Từ Bách Hoa hạng đến chính nhai, đầu tiên là an tĩnh trong nháy mắt, sau đó là một mảnh xôn xao!
Đám người bàn tán xôn xao, tứ đại phường quản sự cùng các đại nhân vật dưới mái che nắng lắc đầu im lặng, những cao thủ khiêu chiến Quốc Giáo học viện lại là cau mày không vui.
Ở thời điểm như vậy, Quốc Giáo học viện bỗng nhiên lại bắt đầu chiêu tân? Bọn họ rốt cuộc muốn làm cái gì? Hiện tại Quốc Giáo học viện ngay cả một vị giáo tập cùng tiên sinh thực sự cũng không có, bọn họ chiêu được học sinh sao? Hơn nữa hiện tại cự ly mùa xuân đã qua thời gian rất lâu, học sinh có chút tiềm chất đã sớm gia nhập Thanh Đằng ngũ viện, cho dù bọn họ muốn chiêu tân, có thể chiêu được học sinh dạng nào chứ?
Vô luận mọi người nghĩ như thế nào, lời của Tân giáo sĩ đã nói ra, hơn nữa bố cáo Quốc Giáo học viện thu nhận học sinh cũng đã dán rồi.
Khi Quốc Giáo kỵ binh triệt tiêu hai tầng giới tuyến trước Quốc Giáo học viện, dân chúng như thủy triều lao tới trước cửa Quốc Giáo học viện, bắt đầu đọc bố cáo thu nhận học sinh.
"Học kỳ ba năm, lấy khảo hạch cuối cùng làm chuẩn, nếu có thể thông qua, sẽ thừa nhận là học sinh Quốc Giáo học viện, nếu không thể thì cút?"
"Sao bố cáo này lại lộn xộn như vậy?"
"Ôi chao, các ngươi mau nhìn này! Quốc Giáo học viện học sinh lại không thu học phí, còn có tiền trợ cấp cùng ăn uống?"
Bố cáo Quốc Giáo học viện thu nhận học sinh dùng giấy hồng, chữ dùng mực nước để viết .
Giấy hồng chữ đen, cực kỳ bắt mắt, rõ ràng rơi vào trong mắt mỗi người.
Điều khoản đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, đơn giản đến mức thậm chí có chút ít quy tắc thô bạo, trực tiếp để cho dân chúng đọc bố cáo nghẹn lời nhìn trân trối, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào.
Tứ đại phường quản sự cũng thu lại mấy phần bố cáo, cho nên mọi người dưới mái che nắng còn có các cao thủ chuẩn bị khiêu chiến Quốc Giáo học viện, cũng đều biết chi tiết cụ thể Quốc Giáo học viện thu nhận học sinh.
Nhìn xong bố cáo, các quản sự càng thêm im lặng, bọn họ thấy rõ ràng, chuyện này không phù hợp với tính cách của Trần Trường Sinh, tất nhiên là do vị thiếu gia Đường gia kia chuẩn bị, kết quả là, quản sự tam đại phường vội vã đi tới vị trí phía trướcThiên Hương phường, hỏi thăm Thiên Hương phường quản sự, thiếu gia nhà ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì? Dựa vào chuyện này kéo dài thời gian ư? Không nói chuyện khác, hôm qua chúng ta phối hợp rất tốt, kết quả để cho tiểu Trần viện trưởng thử dùng năm kiếm?
Nhìn xong bố cáo, mọi người cũng không tản đi, mà vây quanh trước cửa Quốc Giáo học viện nghị luận xôn xao.
Đến hiện tại, không có ai biết tại sao Quốc Giáo học viện phải lựa chọn thời gian ở giữa hè, khoảng thời gian không phải truyền thống đề chiêu tân, bỗng nhiên bắt đầu thu nhận học sinh, nhưng điểm này cũng không ảnh hưởng mọi người đưa ra phán đoán của mình.
Quốc Giáo học viện...!hẳn là không chiêu được học sinh nào.
Không đề cập tới thời điểm mùa xuân, Thanh Đằng chư viện đã chiêu sinh một lần, chỉ nói cục diện bây giờ của Quốc Giáo học viện, nhất định không có bao nhiêu người dám dự thi.
