Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 388: 388: Thiên Số 1




Đám người lặng lẽ chờ Kim Bất Di tỉnh ngủ.Kim Bất Di chở bọn họ đi lên Thiên lộ, thông qua tiên đạo linh căn trên Thiên lộ tìm được Thái Sơ thế giới, chở bọn họ tới đây.Hứa Ứng bị bắt cóc, Kim Bất Di dùng một sợi lông vũ của mình hóa thành phân thân, chui vào khe hở thời không truy tìm vị trí Hứa Ứng.

Phân thân đó gặp được Hứa Ứng sẽ chui vào mi tâm y, đánh thức ký ức Hứa Ứng.Kim Bất Di cũng có thể sử dụng phân thân này nhìn thấy những gì Hứa Ứng đã thấy, biết Hứa Ứng đi tới đâu.Chẳng qua Kim Bất Di đã quá già cả, rất hay quên việc, dọc đường làm chậm trễ không ít thời gian.Trúc Thiền Thiền nhìn bốn phía, nghi hoặc nói: “Sao trong thiên địa này không có chút nguyên khí nào?”Cô mới nói tới đây chỉ thấy trên bầu trời trước mặt bọn họ có phong ấn cổ xưa từ từ khai mở, khí ngũ sắc từ trong thời không bị phong ấn tràn ra.Trúc Thiền Thiền và Ngoan Thất ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, quả chuông cũng ngây ngốc, bọn họ hoàn toàn không biết nơi này còn có một khoảng thiên địa bị phong ấn, mà còn ngay trước mặt bọn họ.Hơn nữa, chuyện khiến bọn họ chấn động hơn nữa là sau khi phong ấn được mở ra, một thiên địa mênh mông cứ thế xuất hiện trước mặt bọn họ!Núi sông ầm ầm dậy sóng, đập vào mi mắt là thần binh khổng lồ cắm ngổn ngang lộn xộn trên đất hoang, ngoài ra còn có từng luồng khí tức tà ác cường đại đánh thẳng tới.Nơi này từng là chiến trường cổ xưa, bây giờ lại đầy sinh cơ tà ác.“Nơi này cũng bị cõi âm xâm lấn!” Ngoan Thất lập tức nhìn ra điểm không lành của chiến trường thái cổ, la lên thất thanh.Tại đây, giới hạn giữa cõi âm và dương gian trở nên cực kỳ mơ hồ, khí u minh cũng đang xâm lấn, quỷ hồn từ thế giới khác leo sang, bám lấy xương cốt những tướng sĩ đã chết.Bọn chúng ngửi thấy mùi của người sống, lao về phía phong ấn vừa phá giải, dân chúng trong Thái Sơ thế giới cực kỳ yếu ớt, không ngăn được công kích của chúng.Mà giữa cõi âm và dương gian có vài chục nhân loại mạnh mẽ, quyền cước có uy lực rung chuyển trời đất, đang vừa đi vừa chém giết, ngăn cản ngay quan ải tiến vào thế giới loài người.Bọn họ không phải luyện khí sĩ, cũng không phải na sư, thậm chí trong cơ thể không có nguyên khí chính thống, nhưng mỗi quyền đánh ra phóng xa tới vài chục dặm, mỗi cước đá tới có thể chặt gãy ngọn núi, không phải thần thông mà hơn hẳn thần thông!Những nhân loại này lại cứng rắn ngăn chặn xung kích của ma vật và quỷ hồn!Đám người Ngoan Thất trợn tròn hai mắt quan sát, lúc này Kim Bất Di bị chém giết trong chiến trường thái cổ đánh thức, âm thanh đinh tai nhức óc: “A Ứng, lại bắt đầu chiến đấu rồi à? Đám Thiên thần kia đuổi tới nơi rồi sao?”Nó vỗ cánh bay lên, vung ra ngọn lửa vô tận, thiêu đốt đám ma vật kia.


Sau đó nó lại đột nhiên hạ xuống đất, vô số cánh chim hóa thành kim đao, bay lượn giữa sông núi, chặt đứt đám ma vật kia như cắt rau thái dưa!Chỉ trong phút chốc Kim Bất Di đã giết xuyên mấy trăm dặm, quét sạch ma quái và quỷ vật trong phạm vi mấy trăm dặm.Nó vẫy hai cánh chim, vô số lông chim kim đao ầm ầm bay tới, hạ xuống người nó.Đám người Ngoan Thất cuống quít đuổi theo, giải thích một hồi, Kim Bất Di mới nhớ ra chuyện trước khi ngủ, nói với giọng ồm ồm: “Ta còn tưởng trận chiến ở Đại Thương.”Lúc này Địch Võ Tiên dẫn người tới cám ơn Kim Bất Di.Kim Bất Di quan sát hắn, đôi mắt vẩn đục nhìn một lúc lâu mới thấy rõ diện mạo đám người Địch Võ Tiên, nói: “Ta từng gặp các ngươi rồi.

