Trạch Thiên Kí Ttv

Chương 504: 504: Quyển 3 - Chương 73 Một Chuỗi Thạch Châu





Trần Trường Sinh ở trong mảnh đầm lầy bên ngoài thảo nguyên đi một lượt, liếc nhìn cái đảo nhỏ, sau đó đi sơn động kia, ở chỗ sâu nhất sơn động nhìn thấy di cốt bị yêu thú gặm sạch sẽ của tên trưởng lão kia.
Sau đó hắn đi mộ dụ, ở trên sơn đạo phủ đầy đá trắng chậm rãi đi lại, đi tới dưới một gốc cây ngô đồng.
Hắn không biết mình muốn tới dưới cây ngô đồng, chẳng qua là theo cảm giác đi tới.
Nhưng nơi này cũng không có ai.
Chu viên không có ai.
Một người cũng không có.
Cuối cùng hắn trở lại trước Chu lăng.

Lăng mộ to lớn, ở trong thiên địa vẫn hùng vĩ không gì sánh nổi.

Bốn phía lăng mộ có mấy khối thiên thư bia, sớm đã không còn khí tức cuồng bạo kinh khủng trước kia, trở nên vô cùng bình tĩnh, chút ít đường nét mặt ngoài không biết là bị bão cát những ngày qua nhồi nhét, hay là bị ma diệt, đã biến mất không thấy gì nữa, phảng phất biến trở về cột đá ban đầu.
Tấm bia đá màu đen kia cũng giống như thế, mặt ngoài một mảnh bóng loáng.
Trần Trường Sinh đưa tay thả tới, phía sau trong thảo nguyên, truyền đến một trận tiếng gầm trầm thấp của yêu thú.
Đó là vui vẻ đưa tiễn, cũng là bất an và cầu xin.

Vui vẻ đưa tiễn chủ nhân mới của Chu viên rời đi, bất an xem hắn có trở lại nơi này hay không, cầu xin ân trạch của hắn có thể phủ xuống nhanh hơn.
...
...
Một mảnh hắc ám, sau đó là quang minh.
Trần Trường Sinh mở mắt, phát hiện mình ở trong phòng, còn phía trước cửa sổ, không có bất kỳ thay đổi so với lúc trước.
Chẳng qua thời gian đã đến giữa trưa, mặt trời lơ lửng trong bầu trời xanh thẳm, cho dù bóng cây của Quốc Giáo học viện cố gắng như thế nào, đều không thể ngăn cản ánh sáng rừng rực rơi xuống.
Hắn nhìn thấy quang minh chính là ánh mặt trời này.
Sau đó hắn chú ý tới trên cổ tay của mình có thêm một chuỗi hạt châu.
Hạt châu vô luận nhìn như thế nào, cũng là tảng đá bình thường nhất đánh bóng mà thành , mặt ngoài không có bất kỳ hoa văn trang sức, cũng không phát ra bất kỳ khí tức, hơn nữa còn chưa đạt tới bề mặt sáng bóng trơn trượt.
Hắn không biết ban đầu ở Tầm Dương thành đón đỡ một kiếm của Chu Lạc, chuỗi thạch châu này cũng từng xuất hiện trên cổ tay của hắn.
Những viên thạch châu này là thiên thư bia hóa thành .
Bởi vì chuỗi thạch châu này tổng cộng có mười một viên, mười viên màu xám, một viên màu đen .
Năm đó Chu Độc Phu có thể mang đi mười hai tấm thiên thư bia khỏi Thiên Thư lăng, sau đó hắn và nàng ở Chu lăng nhìn thấy, chỉ có mười tấm, còn có nền một tấm bia gãy.
Chính bởi vì thiếu một tấm thiên thư bia, hắn lại mang đi kiếm trì thay thế cho tác dụng của thiên thư bia, cho nên trận pháp ở Chu lăng có vấn đề, cho đến hắn nhớ tới, trên người mình có một khối hắc thạch.
Khối hắc thạch này hắn lấy được ở Lăng Yên các, cũng là một tấm thiên thư bia.
Khi viên hắc thạch đến từ Vương Chi Sách này thật sự biến thành thiên thư bia, trợ giúp thiên thư bia trận bốn phía Chu lăng một lần nữa ổn định lại, hắn vốn tưởng rằng viên hắc thạch này là một tấm thiên thư bia mà Vương Chi Sách lấy từ Chu viên, nhưng sau đó ra khỏi Chu viên, nhớ lại bản bút ký mình đã đọc được ở Lăng Yên các nhìn qua này, hắn cảm giác phán đoán của mình có thể cũng không chính xác.
Bất kể hai tấm thiên thư bia còn lại đã đi nơi nào, hiện tại thạch châu trên cổ tay hắn chính là thiên thư bia.
Dĩ nhiên không chỉ bởi vì mười một viên thạch châu này có mười viên xám một viên đen, vừa lúc tương xứng với những tấm thiên thư bia bốn phía Chu lăng, còn bởi vì chỉ có hắn có thể thông qua hắc thạch cảm ứng được chút chuyện.
Hắn cảm ứng rất rõ ràng, Chu viên ở bên trong hắc thạch.
Cách nói này cũng không chính xác, phải nói là, viên hắc thạch này chính là cánh cửa mới của Chu viên, mà chìa khóa để mở Chu viên chính là thần thức của hắn.
Hắn trong vô thức tay giơ lên, đón ánh mặt trời ngoài cửa sổ nghiêm túc quan sát chuỗi thạch châu.
Ánh sáng sáng ngời, từ khe hở thạch châu nhìn tới, biến ảo thành nhiều góc độ, ở một chút điểm rất nhỏ, tựa như bên trên có cầu vồng.
Hắn lúc này mới chính thức hiểu được chuyện gì xảy ra.
Thiên thư bia trong mắt thế nhân vô cùng thần thánh, là khởi nguồn của tất cả đạo pháp, lại được hắn đeo tại trên tay.
Hơn nữa, là mười một tấm.

