Trạch Thiên Kí Ttv

Chương 761: 761: Quyển 5 - Chương 88 Kho Tàu Luôn Là Thịt





Đêm khuya tuyết tạnh, đình đài lâu tạ, thanh mai lò đất, ngồi đối diện với nhau để uống trà, tự nhiên lộ ra vẻ phong nhã cùng bất phàm.
Trong mấy ngày quá khứ, An Hoa có rất nhiều tưởng tượng về vị cao nhân thế ngoại kia, lúc này nhìn hình ảnh trên hồ tuyết, cảm thấy đúng lý nên như thế.
Lúc này, nam tử trẻ tuổi trong đình tuyết nâng rượu trong tay, nhẹ nhàng thưởng thức một hớp.
Gió đêm nhẹ đưa, nhấc lên màn che, cũng mang theo mùi vị trong chén, mọi người vẻ mặt cảm thấy giật mình, bởi vì ngửi thấy là không phải là trà, mà là rượu.

Đêm tuyết uống rượu, cũng là chuyện tao nhã, An Hoa ở trong lòng suy nghĩ, hướng về phía tiểu đình kính cẩn hành lễ, đợi ngẩng đầu lên, chuẩn bị nói chuyện, lại phát hiện không thấy nam tử trẻ tuổi kia.
Hắc y thiếu nữ cũng rời bàn, đi tới cạnh lanh can.
Tầm mắt của nàng rơi vào trên bờ hồ, tựa như đang nhìn đoàn người An Hoa, vừa tựa như đang nhìn địa phương xa xôi hơn.

Dưới ánh sáng nhạt trong đêm tuyết cùng sương mù trong hồ nước, dung nhan thiếu nữ rõ ràng hơn một chút, rồi lại càng thêm mơ hồ, dư âm non nớt lãnh diễm chói mắt, như mộng như huyễn, tựa như sơn quỷ tinh linh.
Núi sâu hoang vắng như thế, đêm tuyết hàn lãnh đến vậy, gặp lâm viên xa hoa, thiếu nữ trong trẻo lạnh lùng tươi đẹp như thế, dù là bất kỳ ai cũng dễ dàng liên tưởng những câu chuyện xưa.


Chính là An Hoa thuở nhỏ lớn lên ở Thanh Diệu Thập Tam ty, đạo tâm thanh minh, cũng không khỏi có chốc lát hoảng hốt, thậm chí sinh ra chút ít sợ hãi.
Nhưng nàng sẽ không rời đi, bởi vì trận sư trẻ tuổi còn nằm trên băng ca, đã sắp sửa chết đi.
Những người khác cũng sẽ không rời khỏi, bởi vì bọn họ còn chưa nhận được thứ mà mình muốn.
"Đi trước rồi hãy nói." Tướng quân cau mày nói.
Hành trình cầu y hỏi dược lần này, dĩ nhiên sẽ không thể quá thuận lợi, bởi vì rất rõ ràng, chủ nhân Chu Sa đan không muốn bị người khác phát hiện thân phận chân thật của mình.
Tiểu đội đến từ Tùng Sơn quân phủ bước lên cầu gỗ trên mặt hồ, tiếng bước chân có chút lộn xộn phá vỡ yên tĩnh nơi đây.
Hắc y thiếu nữ tựa như không hề phát hiện, nhìn nơi nào đó trong bầu trời đêm, dung nhan tuyệt mỹ trong trẻo lạnh lùng không có chút tâm tình nào cả.
Mượn tinh quang cùng ánh đèn ảm đạm, An Hoa chú ý tới trong hồ nước dưới cầu có rất nhiều bọt khí nhỏ bé quay cuồng , vỡ tan sau đó ngưng tụ thành hơi nước tràn ngập mặt hồ , trong hơi nước tràn đầy ẩm ướt cùng ấm áp, rất rõ ràng hồ nước này là do ôn tuyền hội tụ mà thành, thậm chí có khả năng dưới đáy hồ có địa phùng.
Mọi người tiến vào trong đình, thiếu nữ áo đen vẫn không quay lại, vẫn nhìn bên ngoài lan can, tựa như đám khách nhân không mời mà tới này cũng không quấy rầy đến cảm xúc uống rượu đêm tuyết của nàng.
Hay hoặc là, trong mắt của nàng căn bản không có sự tồn tại những người này, cho dù những người này đã đi tới trước mắt của nàng.

An Hoa nhìn nàng chuẩn bị lần nữa hành lễ, bỗng nhiên nghe thấy một cỗ mùi vị, trong vô thức nhìn lên lò lửa, thân thể khẽ chấn, trên mặt lộ vẻ không thể tin.
Lò đất rất thanh tú, bất quá hơn một xích, đặt trên bàn cũng không lộ vẻ đột ngột, trên lò đặt một cái nồi đất, trong nổi tí tách rung động, giống như hồ nước ngoài đình.
Rượu trong bầu nhỏ có khắc hoa mai, mặc kệ gió tuyết ngâm trong nước, cho nên đây không phải là hâm rượu, cũng không phải pha trà, mà là đang kho thịt.
Trên lò là một nồi thịt dê kho tàu.
So với hình ảnh đêm tuyết thưởng trà, chuyện này cố nhiên ít vài phần phong nhã, nhưng cũng không đến mức làm cho An Hoa khiếp sợ như thế.
Nàng sở dĩ khiếp sợ, thậm chí hiện tại gương mặt hiện lên vẻ đau lòng, là bởi vì nàng ngửi thấy rất rõ ràng, nồi thịt dê kho tàu này có rất nhiều mùi dược liệu.
Đương quy, cẩu kỷ, đinh hương, tiên mao, dâm dương hoắc...
Ở trong bát thịt dê này, nàng đoán được mùi của vài loại dược liệu, mà đây cũng là mùi của loại dược liệu nào đó mà nàng được nghe nói.
Dương tiên sinh mới tới Thánh Y quán kia, hiện tại sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
Bởi vì thân phận chân thật của hắn là Đường gia dược hành cung phụng Dương tiên sinh đến từ Vấn Thủy thành, hắn cũng là người từng tự mình phân giải loại đan dược này.

