Trạch Nhật Phi Thăng

Chương 604: 604: Ứng Gia Hạ Giới 1




Chu Thiên tử thở dài, thầm nghĩ: “Ta tu luyện tới Phi Thăng kỳ, tế cả tiên khí mới có thể tranh tài cao thấp với hắn.

Vẫn phải tu luyện na pháp thôi!”Trong lòng hắn thầm lo lắng, không có tổ pháp của na pháp, bát cứ ai tu luyện na pháp cũng có thể trở thành rau hẹ đợi bị cắt.Hứa Ứng kéo chân Trọng Tiêu đi về phía thế giới Bản Thủy, nói: “Ngươi không yếu, thi triển đạo tràng Thiên đạo tới mức xuất thần nhập hóa, trình độ về mặt Thiên đạo còn cao hơn ta.

Ta không giết ngươi, chỉ phế bỏ phù văn Thiên đạo của ngươi.”Chu Thiên tử và Khương Thái sư đuổi theo, thầm nghĩ: “Giết người tru tâm, Hứa đạo hữu lại định làm như lúc trước, để mọi người tức giận đánh chết Thiên thần đã mất thần lực.


Đám thần linh chết dưới tay con sâu cái kiến mà bọn chúng coi thường, đối với Thiên thần đây mới là điều tru tâm nhất.”Hứa Ứng bay tới tới tòa thành bên miếu đại vương Bản Thủy, Thiên đạo truyền âm vang vọng tứ phương, cất cao giọng nói: “Thiên Yêu Thượng Thần đã bị ta xóa bỏ phù văn Thiên đạo, không còn là Thiên thần nữa.

Chúng sinh trong thế giới Bản Thủy, các ngươi có oán thì tới báo oán, có thù thì tới báo thù!”Y ném Trọng Tiêu vào cạnh thành.Trong thành lập tức có không ít luyện khí sĩ xông ra, ai nấy nhìn về phía họ, có kinh ngạc, cũng có phẫn nộ.Hứa Ứng nói với Trọng Tiêu: “Nếu ngươi là Thiên thần chân chính thì phải biết ý nghĩa phù văn Thiên đạo, có thể tự tu luyện trở lại, đối phó với những luyện khí sĩ này.

Nếu ngươi là Ngụy Thần, thế thì chết là xong chuyện.”Y quay người bỏ đi, nói: “Chu hy, Khương Thái sư, chúng ta đi thôi.”Ba người đang định đi khỏi, đột nhiên một quả trứng thối bay lên, ngừng lại giữa không trung.Hứa Ứng dừng bước nhìn lại, chỉ thấy người ném trứng thối không phải Trọng Tiêu mà là một bà lão bày quầy bán đồ ăn ngoài hàng.Bà lão kia tay còn cầm một quả trứng thối khác, đang ném ào ào tới, còn mấy người phụ nữ khác cũng cầm rau héo quăng về phía bọn họ.Nhưng bọn họ cường đại cỡ nào, đống trứng thối rau héo đó dồn dập dừng lại trên không trung, không cái nào rơi vào người bọn họ.Hứa Ứng kinh ngạc, đột nhiên y cảm ứng được một khí tức Thiên đạo kỳ dị ở đằng sau.

Y vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trọng Tiêu vẫn nằm yên tại đó mê man bất tỉnh, khí hương hỏa bập bùng xung quanh, hóa thành từng phù văn Thiên đạo khắc dấu lên người.Còn xung quanh hắn, có không ít luyện khí sĩ nhóm lửa đốt hương, lại cung kính dâng hương lên.Thần lực tán loạn của Trọng Tiêu cũng từ từ quy tụ, tu vi Thiên đạo càng ngày càng mạnh.Hứa Ứng càng hoang mang, nhìn về phía đám người thần sắc kinh hãi nhưng vẫn không ngừng ném đủ các thứ về phía mình; còn có không ít người bảo vệ phía trước Trọng Tiêu, hiển nhiên bọn họ không coi Thiên thần này là ác nhân ức hiếp mình!Bọn họ lại đi bảo vệ Thiên thần này!Khương Thái sư suy nghĩ rồi nói: “Hứa đạo hữu, bệ hạ, có lẽ đây là một vị Chân Thần!”“Chân Thần?”Hứa Ứng không hiểu nổi, hỏi lại: “Thiên thần là được tạo ra, không phải sinh linh chân chính, chẳng lẽ tạo vật như vậy mà cũng có thể trở thành Chân thần?”Chu Thiên tử nghi hoặc nói: “Vì sao hắn lại gọi Hứa huynh là tặc tử với đại ác nhân, cứ như có thù với Hứa huynh vậy?”Hứa Ứng đang định lên tiếng, đột nhiên lại ho nhẹ một tiếng, bay lên không trung nhìn về phía xa.Chỉ thấy từng luồng khí hương hỏa vượt qua dãy núi, xuyên qua rừng rậm, bay qua sông dài, từ đằng xa ùn ùn kéo tới.


