Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 317: 317: Nghi Là Người Quen Cũ 2




Phương Trượng tiên sơn đuổi kịp Phù Tang thụ, Khương Tề mang theo Hứa Ứng, nhảy xuống tiên sơn, trở lại trên Phù Tang thụ.Hắn quay đầu nhìn lại, Phương Trượng tiên sơn và Từ Phúc đã biến mất không còn bóng dáng.“Kẻ này là kình địch của ta!”Khương Tề phun ra một luồng trọc khí, nếu không phải hắn đánh một trận với Long Uyên Thiên Thần bị trọng thương, hắn rất muốn giao chiến với Từ Phúc, kiểm nghiệm sở học lẫn nhau.“Tương lai còn có cơ hội.”Nguyên Thú thế giới ngay phía trước.Khi Hứa Ứng tỉnh lại, Phù Tang thụ đã cắm rễ sâu trong Vân Mộng trạch, mọi người của thế giới trong bụng cá đang bận rộn xây dựng gia viên mới.Trong đầm lầy có rất nhiều dị thú, cực kỳ nguy hiểm, sống ở đây không có thực lực cường đại thì không được.Hứa Ứng đứng dậy, chỉ thấy Khương Tề bị mọi người vây chặt như nêm cối.

Hắn đang truyền thụ cho những người này công pháp luyện khí, giảng giải một số tri thức cơ bản về luyện khí.Hứa Ứng lúc lắc đầu, còn hơi choáng váng, khó lòng tập trung tinh thần.Lúc này trên bầu trời có ánh sáng chiều xuống, mọi người ngạc nhiên kêu lên.


Hứa Ứng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một vầng thái dương nóng bỏng bay qua bên này, tập trung nhìn lại mới thấy là một dị tượng Tam Túc Kim Ô quanh người toàn ánh lửa.Hình thể của Tam Túc Kim Ô rất lớn, giang cánh dài mấy trăm trượng, bay tới đâu thì không khí nóng bức khó chịu.Sau khi Kim Ô hạ xuống Phù Tang thụ, ngọn lửa vàng rực lập tức lan khắp Phù Tang thụ, khiến gốc thần thụ này tỏa ra linh lực nồng nặc kinh người!Tất cả mọi người hít thở linh lực, chỉ cảm thấy sức lực trên người không ngừng tăng trưởng, thân thể cường tráng, bước chân nhẹ nhàng, mắt nhìn càng xa, tai càng linh mẫn.Mọi người dồn dập lễ bái Kim Ô.

Kim Ô vỗ cánh, gương đôi cánh dài như quân vương vô thượng phù hộ chúng sinh.Đột nhiên mọi người dồn dập né tránh, chỉ thấy con Kim Ô kia nâng cao cổ, cúi đầu từ trên cây xuống, đi tới trước mặt Hứa Ứng, đầu chim quan sát Hứa Ứng mấy lần.Hứa Ứng nghe thấy một giọng nói già nua vang lên trong miệng Kim Ô: “Kỳ lạ, hình như ta gặp ngươi ở đâu rồi?”Hứa Ứng quan sát Kim Ô, nghi hoặc nói: “Ta không có ấn tượng gì về ngươi.”Kim Ô kia nói: “Chắc ta từng gặp ngươi rồi, nhưng ta quá già cả, trí nhớ sa sút, không nhớ được từng gặp ngươi ở đâu.

Kỳ quái, đáng lẽ ra ngươi không thể sống lâu như vậy chứ.”Khương Tề từ trong đám người đi ra nói: “Phù Tang thụ có thể dẫn Kim Ô tới, có Kim Ô phù hộ, cuộc sống của cư dân trong bụng cá chắc không có vấn đề gì lớn.”Hứa Ứng cười nói: “Khương Thái sư, cảm giác cứu người ra sao?”Khương Tề nói: “Từ thần về làm người, đương nhiên lại có cảm xúc.


Nhưng thời đại bây giờ không cần người.”Hứa Ứng nhìn về phía hắn, lộ vẻ nghi hoặc.Khương Tề thu Thiên Tru kiếm lại, nắm chặt vạt áo nói: “Có tính người là không sống được trong thời đại này.

A Ứng tiền bối, ta gánh vác trọng trách sống còn của tất cả mọi người trên Bỉ Ngạn Thần Chu, có tính người chính là hại tính mạng họ.”Hắn cúi người cáo từ Hứa Ứng, nói: “Ta nhất định phải nắm lấy thần tính, không thể để tình cảm chi phối.


Nhưng ta tán thưởng nhân vật như các hạ.

A Ứng tiền bối, hôm nay kết thiện duyên, tương lai có chỗ cần nhờ, mong đừng chối từ.”Hứa Ứng khẽ cúi người, nhẹ nhàng gật đầu.Khương Tề lưng đeo Thiên Tru kiếm, xé gió bay đi.Hứa Ứng dõi mắt nhìn hắn biến thành một luồng sáng, biến mất trên bầu trời, hạ giọng nói: “Không cần tính người, chỉ để lại thần tính ư?”Y đột nhiên nghĩ tới, Từ Phúc hy vọng y biến thành người như vậy.Lúc này Ngoan Thất trườn tới, vui vẻ nói: “A Ứng, ngươi tỉnh rồi à? Ngài chuông, ngài chuông, mau tới đây! Để A Ứng xem mấy chữ khắc trên mông ngươi!”Hứa Ứng nghi hoặc, chỉ thấy quả chuông nhăn nhăn nhó nhó bay tới, trên người còn ít vải vóc, chắc là y phục mà cư dân trong bụng cá may cho nó.“Sao ngài chuông lại ăn mặc như vậy?” Hứa Ứng kinh ngạc.Quả chuông bay tới trước mặt, Ngoan Thất cưỡng ép quả chuông cởi y phục, để lộ tám chữ Triện mà Thiên Tru kiếm khắc vào.