Các ngươi có biết Hứa Ứng.”Địch Võ Tiên nghi hoặc không thôi, hỏi han kỹ càng mới biết bọn họ là bạn của Hứa Ứng.“Hứa Ứng tới núi ngũ sắc rồi, hắn mở phong ấn, khiến cho Thái Sơ thế giới chúng ta lại có thiên địa nguyên khí.”Địch Võ Tiên chỉ hướng cho bọn họ rồi nói: “Chắc hắn đi tới cõi âm.”Kim Ô cám ơn bọn họ, chở bọn Trúc Thiền Thiền vỗ cánh bay lượn, một lúc lâu sau bọn họ đi tới tiên sơn ngũ sắc.Bọn họ hạ xuống trên tiên sơn, gặp được một ông lão tóc trắng, tự xưng Võ Thiên Tôn.Kim Bất Di nhận ra Võ Thiên Tôn, Võ Thiên Tôn nói cho họ biết tình hình của Hứa Ứng: “Ta cảm ứng được hắn bị người ta bắt ép, đi về phía kia.”Kim Bất Di lại khởi hành, vỗ cánh bay theo hướng Võ Thiên Tôn đã chỉ.Kim Ô già cả tìm được vực Thương Ngô, đột nhiên nhớ ra phân thân của mình mượn con mắt Hứa Ứng chứng kiến vực sâu này, bèn cười nói: “Ta nhớ đi xuyên qua hồ nước này, trên trời sẽ có một tròng mắt.”Nó vỗ cánh bay qua hồ nước lớn trong vực Thương Ngô, sau khi ra khỏi hồ quả nhiên đám người nhìn thấy con mắt khổng lồ như vì sao.Con mắt chuyển động, nhìn về phía bọn họ, mặt đất lập tức dấy lên ngọn lửa hừng hực.Đám người Ngoan Thất kinh hồn bạt vía liên tục thúc giục nó đi khỏi, Kim Bất Di cười nói: “Sao phải sợ hắn?”Tuy nói vậy, nó vẫn vỗ cánh bay khỏi, trở lại vực Thương Ngô.Nó lại ngây dại, không nhớ Hứa Ứng chạy theo hướng nào, mơ mơ màng màng dẫn bọn Ngoan Thất bay đến âm đình.Âm đình lập tức đại loạn, phát động từng na tiên đã chết, thậm chí khôi phục từng bức tượng thần bảo vệ âm đình, Thông phán các nơi cũng dồn dập nghe tin chạy tới.Thiên tử âm đình chỉ còn lại nửa người trên, kinh hồn bạt vía, vội vàng triệu hồi Hàn Nha.Kim Bất Di dẫn theo Ngoan Thất, quả chuông và Trúc Thiền Thiền giết tới âm đình, gần như san bằng cả Âm Dương đằng, thậm chí tượng thần bảo vệ âm đình cũng bị nó giơ cánh chim làm đao, chém lăn dưới đất.Đột nhiên, vô số Hàn Nha bay tới, kéo theo tro tàn đầy trời.

Tro tàn che khuất bầu trời, phủ kín vầng thái dương đỏ sậm như máu trên bầu trời, khiến bầu trời cũng ảm đạm.“Phì ~~”Một con Tam Túc Kim Ô đã mục nát tới mức chỉ còn bộ xương trắng và lông vũ kéo theo vầng thái dương khổng lồ bay tới trước mặt bọn họ.


Bộ xương Kim Ô rung cánh, lơ lửng trên không trung.Trong thái dương tro tàn, có một thân hình hùng vĩ chậm rãi mở miệng: “Kim Bất Di, đã lâu không gặp.

Ngươi vẫn đang tìm kiếm tung tích chủ nhân nhà ngươi? Ta từng gặp hắn.”Kim Bất Di nghi hoặc không thôi, nghiêng đầu quan sát Kim Ô đã hóa thành bộ xương, nó rất muốn bay về phía trước.Bộ xương này khiến nó có cảm giác rất quen thuộc, như người thân.“Chủ nhân của ngươi đi tới nơi đó.”Thân hình trong thái dương tro tàn chậm rãi đứng dậy, vô số tiền giấy tạo thành thân thể hắn, chỉ về phía Hứa Ứng đã đi, giọng nói vang vọng: “Kim Bất Di, đến đó đi, đừng quấy nhiễu yên bình của cõi âm.”Kim Bất Di cảm ơn, dò hỏi: “Bộ xương Kim Ô này là ai?”Thân hình trong tro tàn nói: “Tiền bối của ngươi.


Ngươi nghĩ vì sao năm xưa một thiếu niên Man tộc sinh sống trong thôn xóm nho nhỏ lại nhặt được ngươi?”Giọng nói của hắn có vẻ lạnh nhạt cao ngạo, nói: “Thiếu niên này bị giám sát, sao lại may mắn đến vậy, nhặt được trứng của Kim Ô?”Hắn vừa nói xong, quả chuông bỗng thấy sợ hãi tới tận xương tủy.Ngoan Thất và Trúc Thiền Thiền không đi vào ký ức của Kim Bất Di, không biết căn nguyên của mọi chuyện, còn quả chuông và Hứa Ứng cùng vào trong ký ức của Kim Bất Di, quan sát nó từ khi ra đời tới lúc già yếu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.