Trạch Thiên Kí Ttv

Chương 196: 196: Quyển 1 - Chương 195 Không Có Vận Mệnh





"Hiện tại nhớ lại, Bệ Hạ thật sự là một người rất rất giỏi, hắn dùng tư thái máu lạnh mà cường đại, đi tới phía trước vận mệnh, hắn không tiếp nhận vận mệnh an bài, mà là bắt đầu quyết định vận mệnh của người khác, hắn không chờ đợi được Thái Tổ lựa chọn, mà thay thế Thái Tổ đưa ra lựa chọn, hắn giết sạch mọi người, chỉ để lại cho Thái Tổ một đứa con trai, như vậy vô luận hoàng ỷ vẫn là tin đồn nghịch thiên cải mệnh máu tanh, cũng không cần phải thảo luận nữa, nếu như từ hiệu quả đánh giá, vô luận Đại Chu hay toàn bộ nhân loại thế giới, cũng cần loại quyết định vô cùng hiệu suất này.

Năm đó ở Thiên Lương quận, kỵ binh của hắn từng nhiều lần bị lang kỵ của Ma tộc đánh giết vô cùng thảm, sau lại ở thành Lạc Dương, hắn thảm bại trong tay Đại huynh, nhưng tống hợp đánh giá, vô luận Ma Quân hay là Đại huynh, cũng không bằng hắn, hắn đúng là nam nhân cường đại nhất niên đại này, cho nên thiên hạ cuối cùng rơi vào trong tay hắn, cũng không ngoài dự liệu của ta, dĩ nhiên, trong quá trình này xảy ra quá nhiều chuyện, thật sự cũng không có biện pháp làm cho ta vui mừng thay cho hắn."
"Chuyện kế tiếp vẫn không ngoài dự liệu, Bệ Hạ bắt đầu cần cù chấp chính, tinh tâm trị quốc, đại lục dần dần bình tĩnh, thực lực của Đại Chu ngày càng hưng thịnh, Thái Tổ Bệ Hạ cuối cùng không nhịn được cùng bàn bài cùng với thị nữ xinh đẹp giao thiệp, nhắm mắt trở về tinh không, hoặc bởi vì thời gian đã qua quá lâu, Bệ Hạ cũng không để cho ta tiếp tục ở trong thâm cung, để cho ta đi Trích Tinh học viện giáo thư.

Giáo thư đồng thời có thể đọc sách, đối với chuyện này ta không có bất kỳ ý kiến, rất cảm kích, hơn nữa ta cũng rất rõ ràng chân thực dụng ý Bệ Hạ để cho ta đi Trích Tinh học viện, thời khăc bắc chinh Ma tộc xem ra đã không xa."
"Sau Bách Thảo Viên đêm đó, ta cùng với Bệ Hạ không còn là bằng hữu nữa, mà là quân thần, mặc dù có rất nhiều chuyện ta không muốn làm, nhưng đối với chuyện chiến tranh với Ma tộc, ta nguyện ý tham dự.

Bệ Hạ muốn rửa nỗi nhục Lạc Liễu chi minh, quân thần quân dân đều dụng tâm, không tới mấy năm, đã làm xong chuẩn bị bắc chinh, Bệ Hạ trực tiếp để ta làm phó soái, làm trên triều đình có rất nhiều nghị luận, Trình mập mạp là tức giận nhất, tất cả mọi người đều là người quen, cũng cảm thấy ta chỉ biết lý luận suông, chưa từng chân chính dẫn binh, ta có tài đức gì có thể đảm đương vị trí quan trọng như thế?"

