Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 279: 279: Sư Phụ Ngươi Không Phải Người Tốt 1




Thiếu niên kia người mang áo vải, mặt rậm mày to, dáng vẻ chất phác, cứ như lần đầu tiên đi xa nhà, không quen giao tiếp với người khác.

Hắn đi vào trong thành rồi một mình chui vào một góc, né tránh đám người.Hứa Ứng đi tới chào hỏi: “Tại hạ Linh Lăng Hứa Ứng, chẳng hay huynh đài xưng hô ra sao?”Thiếu niên áo vải đang gặm lương khô, nghe vậy hết nhìn đông tới nhìn tây, thấy Hứa Ứng đang nói chuyện với mình mới cuống quít đứng dậy, lau hai tay lên người, có vẻ thấp thỏm bất an, nó: “Ta tên Tiết Doanh An, tới từ Đạo Châu.”Hắn thấy Kim Đan của mình lơ lửng trước mặt quá chói mắt, bèn thu hồi Kim Đan, tránh quấy nhiễu Hứa Ứng.Hứa Ứng dò hỏi: “Tiết huynh đệ, sao ngươi lại tới đây một mình? Chẳng lẽ cũng vì chiến trường cổ Vân Mộng?”Tiết Doanh An nói: “sư phụ lệnh cho ta rời núi, nói nơi này có tiên duyên, bảo ta tới thử thời vận.”Hứa Ứng nói: “Tôn sư là?”Quả chuông kích động bay tới, thần thức xao động, nói liến thoắng: “Có phải sư phụ ngươi tên là Lý Tiêu Khách, hắn là luyện khí sĩ thời Hán, áo đen đai lưng trắng, cổ áo màu đỏ.

Hắn thường xuyên đeo thanh Bát Diện kiếm bên hông, trên mép là hàng ria cá trê, dưới cằm không để râu?”Tiết Doanh An nghe vậy ngạc nhiên nói: “Ngươi nhận ra sư phụ ta?’Quả chuông cười ha hả, cười tới mức thở không ra hơi.

Hứa Ứng và Ngoan Thất còn lo nó cười tới mức phát hỏng.“Nhận ra? Đương nhiên ta nhận ra! Lý Tiêu Khách chính là chủ nhân nhà ta, hơn ba ngàn năm trước, chính người đã luyện chế ra ta!”Quả chuông vui mừng, bay tới bay lui xung quanh Tiết Doanh An, nói: “Người dẫn ta đi hàng yêu trừ ma khắp bốn phương, trừ hại cho dân, dẫn ta tới gặp ẩn sĩ nơi sơn dã, gặp thế ngoại cao nhân.


Ta và người đã trải qua đủ chuyện nguy nan, giúp đỡ lẫn nhau, mãi tới khi người trấn áp Thiên thần và Thanh Bích tiên tử, ta và người mới tách biệt! Chúng ta là chiến hữu”!Tiết Doanh An trợn mắt há hốc mồm, một lúc lâu sau mới nói: “Chuông...”“Gọi ta là ngài chuông!” quả chuông lớn tiếng nói.“Ngài chuông.”Lá gan của Tiết Doanh An hơi nhỏ, nói: “Có phải ngươi nhớ lầm rồi không? Đúng là gia sư có một quả chuông, cũng đi theo gia sư trải qua rất nhiều chuyện, nhưng nó là một quả chuông vàng, tên là Tiêu Dao chung.

Tiêu Dao chung vẫn luôn đi theo sư phụ ta, chưa bao giờ rời khỏi.”Quả chuông ngơ ngác, cười nói: “Không phải ta nhớ lầm, là ngươi nhớ lầm.

Sư phụ ngươi Lý Tiêu Khách chưa bao giờ có chuông nào là Tiêu Dao chung gì cả, từ đầu đến cuối chỉ có ta và một thanh kiếm đi theo bên cạnh người!”Tiết Doanh An nói: “Ta từng nghe sư phụ kể lại những sự tích giữa lão nhân gia và Tiêu Dao chung, sư huynh sư tỷ cũng thường kể lại.

Mà đôi khi Tiêu Dao chung cũng kể cho chúng ta truyền thuyết của nó và sư phụ!”Quả chuông cười ha hả nói: “Không thể nào! Trí nhớ của ta là giả được chắc? Trên người ta còn có dấu ấn mà sư phụ ngươi lưu lại!”Vách chuông lập tức hiện lên các loại hoa văn kỳ dị, trong vách tường của quả chuông cũng hiện lên cảnh tượng mờ ảo vạn vật sinh sôi, huyền diệu cao thâm!“Ngươi thấy chưa, có phải dấu ấn công pháp của sư phụ ngươi Lý Tiêu Khách không?” Quả chuông hỏi gấp gáp.Tiết Doanh An quan sát kỹ lưỡng, kinh ngạc nói: “Đúng là dấu ấn của gia sư.