Hiện tại Quốc Giáo học viện đã không còn như mộ viên năm ngoái bị cả kinh đô kiêng kỵ, bị người quên lãng, đã có dấu hiệu hồi sinh, nhưng tiếc là năm nay thế cục kinh đô rất khẩn trương, nhất là Quốc Giáo học viện đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió giữa hai thế lực giằng co, lúc này vào Quốc Giáo học viện đọc sách, không nói có thể học được gì, chỉ sợ đã rước lấy vô cùng vô tận phiền toái.
Đúng lúc này, cửa Quốc Giáo học viện lần nữa mở ra, Trần Trường Sinh đám người mang vài cái bàn, văn chương cùng danh sách đi ra.
Đám người oanh một tiếng vây lại, kinh đô dân chúng từ trước đến giờ không sợ trời không sợ đất, hẳn là trực tiếp lại bắt đầu hỏi những vấn đề này.
May nhờ Ly cung giáo sĩ cùng Quốc Giáo kỵ binh tới nhanh, không đợi Trần Trường Sinh đám người bị đám người vây tới làm cho choáng váng, đã cách ly thành một khu vực.
Trần Trường Sinh, Đường Tam Thập Lục, Hiên Viên Phá chia ra ngồi phía sau ba cái bàn, trên bàn đặt giấy, mực trong nghiên mực đã mài xong, bút đặt tại trên kệ, trước mặt bàn của Trần Trường Sinh, có thêm một bản danh sách Quốc Giáo học viện cùng con dấu của viện trưởng.
Vạn sự sẵn sàng, chỉ đợi có người ghi danh.
Lúc này nắng sớm đã thịnh, tám chín giờ, mặt trời mới mẻ đã mọc lên.
...
...
Thời gian chậm chạp trôi qua, trước cửa Quốc Giáo học viện, vẫn chỉ có ba cái bàn, ba người.
Mọi người vây quanh trước bố cáo đã tản đi, nhưng thủy chung không có ai báo danh.
Hiên Viên Phá nhìn bút lông tú khí trên giá bút, lại nhìn một chút bàn tay to thô ráp của mình, nghĩ thầm muốn nhổ cây thì đơn giản, viết chữ lại quá khó khăn...!May hôm nay có thể không có người nào .
Trần Trường Sinh có chút ngại ngùng cúi đầu, nhưng nếu việc đã đến nước này, hắn cũng không muốn oán giận Đường Tam Thập Lục cái gì, chỉ có chút bất đắc dĩ nghĩ tới, chẳng lẽ thật sự không có người đến ghi danh?
Đường Tam Thập Lục trước bàn náo nhiệt nhất, thỉnh thoảng có thiếu nữ xấu hổ chạy lên, để xuống túi thơm sau đó như con nai con sợ hãi chạy đi, lại có thiếu nữ gan lớn yêu cầu hắn viết mấy chữ trên quạt của mình, dĩ nhiên, những thiếu nữ này chỉ muốn mượn cơ hội hiếm thấy hôm nay tới cùng hắn thân cận một phen, chân chính ghi danh thì một người cũng không có.
Tân giáo sĩ chịu trách nhiệm duy trì trật tự sắc mặt càng ngày càng khó coi, Đường Tam Thập Lục không có cảm giác gì, đúng vậy, hắn cũng không cảm thấy một chút quẫn bách, ít nhất không có biểu hiện ra, cười rất ôn hòa, cùng các thiếu nữ nhẹ nói, đem lễ vật túi thơm ...!nhận được thu vào trong bàn, hơn nữa nghiêm túc tỏ vẻ mình nhất định sẽ dùng thật tốt.
Nhất thời, Trần Trường Sinh thừa cơ hội cạnh bàn hắn có chút thanh tĩnh, quay qua thấp giọng hỏi: "Người nào là Biệt Thiên Tâm?"
Đường Tam Thập Lục nói: "Nhân vật như vậy dĩ nhiên không thể nào xuất hiện tùy tiện được, ta nhìn rồi, hắn không có ở đây."
Trần Trường Sinh yên tâm chút ít, lại nói: “Bàn của ngươi sắp sửa đầy rồi."
Đường Tam Thập Lục khẽ nhíu mày, tiêu sái đắc ý khó nói thành lời, nói: "Hâm mộ ca ư?"
Trần Trường Sinh cúi đầu nói: "Nhưng bàn của ngươi không có một ai ghi danh."
Đường Tam Thập Lục nhẹ nhẹ ho hai tiếng, nói: "Không cần phải gấp."
Trần Trường Sinh nói: "Ta thấy ngươi rất hưởng thụ cảm giác được các cô nương vây quanh, quả thật không gấp gáp."