Hắn cười nói: “A Ứng, trong lúc ngươi hôn mê, Ứng gia đã để lại cho ngươi, bảo lúc nào ngươi tỉnh thì đưa ngươi xem.”Hứa Ứng đi tới quan sát, trong lòng hơi động, phân biệt từng chữ Triện này.Những chữ Triện này y chỉ nhìn cái là hiểu, nhưng muốn nhớ rõ hình thái từng chữ một thì có cố thế nào cũng không được.


Mỗi lần ép mình ghi nhớ thì cảm thấy trong đầu có làn sương ập tới, xóa sạch ký ức của y!Hứa Ứng cố gắng ghi nhớ hết lần này tới lần khác, trí nhớ liên tục bị xóa bỏ, đầu óc đờ đẫn đột nhiên tỉnh ngộ: “Sao ta phải ghi nhớ hoàn chỉnh? Ta chỉ cần phân giải tám văn tự này, diễn hóa thành đạo pháp khác nhau, đến lúc đó còn bị xóa không?”Quả chuông ngượng ngùng nói: “A Ứng, ngươi xem xong chưa? Ta mặc đồ đây.”Ngoan Thất khuyên nhủ: “Ngài chuông, tám chữ này ẩn chứa uy năng lớn lao, còn có thể phong ấn cả Ứng gia, có lẽ là cơ hội cho ngươi cá muối lật mình.”“Ngươi mới là cá muối.”Quả chuông nổi giận, không còn ngại ngùng nữa, lại đánh lộn với con rắn.Đột nhiên nghe coong một tiếng, quả chuông bộc phát uy năng, vách chuông hiện lên chữ “tù” trong đạo văn chữ Triện hiện lên, tỏa ánh sáng rực rỡ, không gian xung quanh Ngoan Thất chồng chất, lập tức giam cần nó vào trong!Trong chữ Tù đó lại có chữ Tù khác bộc phát, nhỏ hơn chữ Tù trước nhiều, khóa chặt thân thể Ngoan Thất.Tiếp đó đạo văn chữ Tù tầng thứ ba bộc phát, giam cầm khu vực Hi Di của Ngoan Thất!Sau khi khóa khu vực Hi Di, đạo văn chữ Tù tầng thứ tư bộc phát, khóa cả Kim Đan và lô đỉnh của Ngoan Thất lại.Đạo văn chữ Tù thứ năm bộc phát, khóa hồn phách Ngoan Thất.Đạo văn chữ Tù thứ sáu bộc phát, dồn dập khóa cả tam hồn thất phách.Đạo văn chữ Tù thứ bảy bộc phát, đã cực kỳ bé nhỏ, giam cầm chút bất diệt chân linh cực kỳ bé nhỏ ẩn giấu trong người Ngoan Thất.Ngoan Thất mắt không nhìn được, tai không nghe thấy, mất cả ngũ giác, hồn phách cũng mất hết giác quan, tu vi thần thức đều không dùng được, chìm vào nỗi sợ khủng khiếp.Quả chuông ngơ ngác, đột nhiên cười hả hả, dương dương đắc ý, kêu to: “Ta không cần mặc y phục che đậy thân thể nữa, ta cũng chẳng phải che che giấu giấu nữa! Có dấu ấn cỡ này thì sợ quái gì Tiêu Dao chung? Cho dù là Lý Tiêu Khách cũng phải gọi ta là ngài chuông! Ta muốn về Cửu Thái lĩnh, đọ sức với Tiêu Dao chung, xem ai mới là chính chủ!”Hứa Ứng khen: “Ngài chuông hào sảng, ngài chuông, có thể thả Ngoan Thất ra được không?”Quả chuông vô tình phát động đạo văn chữ Tù chứ không biết làm sao để mở phong ấn, bận rộn cả nửa ngày vẫn không có kết quả, ngược lại còn phát động phong ấn chữ Ngữ, giam cầm Ngoan Thất càng sâu.Hứa Ứng đành khổ sở nghiên cứu tám chữ Triện này, nâng bút ghi lại những gì mình tìm hiểu được, tránh kẻo ký ức lại bị xóa bỏ.Mấy ngày sau, Hứa Ứng vẫn không giải được phong ấn cho Ngoan Thất, trong lòng dần dần nôn nóng.

Quả chuông cũng thấy lo lắng, đi tới đi lui quanh Ngoan Thất.Trong thành đá ở Vân Mộng trạch.Bắc Thần Tử sắc mặt tái xanh nhìn đàn tế nho nhỏ trước mặt, chỉ thấy hương hỏa lớn cỡ cánh tay trên đàn tế vẫn đang cháy, phù văn Trấn Ma trên điện thờ vẫn còn, nhưng văn tự trên đó đang biến hóa rung chuyển!Hiển nhiên, có người đang cố gắng phá giải phong ấn!“Cái loại vô pháp vô thiên!”Bắc Thần Tử nổi giận mắng một câu rồi quay sang Thổ địa thần của Thần Châu: “Điêu dân cưỡng ép loại trừ phong ấn, chuyện này cũng phải quản chứ?”Thổ địa kia tay chân ngắn ngủn, còn không cao tới bắp chân hắn, lấy một tờ giấy vàng nhăn nhúm ra đập lên đần tế, cả giận nói: “Quản cái rắm! Hai năm rưỡi trước ta gửi thư cho cấp trên, xin ban thưởng Thần khí Thiên đạo, trấn áp Tổ Long, tới giờ vẫn còn theo quy với chả trình! Lần này gửi thư, ai mà biết phải chờ tới ngày tháng năm nào!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.