Nhưng rõ ràng gia sư đã nói Tiêu Dao chung đi theo người cả nửa đời...!Đợi đã, ta nhớ ra rồi!”Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Sư phụ đã nói, người từng trấn áp Thiên thần gây hại cho thế giới nên mô phỏng theo Tiêu Dao chung chế tạo ra mấy quả chuông đồng, dùng để trấn áp ma vật! Người không nỡ để Tiêu Dao chung thật sự ở đó trấn ma, chắc chắn ngươi là Tiêu Dao chung bản sao mà sư chế tạo ra!”Hắn kinh ngạc nói: “Ngươi là bản sao mà cũng có linh trí, đúng là bất phàm!”Quả chuông ngây ngốc.Một lúc lâu sau, quả chuông này như già đi không biết bao nhiêu tuổi, xuất hiện vết tích ăn mòn của năm tháng.


Nó run rẩy cười nói: “Chắc chắn ngươi nghe lầm rồi phải không? Là sư phụ ngươi quá nhớ nhung ta nên mới chế tạo ra một quả chuông vàng để hoài niệm ta! Quả chuông vàng kia là hàng nhái của ta!”Tiết Doanh An lắc đầu nói: “Chuyện sư phụ trấn áp Thiên thần đã được các sư huynh đệ trên núi bàn tán không biết bao nhiêu lần, không thể là giả được.

Trên Tiêu Dao chung không có bất cứ vết rỉ nào, còn trên người ngươi lại có rất nhiều màu đồng xanh.

Hơn nữa hoa văn trên Tiêu Dao chung cũng sâu sắc hơn, dấu ấn rõ ràng hơn.

Hoa văn và dấu ấn của ngươi đều hơi ẩu.”Quả chuông giận dữ: “Rõ ràng là hoa văn và dấu ấn của ta càng phóng khoáng! Phóng khoáng đó, ngươi có biết không? Thất gia, Thất gia, ngươi đọc sách nhiều, tới đây giảng cho hắn thế nào là phóng khoáng, thế nào là mới là tác phẩm!”Ngoan Thất chần chừ một lúc, không nói chen vào.Tiết Doanh An nói: “Ta không hiểu thế nào là tác phẩm phóng khoáng, nhưng chúng ta ẩn cư trong Cửu Thái lĩnh ở Đạo Châu Cửu Long sơn, sư phụ bẻ gãy thiên địa, dẫn chúng ta ẩn cư bên ngoài thiên địa, trong Chư Thiên.


Không tin thì chúng ta cùng tới Đạo Châu Cửu Long sơn, tìm sư phụ hỏi cho rõ ràng!”Quả chuông vội vàng nói: “Được! Chúng ta đi thôi!’Tiết Doanh An khổ sở nói: “Lần này ta rời núi là để tìm kiếm tiên duyên, tạm thời không về được.

Đợi ta nhận được tiên duyên rồi mới cùng ngươi về núi.”Quả chuông luôn miệng thúc giục hắn, Tiết Doanh An cực kỳ khó xử.Hứa Ứng ho khan một cái: “Ngài chuông, bình tĩnh một chút.

Ngươi chờ ba ngàn năm còn được, chờ thêm mấy ngày cũng có sao?”Quả chuông suy nghĩ thất thần, trong lòng lại cảm thấy chua xót nói: “A Ứng, ta không phải vật thay thế của Tiêu Dao chung.

Ta nhớ mình đã theo chủ nhân trải qua rất nhiều chuyện, người rất thích ta.”Hứa Ứng khẽ gật đầu: “Ngươi là hảo hữu của ta, làm sao lại là vật thay thế của Tiêu Dao chung được?”Ngoan Thất nói: “Ngài chuông, ta cảm thấy ngươi mới là tác phẩm phóng khoáng, hoa văn trên người ngươi phóng khoáng như vậy là phong phạm của tông sư.