Đường Tam Thập Lục nói: "Ngươi biết cái gì, ta đây là đang chế tạo hình tượng đẹp của mình, Quốc Giáo học viện chiêu tân, ta chính chiêu bài sống, dĩ nhiên phải kiên nhẫn ôn hòa chút ít."
...
...
Tin tức Quốc Giáo học viện chiêu tân trong thời gian rất ngắn đã truyền khắp cả tòa kinh đô.
Rất nhiều người thậm chí bao gồm cả các đại nhân vật, cũng không kềm nén được tò mò trong lòng, hoặc tự mình trình diện, hoặc phái ra thuộc hạ đắc lực, muốn biết Quốc Giáo học viện mấy người trẻ tuổi đến tột cùng muốn làm cái gì.
Có hai vị đại nhân vật, những ngày qua vốn thường xuyên xuất hiện trong trà lâu ở Bách Hoa hạng, hôm nay dĩ nhiên sẽ không vắng mặt.
Chính là Ti Nguyên đạo nhân nói lên chư viện luyện tập võ nghệ tân quy, còn có Anh Hoa điện đại chủ giáo Mao Thu Vũ đại biểu ý chí của Giáo Hoàng tới để quan sát .
Ti Nguyên đạo nhân nhìn cửa Quốc Giáo học viện bộ dáng vắng lạnh, nhìn ba cái bàn cùng ba người thiếu niên, lắc đầu nói: "Thật là hồ nháo."
Mao Thu Vũ ngồi đối diện, nhìn Đường Tam Thập Lục đang hướng thiếu nữ trong đám người phất tay mỉm cười, cười nói: "Thật là một kẻ dở hơi."
Hắn trước khi tiếp nhận chức Anh Hoa điện đại chủ giáo là viện trưởng Thiên Đạo viện, Đường Tam Thập Lục trước lúc tiến vào Quốc Giáo học viện, chính là học sinh của hắn.
Ti Nguyên đạo nhân cau mày nói: "Trò khôi hài như vậy, thật là mất thể diện cho Ly cung."
"Trò khôi hài sao? Ta không đánh giá như vậy.
Hoặc là hôm nay bọn họ chiêu không được một cái tân sinh, nhưng mà..."
Mao Thu Vũ thu lại nụ cười, lạnh nhạt nói: "Toàn bộ đại lục đều sẽ biết, Quốc Giáo học viện...!Gần hai mươi năm sau, cuối cùng bắt đầu lần nữa thu nhận học sinh ."
...
...
Quốc Giáo học viện một lần nữa bắt đầu thu nhận học sinh, thu nhận học sinh nơi này là chỉ đại quy mô, chính thức thu nhận học sinh, mà không phải ban đầu tình huống Trần Trường Sinh ngộ nhập Quốc Giáo học viện.
Ở trong lòng rất nhiều lão nhân của Quốc Giáo cựu phái cùng rất nhiều dân chúng nhớ Quốc Giáo học viện thịnh cảnh năm đó, đây là một chuyện ý nghĩa tượng trưng rất lớn.
Nhưng ở lúc ấy, trong khoảng thời gian từ sáng sớm đến giữa trưa, chuyện này có vẻ giống như một trò khôi hài.
Quốc Giáo học viện viện môn, thủy chung là ba cái bàn, ba người thiếu niên, vắng lạnh để cho những người đứng xem cũng cảm thấy có chút lúng túng, chớ đừng nói chi là người trong cuộc.
Chẳng biết lúc nào, Đường Tam Thập Lục để cho Hiên Viên Phá từ trong khố phòng của Quốc Giáo học viện tìm ra một chiếc tán lớn, che phía trên ba cái bàn , ngăn cản ánh mặt trời, coi như là đuổi một chút thời gian nhàm chán.
"Được không?" Trần Trường Sinh cúi đầu hỏi.
Lúc này các thiếu nữ tặng hoa cũng đã không chịu nổi mùa hè nóng bức, lưu luyến không rời trở về nhà, mọi người ở lại đường phố, nhìn bên này nghị luận xôn xao, nhìn vẻ mặt là biết đang cười nhạo bọn họ, mặc dù cũng không thấy có cái gì ác ý.
Nhưng kinh đô lúc này, không biết có bao nhiêu người đang cười nhạo bọn họ, hơn nữa mang theo ác ý sâu đậm..