Hắn tin chắc, nồi thịt dê trên lò lửa lúc này được hòa với ba mươi bốn loại dược liệu, chính là dược liệu tạo thành Chu Sa đan! Lần nữa nhìn về thiếu nữ áo đen bên cạn lan can, hắn híp mắt lại, sắc bén tựa như hàn đao, mang theo địch ý khắc cốt cùng tức giận, tựa như từ giữa răng rít ra những lời này.
"Thật là quá mức xa xỉ!"
Thâm sơn hoang vắng, trời đông giá rét, có thể có một mảnh mỹ viên, đình đài lâu tạ như vậy, chủ nhà tự nhiên rất bất phàm, không phải là nhà đại phú bình thường.
Nhưng tất cả những thứ này, cũng không rung động bằng nồi thịt dê kho tàu này mang lại.
"Sao vậy?" Tướng quân nhận thấy vẻ mặt khác thường của hai người, trầm giọng hỏi.
An Hoa chưa kịp làm gì, Dương tiên sinh đã lao tới bên cạnh bàn, cầm lấy chiếc đũa đem thịt dê kho tàu còn dư lại đảo đảo, sau đó rót chén rượu đưa lên cạnh mũi hít hà.
Chỉ ngửi một cái, mặt Dương tiên sinh đã đỏ lên, màu sắc y hệt nồi thịt dê kia.
Không phải say, mà là nổi giận, hắn tức giận đến mức thân thể không ngừng run rẩy, rượu trong chén cũng bắn ra ngoài, tựa như câu chất vấn kế tiếp mang theo lửa giận.
"Phí của trời a! Đây là thứ dùng để cứu người, các ngươi lại dùng để kho thịt cất rượu ư!"
Mọi người lúc này mới hiểu rõ ra, không khỏi khiếp sợ, sắc mặt tướng quân càng thêm ủ dột, có người quan sát thịt dê cùng bầu rượu trên bàn, ánh mắt sáng lên.
An Hoa đã từ khiếp sợ tỉnh lại, vẫn cảm thấy rất đau lòng, mà phần lớn chính là thất vọng cùng khổ sở.
Sau khi biết Chu Sa đan, nàng từng có rất nhiều phỏng đoán về vị cao nhân này, nàng cảm giác đây tất nhiên là một vị thế ngoại cao nhân không để ý danh lợi , nhưng...!dược vật có thể làm cho tướng sĩ tiền tuyến rời xa tử vong cùng thống khổ, vô cùng trân quý, đối với người kia mà nói, lại không cần để ý đến như thế hay sao? Chu Sa đan cũng không phải là thần tích hắn bỏ bao công sức sáng tạo ra để cứu vớt thương sinh, mà chẳng qua là một trò chơi của hắn trên thế giới này thôi ư? Hắn chỉ như một đứa trẻ, đang chơi đồ hàng, kết quả chỉ đứng cạnh nhìn mọi người ham mê quay cuồng...!thế nhân quý trọng Chu Sa đan như thế, như mình đối với hắn sùng bái đến vậy, trong mắt hắn chẳng phải là đặc biệt buồn cười ư?
Được rồi, cho dù đây là trò chơi của đối phương, nhưng đối với người bình thường sống ở phàm trần như mình mà nói, vẫn liên quan tới sinh tử.


An Hoa dưới đáy lòng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, che giấu bi thương, hỏi thiếu nữ áo đen: "Xin hỏi, ngài chính là chủ nhân của Chu Sa đan sao?"
Hắc y thiếu nữ xoay người, nhưng không trả lời nàng, mà là nhìn Dương tiên sinh.

Dương tiên sinh phát hiện nồi thịt dê cùng bầu này rất có khả năng đựng Chu Sa đan, tâm tình đã hoàn toàn bị hai loại cảm thụ tức giận cùng hoang đường lấn át, căn bản không chú ý là nàng nhìn sang.
Không người nào có thể nhận ra cảm xúc của thiếu nữ áo đen, gương mặt non nớt mà thanh lệ của nàng vĩnh viễn không có bất kỳ thần sắc, giống như là vạn cổ hàn băng.

Thanh âm của nàng giống như trước rất lạnh, nhưng biểu đạt ý tứ cùng băng tuyết hoàn toàn bất đồng, tràn đầy nhiệt tình, thậm chí có chút cuồng bạo, dĩ nhiên vẫn là vô cùng hoang đường.
"Cái tay bẩn thỉu của ngươi lại dám đụng vào rượu cùng thịt thần thánh mà không thể xâm phạm của ta ...!thật là một chuyện đáng giá ca ngợi."
Tất cả mọi người có cả An Hoa đều giật mình, không rõ đây là ý gì, Dương tiên sinh cũng giật mình, ngạc nhiên nhìn tới.
Hắc y thiếu nữ ánh mắt vô cùng sáng ngời, nói: "Ta đã thật lâu không ăn thịt người rồi, cám ơn ngươi cho ta một cái lý do hoàn mỹ đến vậy.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.