"Đối với chuyện này ta không có giải thích, ta rất rõ ràng, Bệ Hạ muốn ta làm phó soái, trừ muốn dùng sự chuẩn bị của ta ở Trích Tinh học viện mấy năm, cũng là muốn chính mình quyết định con đường sau này, hoặc là chết trên chiến trường Ma tộc, hoặc là rời khỏi chiến trường, đi tìm nàng hoặc đi tìm Đại huynh, nhưng ta không làm thế, bởi vì chiến tranh với Ma tộc không phải chuyện một năm hai năm, nếu ta quyết định muốn tham dự chuyện này, như vậy vô luận chết hoặc là đi, cũng cần đợi sau khi thế giới loài người thoát khỏi uy hiếp của Ma tộc mới làm."
"Rất may mắn , chúng ta thắng lợi ."
Đọc đến chỗ này của bút ký, Trần Trường Sinh hít một hơi thật dài, mặc dù hắn quan tâm tới bí mật nghịch thiên cải mệnh , nhưng nhìn danh tướng năm đó trong trận đại chiến với Ma tộc tự thuật, vẫn khó tránh khỏi cảm xúc mênh mông, Vương Chi Sách nói một câu hời hợt, nhưng không biết có bao nhiêu gió tanh mưa máu, khó khăn khốn khổ.
May mắn chính là, loài người cuối cùng đã thắng lợi .
"Sau khi thắng lợi chính là luận công, Bệ Hạ quyết định muốn tạo ra một tòa Lăng Yên các, đem bức họa những người có công cũng treo ở phía trên, ta biết bức họa của mình khẳng định cũng sẽ được treo phía trên, cảm giác có chút quái dị, bởi vì ta cảm giác, cảm thấy, bức họa chuyện này, rất giống tế đường, hẳn là sau khi chết mới làm."
Trần Trường Sinh thấy những lời này của Vương Chi Sách, trong vô thức nhìn bốn phía, mượn quang huy của dạ minh châu, nhìn mấy chục bức họa công thần danh tướng, trong lòng sinh ra cảm giác giống nhau, trong ánh sáng nhu hòa, những người trong bức họa lẳng lặng nhìn hắn, để cho hắn cảm thấy có chút hàn lãnh.
"Lăng Yên các được xây xong, Ngô Đạo Tử bắt đầu vẽ tranh cho chúng ta, không bao lâu sau, Trưởng Tôn đã chết, Trịnh Quốc Công đã chết, Ngụy Quốc Công cũng đã chết...!lũ tiểu tử trong những bức họa ở Lăng Yên các, lần lượt chết đi, cũng chính vào lúc này, có một lời đồn bắt đầu truyền lưu trong đám gia hỏa chúng ta.

Nghe nói Bệ Hạ ban đầu vì chiến thắng Ma tộc, giống như phụ thân của hắn, cùng Giáo Hoàng liên thủ hiến tế tinh không, cuối cùng nghịch thiên cải mệnh thành công, mà tế phẩm Bệ Hạ hiến tặng tinh không, chính là linh hồn hai mươi bốn vị đại thần tướng lãnh trong Lăng Yên các."

"Ngày thứ sáu sau khi chôn cất Đỗ Như Vũ, đó là một ngày mưa thu dai dẳng, Ngô Đạo Tử từ trong cung đi ra ngoài, âm thầm tới gặp ta, Họa Thánh ban đầu hăng hái ở thành Lạc Dương, hiện tại đã tóc trắng đầy đầu, trong đôi mắt tràn đầy hoảng sợ, hắn nói với ta, chờ đem hai mươi bốn người các ngươi vẽ xong, hắn cũng sẽ chết.

Ta biết hắn đã nghe được lời đồn đại Bệ Hạ nghịch thiên cải mệnh, đoán được điều gì, ta cũng không nói gì, nghĩ biện pháp đem hắn âm thầm đưa ra khỏi kinh đô, nghe nói sau đó hắn tới chùa tự.