Cho dù Tiêu Dao chung là Lý Tiêu Khách nắn nót tỉ mỉ luyện chế cũng không thể phóng khoáng có thần vận như ngươi được.”Quả chuông cả giận nói: “Nó không phải sản phẩm luyện chế nắn nót tỉ mỉ, nó là sản phẩm luyện chế qua loa hời hợt! Ta mới là bảo bối mà chủ nhân nghĩ trăm phương ngàn kế luyện ra!”Trong quá khứ mỗi lần nổi giận là nó đè Ngoan Thất ra đánh, bây giờ tuy nổi giận nhưng chỉ phẫn nộ chứ không động thủ.Ngoan Thất nói nhỏ với Hứa Ứng: “Ngài chuông từng nói, ký ức ba ngàn năm trước của nó hết sức mơ hồ, linh trí chưa mở hẳn, không nhớ được rất nhiều chuyện.”Hứa Ứng cũng từng nghe quả chuông nhắc tới chuyện này, thậm chí quả chuông còn không nhớ rõ biến cố mà Thiên Nhân Cảm Ứng đã gây ra ba nghìn năm trước.Nó chỉ nhớ loáng thoáng một số sông núi đang dần dần biến mất, một số sông núi lại từ từ thấp bé, còn chuyện gì xảy ra thì nó không rõ.Nếu quả chuông đúng là bảo vật mà Lý Tiêu Khách luyện chế, đi theo hắn trải qua một chặng đường đời rất dài, như vậy linh trí của quả chuông phải thức tỉnh sớm hơn, không tới mức không mấy ấn tượng về thiên địa phong ấn.Ngoan Thất nói: “Ta nghi ngờ nó đúng là vật thay thế Tiêu Dao chung mà Lý Tiêu Khách chế tạo.


Một số ký ức của nó thật ra là ký ức của Tiêu Dao chung chứ không phải nó thật sự trải qua.

Khi bị Lý Tiêu Khách đem ra trấn ma, nó còn chưa thức tỉnh linh trí, sau khi dãi nắng dầm mưa, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, nó mới từ từ thức tỉnh linh trí, cho rằng mình là pháp bảo mà Lý Tiêu Khách thích nhất.”Hứa Ứng hạ giọng nói: “Thất gia đừng nói nữa.

Chưa tới Đạo Châu xem thử thì đừng kết luận tùy tiện.’Ngoan Thất nói: “Nhưng đúng là ngài chuông phủ kín vết rỉ...”Hứa Ứng lườm hắn một cái, Ngoan Thất đành im miệng, thầm nghĩ: “Vết rỉ trên người ngài chuông chứng tỏ vật liệu mà Lý Tiêu Khách sử dụng để chế tạo nó chắc chắn không phải vật liệu tốt nhất, nếu không đã chẳng có chuyện rỉ sét.”Quả chuông hồn bay phách lạc, nấp trong góc không chịu ra.Hứa Ứng cười nói: “Ngài chuông, vào trong khu vực Hi Di của ta, ta còn một ít Nguyên Đạo Tinh Tụy chưa luyện hóa, ngươi có muốn nếm thử không?’Quả chuông không đáp, co lại trong góc tường của thành đá, không buồn để ý tới họ.Ngoan Thất há miệng, nhưng nghĩ một hồi lại thôi không bảo để ta nếm thử, thầm nhủ: “Chắc A Ứng muốn ngài chuông vui lên nên mới bảo nó nếm thử, nếu ta mở miệng không khéo lại bị ăn đòn.”“Chắc ngài chuông tự kỷ rồi.” Hứa Ứng thầm nghĩ.Y thu quả chuông vào trong khu vực Hi Di của mình, treo nó trước Thuần Dương dị hỏa, mượn hào quang soi sáng nội tâm nó.

Nhưng không bao lâu sau quả chuông lại không thấy bóng dáng, Hứa Ứng tìm tòi một lúc, cuối cùng cũng thấy nó trong bí tàng Dũng Tuyền.Nó nhét bản thân vào Minh Hải, chìm vào đáy nước, không hề nhúc nhích.“Có lẽ ta là hàng giả.” Quả chuông nói: “Ta muốn yên tĩnh.”Hứa Ứng đành để nó đấy.“Doanh An, rốt cuộc Cửu Long sơn Cửu Thái lĩnh của các ngươi trông ra sao? Vì sao trước đây ta chưa từng nghe tới nơi này?” Hứa Ứng dò hỏi.Tiết Doanh An chần chừ một lát rồi nói: “Bầu trời trên Cửu Long sơn Cửu Thái lĩnh không phải cùng một bầu trời với nơi này.

Ở đó có hai vầng thái dương, ngươi chưa nghe nói cũng là đương nhiên thôi.”“Không phải cùng một bầu trời?”Hứa Ứng ngạc nhiên, rõ ràng Đạo Châu nằm ngay phía nam Linh Lăng, khi vùng đất mới chưa xuất hiện, hai nơi cách nhau không xa, sao lại không cùng một bầu trời?“Chẳng lẽ chủ nhân của ngài chuông bẻ gãy Cửu Long sơn sang một không gian khác?” Y thầm nghĩ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.