Đó là dân chúng khắp nơi trong thế giới Bàn Thủy biết tin tức Trọng Tiêu thụ thương, dồn dập dâng hương lễ bái!Những hương hỏa này hội tụ trên không trung, tạo thành từng luồng thần lực trùng trùng điệp điệp, cuồn cuộn kéo tới!Khí hương hỏa như từng con rồng gào thét, dồn dập chui vào thân thể Trọng Tiêu, giúp hắn dựng lại phù văn Thiên đạo, giúp hắn khôi phục pháp lực!Trong khí hương hỏa vang lên từng tiếng tụng niệm đinh tai nhức óc, là lê dân bách tính cầu nguyên nguyện, xin cho thương thế của thần linh này khôi phục, vượt qua gian nan, cầu cho hắn chiến thắng tà ác, cầu cho thần trường tồn trên thế gian!Âm thanh dồn dập đó ngưng tụ thành tinh thần trùng trùng điệp điệp, kết nối muôn vàn chúng sinh trong thế giới Bản Thủy lại một chỗ, tạo thành dòng lũ không thể chống cự.Đối mặt với xung kích từ dòng lũ tinh thần này, ngay cả Hứa Ứng cũng không khỏi biến sắc!Ý chí của một nhóm người còn có thể vững như thành đồng vách sắt, huống chi ý chí toàn bộ thế giới?Chân Thần? Có lẽ chính là như vậy.

Hứa Ứng thầm nghĩ trong lòng.Cảnh tượng này thật quá chấn động, cứ như tinh thần của toàn bộ thế giới ngưng tụ thành một thể, dung nhập vào thân thể Trọng Tiêu!“Rốt cuộc Cựu Thần này từng làm gì, vì sao nhiều người tôn hắn là thần linh như vậy?” Y thầm khó hiểu.Khương Thái sư nói nhỏ: “Bệ hạ không biết chuyện đại ác nhân?”Chu Thiên tử nghi hoặc, nhìn về phía Khương Thái sư, Khương Thái sư đành bẩm báo thành thật nói: “Thần nghiên cứu sách cổ, khi tới Thái Ất Tiểu Huyền Thiên đã phát hiện đại ác nhân năm xưa cắt đứt Thiên Lộ, phá hủy tiên đạo linh căn, chính là Hứa đạo hữu.”Chu Thiên tử biến sắc, không nói năng gì định tế tiên khí lên liều mạng với Hứa Ứng.Khương Thái sư vội vàng đè tay hắn xuống nói nhỏ: “Bệ hạ, không được.”Chu Thiên tử nghiến răng nghiến lợi, cả giận nói: “Khương Tề, ngươi ngăn cản quả nhân là nghĩ quả nhân không dám giết ngươi à? Hôm nay quả nhân chém cả ngươi và đại ác nhân đã cắt đứt thiên lộ!”Khương Thái sư vội vàng nói: “Bệ hạ an tâm đừng vội, đương nhiên đại ác nhân là kẻ địch chung của thiên hạ, nhưng xưa khác nay khác.”Gương mặt Chu Thiên tử kề sát mặt hắn, cả giận nói: “Khương Tề, năm xưa chúng ta kê gối trò chuyện bao lâu, đọc cả lịch sử bị thất lạc thời cổ đại, thấy được tiền nhân kinh tài tuyệt diễm bị nhốt lại không cách nào phi thăng, chỉ có thể chết già, để lại bao nhiêu bi kịch, cả hai ta đều bóp cổ tay thở dài! Chúng ta đọc được về đại ác nhân cắt đứt thiên lộ, chẳng phải cũng hận nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ra đời sớm nhiều năm để đích thân ra chiến trường, tự tay đâm đại ác nhân! Bây giờ đại ác nhân ngay trước mặt mà ngươi lại ngăn cản quả nhân! Khương Tề, ngươi thay đổi rồi!”Khương Thái sư nói: “Bệ hạ, thần chưa từng thay đổi.

Đương nhiên Hứa đạo hữu là đại ác nhân cắt đứt thiên lộ, nhưng cho dù hắn không cắt đứt thiên lộ, chúng ta vẫn không cách nào phi thăng.”Chu Thiên tử hừ lạnh một tiếng: “Vô số người bị nhốt trong cảnh giới Phi Thăng kỳ, không thể không coi người khác như đồ ăn, gặt hái tính mạng người khác, kéo dài hơi tàn, sống một cách tạm bợ.

Cũng là vì hắn.”“Bệ hạ, hắn không phải đầu sỏ của tội ác này.”Khương Thái sư giải thích: “Đầu sỏ của tội ác này là người phi thăng siêu cấp kia, là đại ma vương đẩy Thiên kiếp tới mức không ai độ nổi.


Cho dù Hứa đạo hữu không cắt đứt thiên lộ vẫn không ai vượt qua được Thiên kiếp.

Không ai độ kiếp được, đương nhiên cũng không ai tới được thiên lộ.”Chu Thiên tử biết hắn nói có lý, thầm nhủ: “Hắn không phải đầu sỏ tội ác cũng là kẻ đồng lõa! Phải chém đầu!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.