!Lúc này Ly Sơn đã hoàn toàn sụp đổ, Phi Lai phong bay thẳng ra mà không gặp bất cứ chướng ngại nào, cứ thế tiến thẳng ra ngoài.Nguyên phu nhân đỡ lấy Phi Lai phong, lại phải tìm đường sống cho Nguyên Vị Ương, bị chấn động tới mức tám đại động thiên đều xuất hiện vết rạn nứt lờ mờ, một ngụm máu tươi xộc lên cổ họng.Nguyên phu nhân ngẩng đầu, chỉ thấy ở đằng sa làn da của Nguyên Vô Kế đã vỡ, rách tung tóe, toàn thân đều tỏa ra ánh sáng trắng xóa.Trong thân thể vị na tiên này, một giọng nói tức tối vang lên: “Bốn ngàn năm rồi ta mới bị thương! Các ngươi đã chọc giận ta!”Nguyên phu nhân không kiềm chế tâm trạng kích động của bản thân nữa, buông Thiên Nhân Cảm Ứng, rảo bước đánh thẳng về phía thân hình đáng sợ kia.Tốc độ của Nguyên phu nhân càng lúc càng nhanh, thân hình như hóa thành một vệt sáng, lao về phía thân hình vừa bước từ lớp da của Nguyên Vô Kế ra, chẳng khác nào thiêu thân lao đầu vào lửa!Trên bầu trời, thần thức bay lượn tứ tung, từng Đại Thiên thế giới giấu trong hư không được thần thức kéo tới, như những tinh thể lớn lớn nhỏ nhỏ treo trên bầu trời.Còn phía sau Chư Thiên lớn lớn nhỏ nhỏ này là con mắt vực sâu, bao trùm hết thảy.“Tổ thượng, lão thái quân, ta báo thù cho các người!”Nguyên phu nhân hung hăng nhảy tới, thần thức cuốn lấy bóng người vừa xé tan lớp da người, nghiêm mặt nói: “Quái vật, chúng ta cùng rơi vào vực sâu!”Thân hình kia đứng sừng sững trong ánh sáng, năm ngón tay chụp hờ xuống, Cửu Đỉnh đang bay về phía vực sâu bỗng ngưng bặt trên không trung.Phía sau hắn, từng tòa động thiên hiển hiện, có Hỗn Độn hải, Đâu Suất hỏa, Ngọc Hư cảnh, Minh hải, đủ loại dị tượng lẫn lộn khó bề phân biệt.“Không biết tự lượng sức mình.”Hắn cong ngón tay búng một cái, thần thức của Nguyên phu nhân đã nổ tung.Nguyên phu nhân hộc máu, thân thể rơi xuống đất, không còn hơi thở.Thời khắc hấp hối, Nguyên phu nhận thấy Cửu Đỉnh từ trên trời giáng xuống, kèm theo đó là một bóng người cao lớn khoác áo choàng vàng kim rực rỡ.“Cửu Đỉnh của trẫm, ngươi mà xứng? Thái A!”Cửu Đỉnh thoát khỏi con mắt vực sâu, trần áp xuống dưới, một luồng kiếm khí từ trong ánh sao bay tới, chém về phía thân hình kia!Nguyên phu nhân chứng kiến thân hình bao phủ trong ánh sáng không ngừng lùi bước, thân thể chấn động, bị chém tới mức máu chảy đầm đìa.Đột nhiên, thân hình trong ánh sáng bay lên không trung bỏ chạy, cười lạnh nói: “Tổ Long, ngươi chỉ chiếm lợi thế pháp bảo mà thôi, thủ đoạn của ngươi làm sao bằng ta!”Nguyên phu nhân chậm rãi nhắm mắt lại, nở nụ cười: “Chắc Vị Ương đã trốn được rồi...’thân hình cao lớn kia đi về phía nữ nhân ngã dưới đất, trong lòng nghi hoặc, hạ giọng nói: “Rõ ràng rất yếu ớt, vì sao còn liều mạng? Thật kỳ quái.”Hắn xoay người, áo bào vàng óng ánh che khuất phế tích và dãy núi sau lưng, Cửu Đỉnh bay lên, rơi xuống khu vực Hi Di của hắn.Trong khu vực Hi Di, giang sơn như vẽ, giống hệt Thần Châu.Thân hình cao lớn kia nắm lấy Thái A kiếm vừa bay tới, đi theo hướng Phi Lai phong vừa rời khỏi.“Thần tiên bất lão của trẫm, chắc ngươi vẫn sống chứ?”Khí tức của hắn chấn động, mặt đất nứt ra, mai táng Nguyên phu nhân.Tới lúc áo choàng phất qua, mặt đất đã khép lại, không còn vết tích gì nữa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.