Thấy người tới thật sự là Mạc Vũ cô nương, những học sinh mới của Quốc Giáo học viện biểu hiện cực kỳ khẩn trương mà hưng phấn, đứng ở phía sau không ngừng nhón chân, muốn nhìn nhân vật trong truyền thuyết càng thêm rõ ràng một chút, mà những thiếu niên đứng ở phía trước nhất đám người, lại bị dung nhan tuyệt mỹ của nàng làm cho không dám ngẩng đầu lên, chỉ dám nhìn mũi chân của mình.
Các học sinh rất rõ ràng, Giáo Hoàng Bệ Hạ cùng Thánh Hậu nương nương đã không còn thân mật vô gian như năm trước, Quốc Giáo học viện chính là nơi mà hai đại thế lực giằng co, nhưng vẫn khó có thể nén hưng phấn.
Phải biết rằng Mạc Vũ là mỹ nhân nổi tiếng nhất Đại Chu triều, cũng là tài nữ nổi tiếng nhất, lại là đại nhân vật quyền thế rất nặng, chính là địa vị của Bình Quốc công chúa ở trong lòng dân chúng cũng xa xa không bằng nàng, cũng chỉ có Từ Hữu Dung nhiều năm trước đã đi Thánh Nữ phong tu đạo, có thể sánh ngang với nàng.
Về phần vị lão nhân theo Mạc Vũ tới thăm Quốc Giáo học viện, trên quần áo có kí hiệu của Thiên Cơ các, nghĩ đến hẳn là quản sự hoặc cung phụng của Thiên Cơ các.
Chẳng qua tại sao người của Thiên Cơ phải tới Quốc Giáo học viện? Mạc Vũ cô nương tại sao lại đi cùng?
Nghi ngờ trong lòng các học sinh không có cách nào tìm được đáp án, bởi vì thoáng chốc, Trần Trường Sinh cùng Đường Tam Thập Lục đã đi tới nơi này .
Đường Tam Thập Lục đêm qua ngủ hơi trễ, vốn định nhân dịp đối chiến vừa kết thúc một giai đoạn, có thể tranh thủ thời điểm sáng sớm mát mẻ ngủ một giấc ngon lành, ai nghĩ vừa chợp mắt đã phải thức dậy, tâm tình vốn đã không tốt, lúc này nhìn bộ dáng những học sinh kia nhìn Mạc Vũ thần hồn điên đảo, cảm thấy rất mất mặt, căm tức nói: "Nhìn cái gì? Chưa từng thấy mỹ nữ sao?"
Mỹ nhân mặc dù có thể làm sướng mắt, nhưng không có cách nào thay thế viện quy, mà Quốc Giáo học viện viện quy, hiện tại chính là lời Đường Tam Thập Lục nói, các học sinh rất là bất đắc dĩ, lắc đầu tản đi, chẳng qua là tốc độ lúc rời đi, chậm tới mức làm người ta giận sôi.
Trần Trường Sinh biết tính tình Mạc Vũ thật ra không hề lạnh nhạt điềm tĩnh giống biểu hiện ở trước mặt mình, Mạc đại cô nương có thể thay Thánh Hậu nương nương xử lý triều chánh, từ trước đến giờ nổi danh lạnh lùng cường ngạnh, lúc này nghe lời rất tùy tiện của Đường Tam Thập Lục, hắn rất lo lắng Mạc Vũ sẽ không vui, mượn chuyện này làm khó dễ, xoay người nhìn lại, không nghĩ Mạc Vũ nhưng hoàn toàn không giận, khẽ mỉm cười.
"Ta nghĩ ngươi sẽ tức giận cơ ." Hắn nhìn lão nhân đến từ Thiên Cơ các một cái, đối với Mạc Vũ thấp giọng nói.
Mạc Vũ liếc hắn một cái, nói: "Được gọi mỹ nữ có cái gì tức giận chứ? Ngày thường ngươi cũng không gọi ta như vậy."
Thanh âm của nàng cũng rất thấp, tin tưởng Đường Tam Thập Lục cùng vị lão nhân đến từ Thiên Cơ các kia không nghe được hai người nói chuyện với nhau.
Nếu trên danh nghĩa là đại biểu triều đình tới để thị sát Quốc Giáo học viện, như vậy dù sao cũng phải thị sát một phen, Trần Trường Sinh cùng Đường Tam Thập Lục theo nàng ở học viện tùy ý đi dạo, tùy ý nói chuyện.
"Nhị tỷ của ngươi bây giờ còn thích dùng giấy bạc bọc đồ nữa không?" Mạc Vũ nhìn Đường Tam Thập Lục hỏi.
Đường Tam Thập Lục nói: "Năm ngoái lúc ta đi nàng đã không thích làm thế nữa rồi, hiện tại nàng thích phòng ốc bằng gỗ...!Chính là lớn cỡ bằng này...."
Hắn dùng hai tay làm dấu nói: "Phòng ốc nhìn không lớn, nhưng nếu như muốn đặt ổn định, còn phải chuyên môn chuẩn bị bàn, kết quả vì có thể đặt được bàn, trong nhà lại phải sửa lại kiến trúc cho nàng."
Mạc Vũ mỉm cười nói: "Đây cũng chính là nhà các ngươi ."
Đường Tam Thập Lục nói: "Nếu như nhà ta có thể lớn bằng một nửa hoàng cung, cần gì phiền toái như vậy."
Mạc Vũ cười nói: "Không phải là ta chưa từng đi qua Vấn Thủy, đem gia tổ cùng mấy tòa trang viên bên khe suối nối lại với nhau, một nửa hoàng cung ư...!Chính là hoàng cung cũng không lớn như thế đâu."