Ánh mặt trời chiếu sáng thạch châu, chiếu vào trong mắt của hắn, để cho hắn có chút hoảng hốt, cảm thấy mọi chuyện không phải là thật.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy là Đường Tam Thập Lục cùng Hiên Viên Phá.
"Tên ngu ngốc kia rốt cuộc đi đâu rồi?"
"Ta làm sao biết được...!tiên sinh của Lạc Lạc Điện hạ còn muốn ta theo dõi hắn ư, kết quả hay rồi, không nói một lời liền biến mất, ta làm sao biết được?"
Hiên Viên Phá rất ủy khuất nói, sau đó cùng Đường Tam Thập Lục nhìn thấy thân ảnh của Trần Trường Sinh .
Chốc lát an tĩnh, Đường Tam Thập Lục vỗ ngực, có chút sợ nói: "Hoàn hảo hoàn hảo, ta cũng không hỏi ngươi đi đâu rồi, chỉ cần ngươi đừng chạy là được."
Trần Trường Sinh không giải thích được hỏi: "Tại sao ta lại chạy?"
"Ngươi vô duyên vô cớ biến mất nửa ngày..."
Đường Tam Thập Lục nhìn hắn nói: "Chúng ta cũng đang hoài nghi, có phải nghe nói Từ Hữu Dung sắp trở về, ngươi sợ bị hôn thê của mình đánh sưng mặt sưng mũi không đẹp mắt, cho nên chạy mất rồi hay không."
Hiên Viên Phá liên tục khoát tay nói: "Ta không nói như vậy."
Đường Tam Thập Lục nhìn hắn cười lạnh nói: "Ngươi dám nói chính mình không nghĩ như vậy không?"
Hiên Viên Phá là Hùng tộc hài tử rất thành thật, nghe câu hỏi này, há miệng ngày cũng cũng không nói nên lời .
Trần Trường Sinh giật mình, nói: "Vừa lúc nhắc tới nàng, để cho ta nhớ tới một chuyện, các ngươi ai giúp ta viết phong thư cho Đông Ngự thần tướng phủ ?"
Đường Tam Thập Lục giật mình nói: "Viết con rể muốn tới chơi nhà ư? Con gái người ta còn chưa về, ngươi vội làm cái gì."
Trần Trường Sinh lắc đầu nói: "Ta buổi tối muốn đi bái phỏng, có một số chuyện muốn nói."
"Ngươi không phải thật sự sợ Từ Hữu Dung, chuẩn bị tới nhà xin lỗi đấy chứ?"
Đường Tam Thập Lục nổi hứng, nói: "Loại chuyện này ngươi nên hỏi ta trước, ngươi biết ta am hiểu những chuyện này nhất mà."

Trần Trường Sinh cười cười, không để ý tới hắn, đi ra ngoài cửa, nói: "Ta đi ăn cơm đã."
Vài ngày trước, Lạc Lạc nói với hắn, xác nhận cô nương kia không thể sống sót rời khỏi Chu viên, hắn đã nói, muốn đi Đông Ngự thần tướng phủ để từ hôn.

Bởi vì đây là chuyện hắn hứa với nàng ở Chu viên, nếu nàng đã mất, hắn dĩ nhiên càng phải thực hiện.

Sở dĩ những ngày qua hắn không đi Đông Ngự thần tướng phủ , bởi vì gần đây tương đối bận rộn, bởi vì hắn đem toàn bộ tâm thần đều đặt vào Chu viên, đồng thời, trong lòng của hắn vẫn còn một chút hi vọng.
Nàng không thể rời khỏi Chu viên, hoặc nàng bây giờ còn trong Chu viên, nếu Chu viên không hủy diệt, như vậy nàng có thể còn sống.
Cho đến đêm qua sáng nay, hắn một lần nữa tiến vào Chu viên, phát hiện bên trong không có một người, không có một ai, không có người kia, cho nên hi vọng cuối cùng cũng đã không còn.
Hắn thuận tiện mang vật kia ra ngoài.
Nhìn bóng lưng Trần Trường Sinh biến mất ngoài cửa, Đường Tam Thập Lục trầm mặc một lát, hỏi: "Ngươi có cảm thấy hắn hôm nay tương đối kỳ lạ hay không?"
Hiên Viên Phá không giải thích được hỏi: "Kỳ lạ chỗ nào?"
Đường Tam Thập Lục nói: "Hắn cười có chút kỳ lạ...!Rất khó coi."
Hiên Viên Phá hồi suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Phải, cười mà như khóc vậy.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.