Sở dĩ ta không nói gì, bởi vì ta căn bản không tin tưởng loại chuyện nghịch thiên cải mệnh, bao gồm Thái Tổ Hoàng Đế ban đầu ở trong thâm cung say rượu gật đầu, còn có trước khi chết nói những lời đó, ta cho là đều là lão nhân gia không chịu cô đơn vọng ngữ, cố gắng một lần nữa tìm về quyền uy cùng lực lượng thuộc về mình, do đó muốn cho lịch trình tánh mạng của mình tăng thêm rất nhiều khí tức thần bí."
"Ta chân chính bắt đầu trực diện hai chữ vận mệnh, bắt đầu suy tư có phải Thái Tổ Hoàng Đế cùng Bệ Hạ thật sự dùng bí pháp nào đó hiến tế tinh không do đó nghịch thiên cải mệnh hay không, đó là chuyện mấy tháng sau, khi đó Tần Trọng bởi vì vết thương năm cũ ngã bệnh trên giường, ta hiếm thấy đi ra khỏi cửa để thăm, vừa vặn Kế đạo nhân lĩnh chỉ chữa bệnh cho hắn, nhìn vẻ mặt Kế đạo nhân, ta mới xác nhận chuyện này có vấn đề."
Thấy đoạn văn này, tay Trần Trường Sinh đang cầm bút ký khẽ run lên.
Vương Chi Sách tự thuật đến chỗ này, cuối cùng bắt đầu chạm tới điểm mấu chốt nhất.

Để cho hắn phản ứng mãnh liệt như thế không phải chuyện này, bản bút ký này đề cập tới quá nhiều cái tên truyền kỳ, tỷ như vị Đại huynh kia, hẳn là Chu Độc Phu ở Lạc Dương đánh một trận thắng Thái Tông Hoàng Đế Bệ Hạ , lúc này lại xuất hiện tên họ sư phụ hắn.

"Thời điểm ta viết những lời này lên giấy, hai mươi bốn công thần trong Lăng Yên các, đã có mười bảy người chết, có thể rất nhanh sẽ đến phiên ta.

Những năm qua, ta dựa theo ý nguyện của Bệ Hạ, vẫn không nhậm chức ở trong triều, chỉ ở Trích Tinh học viện dạy học, muốn tra xét vài chuyện có chút khó khăn, không thể làm gì đành phải ở thời khắc trước khi Tần Trọng chết, trực tiếp hỏi hắn.

Ta tin tưởng, cho dù Bệ Hạ thật sự dùng sinh mệnh các thuộc hạ trung thành hiến tế tinh không, hắn cũng sẽ không giấu diếm Tần Trọng, quả không sai, không chỉ Tần Trọng, còn có Vũ Cung đám người biết chuyện này."
"Đêm hôm đó, ta nhìn Tần Trọng so với số tuổi thật sự già nua hơn vô số lần, trầm mặc thời gian rất lâu, ta không hiểu nếu bọn họ đã biết, nếu Bệ Hạ trước đó đã nói rõ với bọn họ, tại sao bọn họ còn có thể thản nhiên tiếp nhận như thế, Tần Trọng nói với ta, Bệ Hạ lấy quốc sĩ đối đãi, cứu ta mấy lần, hắn đem tính mạng trả lại cho Bệ Hạ, là chuyện đương nhiên."
"Người giống như Tần Trọng, Vũ Cung cam tâm tình nguyện vì vương đồ nghiệp bá của Bệ Hạ mà hi sinh có rất nhiều, nhưng không bao gồm ta, ta không muốn."
"Quân muốn thần chết, thần không muốn chết."
"Bệ Hạ nghi kỵ ta đã nhiều năm, ta đối với Bệ Hạ cũng khó có thể có trung thành."
"Đêm trước khi chết, Tần Trọng nói rất đúng, ta chưa từng có vị trí của mình, ta chưa từng coi Bệ Hạ là quân chủ của mình, ta còn là thư sinh tuổi trẻ năm đó trong thành Lạc Dương tham nhìn sắc hoa, đã quên đi mục đích của mình, ta thủy chung nghĩ Bệ Hạ còn là công tử trẻ tuổi tiêu sái năm đó, cho rằng hắn còn là bằng hữu của ta."