Lần đối thoại này không có lời nói sắc bén, Trần Trường Sinh nghe được, cảm thấy giật mình, ban đầu ở Thanh Đằng yến, không thấy Mạc Vũ cùng Đường Tam Thập Lục có trao đổi gì, hôm nay mới biết thì ra là quen biết cũ, mới nói quyền cùng quý, quả nhiên khó phân cách.
"Ta cùng Nhị tỷ của hắn khi còn bé đã biết nhau."
Mạc Vũ đoán được hắn đang suy nghĩ gì, mỉm cười nói: "Nhưng lần cuối ta theo nương nương đi Vấn Thủy, hắn mới ba tuổi, như một con khỉ nhỏ, ai ngờ hiện tại tiền đồ lớn thế."
Trần Trường Sinh ở phương diện này có chút chậm chạp, lúc này cũng nghe ra được chút ít ý tứ.
Đường Tam Thập Lục tự nhiên nghe rõ ràng hơn, nhưng phải làm bộ không hiểu.
Mạc Vũ cũng không phải là loại nhị thế tổ như Biệt Thiên Tâm, nàng là Mạc đại cô nương, mà phía sau nàng có Thánh Hậu nương nương, so sánh với Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích cộng lại còn đáng sợ hơn.
Con nhà thế gia như Đường Tam Thập Lục, tự nhiên biết lúc nào nên lớn lối, lúc nào nên thành thật.
Trần Trường Sinh hơi không thích ứng với biểu hiện của hắn, bởi vì hắn đối với Mạc Vũ ở Đại Chu triều có địa vị gì, cho đến hôm nay cũng không có khái niệm gì.
Dĩ nhiên chuyện này không thể trách hắn, chỉ có thể nói biểu hiện của Mạc Vũ ở trước mặt hắn thực sự không giống Mạc Vũ.
Đi tới Biệt viên ven hồ, rất an tĩnh thanh u, tường đã ngăn cách tầm mắt cực nóng của các thanh niên học sinh phương xa.
Mạc Vũ lúc này mới chính thức giới thiệu nói: "Vị này là đại chưởng quỹ của Thiên Cơ các."
Trần Trường Sinh cùng Đường Tam Thập Lục hướng vị đại chưởng quỹ này hành lễ vãn bối.
Một người là người thừa kế Quốc Giáo, một người là người thừa kế Vấn Thủy Đường gia, nhưng dù sao tuổi còn nhỏ.
Mấu chốt nhất chính là, vị đại chưởng quỹ Thiên Cơ các này, không phải là đại chưởng quỹ địa phương bình thường.
Một là không dám khinh thị Thiên Cơ các, hơn nữa Trần Trường Sinh cùng Đường Tam Thập Lục đối với Thiên Cơ các cùng với Thiên Cơ lão nhân có ấn tượng tốt vô cùng, bọn họ không có quên ban đầu Thanh Vân đổi bảng , Thiên Cơ lão nhân phê bình cùng kỳ vọng đối với mọi người trong Quốc Giáo học viện.
Vị đại chưởng quỹ kia cũng là không dám chậm trễ, trịnh trọng đáp lễ, sau đó nhìn Đường Tam Thập Lục mỉm cười nói: "Gần nhất cùng Đường công tử hợp tác vô cùng khoái trá, hi vọng sau này có thể tiếp tục hợp tác."
Lời này nói tự nhiên là Thanh Đằng chư viện khiêu chiến Quốc Giáo học viện, song phương hợp tác thu về lợi nhuận.
Đường Tam Thập Lục khiêm nhường nói: "Đâu có đâu có, chủ yếu vẫn là Trần Trường Sinh phối hợp tốt."
Đại chưởng quỹ cười ha ha, nhìn Trần Trường Sinh nói: "Trần viện trưởng bốn kiếm này, để cho cung phụng trong các nói chuyện say sưa rất nhiều ngày, đều nói kiếm đạo tu vi của ngài quả nhiên sâu không lường được."
Trần Trường Sinh cuối cùng không phải người làm ăn, mặt không dày như Đường Tam Thập Lục cùng vị đại chưởng quỹ này, nghe vậy có chút lúng túng.
Mạc Vũ nhìn hắn một cái, không nói gì, nhưng hắn cảm giác trong ánh mắt của nàng mang theo mùi vị giễu cợt rất nồng.
Nguyên nhân vị đại chưởng quỹ này tới, ngày hôm qua Giáo Khu xử truyền lời đã nói phi thường rõ ràng, Hiên Viên Phá đã để cho các học sinh rời khỏi tàng thư lâu, đem địa phương này để trống.
Trần Trường Sinh cởi xuống đoản kiếm, hai tay đưa tới trong tay vị đại chưởng quỹ kia.
Đại chưởng quỹ nhận lấy kiếm, không có vội vã rút kiếm ra.
Ánh mắt của hắn rơi vào phía trên vỏ kiếm, thời gian rất lâu cũng không có dời đi.
Trần Trường Sinh tâm tình nhất thời khẩn trương.
Mặc dù sư phụ của hắn cùng Giáo Hoàng Bệ Hạ đều nói, không có ai có thể mạnh mẽ mở ra vỏ kiếm, nhưng nghĩ tới mấy ngàn thanh tuyệt thế danh kiếm trong vỏ kiếm, còn có tài phú vẫn cất giấu , ngay cả với Đường Tam Thập Lục cũng không nhắc tới, cùng với mấu chốt nhất là hư ảnh tấm bia đá màu đen kia, hắn không có cách nào không khẩn trương..