"Mấu chốt nhất chính là, ta có thể vì rất nhiều chuyện mà chết, thậm chí ở thời điểm sinh mệnh của Bệ Hạ bị uy hiếp, ta cũng nguyện ý hy sinh vì hắn, vì chiến thắng Ma tộc, vì quốc tộc có thể thái bình vạn năm, ta cũng nguyện ý chết, trên thực tế ban đầu ở cánh đồng tuyết, ta đã rất nhiều lần sắp chết, nhưng ta không muốn chết vì chuyện này."
"Bởi vì ta không tin chuyện này."
"Ta không tin nghịch thiên cải mệnh."
"Đại Chu có thể lập quốc, Thái Tổ có thể liên tiếp phá Lạc Dương, kinh đô, cuối cùng lên ngôi trước Thiên Thư lăng, không phải bởi vì hắn thật sự đem con mình hiến tế tinh không, nhờ đó thắp sáng đế tinh của mình, mà là bởi vì hắn cực kỳ may mắn có được những đứa con ưu tú, ở dưới áp lực khó tả nào đó, những đứa con ưu tú này cạnh tranh với nhau, ở Thiên Lương quận vắng vẻ cùng với trên võ đài đại lục sau đó , cũng tỏa ra quang huy chói mắt, Tề Vương lại là người nổi bật trong đó, ẩn nhẫn ngoan lệ, đánh giá được đại cục, có thể nói hoàn mỹ, không có những đứa con này, Thiên Lương quận Trần thị làm sao có thể có cảnh tượng hôm nay?"
"Nếu nói số mệnh, lại là dân chúng không biết nội tình suy đoán lung tung, Thái Tổ mang ba vạn đại quân xuất hiện ở phương đông Kỳ sơn, liên tiếp thu mười bảy thành, ban đầu ba cuộc chiến đấu thảm thiết nhất, cũng nguy hiểm nhất, nhưng hắn có thể tuyệt xử phùng sanh, cho tới bây giờ dựa vào cũng không phải là số mệnh, mà do Sở Vương cùng Tề Vương từ Ma tộc mượn ba ngàn lang kỵ, về phần cuối cùng giải nguy Lạc Dương, dùng chút ít thủ đoạn gì, giấu diếm được địch nhân, giấu diếm được thiên hạ chúng sanh, như thế nào giáu diếm được thần thuộc thân cận, Đại huynh màn đêm buông xuống ở thành Lạc Dương đại khai sát giới, người khác không biết, ta làm sao có thể không biết?"
"Loài người có thể chiến thắng Ma tộc, là nhờ thực lực quốc gia, là nhờ minh quân, là nhờ chuẩn bị, là nhờ hợp mưu hợp sức, là nhờ kết minh với Yêu vực, là nhờ vạn dân sự mệnh, cũng là nhờ liên tục sáu năm, phương bắc bạo tuyết, lại nhờ Ma tộc nội loạn, Ma Quân vì trấn áp bộ lạc làm phản, lang kỵ tổn thương thảm trọng, cái đó có quan hệ gì với nghịch thiên cải mệnh? Lăng Yên các hai mươi bốn công thần hiến tế tinh không? Bọn hắn chết bởi vì một số vấn đề, nhưng trong mắt của ta, chẳng qua là thủ đoạn đế vương của Bệ Hạ, cùng vua vui buồn, cùng nhau chết đi thôi..."
Ở một tờ cuối cùng của bút ký, Vương Chi Sách nói như thế .
"Nhân gian vốn không có đường, đường chính là dưới chân của chúng ta, xem ngươi đi thế nào, lựa chọn vị trí của mình ra sao."
"Vị trí là tương đối, ta coi vua làm vua, ta chính là thần, trong mắt ta không có vua, ta không phải là thần."
"Cho nên, không có vận mệnh, chỉ có lựa chọn.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.