Thiên Tuyển đại điển là đại sự cực kỳ quan trọng trong tộc, nhưng khánh điển tế tự tương quan vô cùng đơn giản, vô cùng phù hợp tính tình nhất quán của Yêu tộc trước giừo.
Nắng sớm vừa xua tan chút sương mù dày đặc, khánh điển tế tự đã tuyên cáo kết thúc, tiến vào giai đoạn chính thức chân chính trọng yếu cũng là hấp dẫn nhất, mà giai đoạn chính thức cũng rất đơn giản, chia làm ba giai đoạn, đầu tiên là thông qua cuộc thi lôi đài chọn lựa chín người có tư cách đi vào thiên thụ.
Sau đó là chín người được chọn lựa này đi qua thân thiên thụ xâm nhập dưới đất, thừa nhận hoang hỏa tắm thân, tiếp nhận tổ linh khảo nghiệm, nếu có nhiều người thông qua cửa ải này, như vậy cần chia thành từng đôi quyết đấu, cho đến khi chọn lựa người thắng sau cùng, cũng chính là người được thiên tuyển.
Cẩn thận phân tích cả quá trình, có thể nhận ra vô số năm trước các vị tổ tiên Yêu tộc đã phải dụng tâm lương khổ cỡ nào.
Nếu như chỉ là đơn giản làm việc, ban đầu xác định quy tắc Thiên Tuyển, hoàn toàn có thể đem giai đoạn thứ hai tổ linh khảo nghiệm đặt xuống bước cuối cùng, hiện tại thứ tự như vậy nói rõ nếu nói Thiên Tuyển cuối cùng là vẫn muốn xem bản thân có đủ cường đại hay không —— Yêu tộc trong một hoàn cảnh hoang man gian nguy sinh tồn được đến bây giờ, hơn nữa dần dần lớn mạnh, cho tới bây giờ cũng không phải dựa vào tổ tông che chở hoặc là thiên mệnh thương xót, mà là nhờ ý chí thắng thiên.
Căn cứ vào những lý niệm này, cho dù biết rõ chính mình không có cơ hội trở thành người thắng cuối cùng, vẫn có rất nhiều thanh niên cường giả các bộ lạc tham gia Thiên Tuyển đại điển hôm nay.
Mấy chục lôi đài, phân bộ ở bất đồng quảng trường cùng nơi bộ lạc hội tụ trong Bạch Đế thành, đang đợi những dũng sĩ này đến.
Lý tộc bộ lạc am hiểu tính toán cùng với công chính nhất của Yêu tộc, phái ra rất nhiều thành viên lão luyện thành thục chịu trách nhiệm phán định thắng bại, Yêu tộc hoàng đình cùng với trưởng lão hội phái ra quan viên giám đốc, chịu trách nhiệm ghi chép toàn bộ quá trình cùng chuyện xảy ra trên các lôi đài, hơn nữa có thể nói lên chất vấn bất cứ lúc nào.
Dân chúng Yêu tộc trong cả tòa Bạch Đế thành cũng đã đi ra khỏi nhà mình, hướng về phía mấy cái lôi đài đi tới, chuẩn bị quan sát náo nhiệt trăm năm khó gặp một lần.
Mấy lôi đài được chú ý nhất là ở phụ cận hoàng cung cùng Thiên Thủ các, bốn phía đã vây đầy người, chen chúc đến nước chảy không lọt.
Mấy tòa lôi đài này được chú ý nhất, là bởi vì nơi này gần với Quan Cảnh đài của hoàng cung nhất, dễ dàng được Hoàng Hậu nương nương cùng với các đại nhân vật trưởng lão hội nhìn thấy, dám đi lên từ chỗ này tất nhiên là hạng người nổi danh, tất nhiên có thể thấy rất nhiều nhân vật thanh danh vang dội, tỷ như Tiểu Đức.
Đám người như thủy triều tách ra, Tiểu Đức ở dưới vòng vây của trưởng lão cùng cao thủ bộ lạc đi tới lôi đài, dọc đường có rất nhiều dân chúng cao giọng cổ vũ cho hắn.
Yêu tộc thờ phụng người mạnh là vua, là người mạnh nhất thế hệ trung sinh hiện tại, Tiểu Đức rất có uy vọng ở hai bờ Hồng hà, hơn nữa thế lực bộ lạc của hắn cũng rất cường đại, trong yêu đình cùng trưởng lão hội có rất nhiều người ủng hộ, ở trong suy nghĩ của rất nhiều dân chúng Yêu tộc, cho dù Hoàng Hậu nương nương tư tâm nghiêng về cháu ngoại của mình, người thắng lợi cuối cùng Thiên Tuyển đại điển lần này không nghi ngờ chút chính là hắn, cũng chỉ có người giống như hắn mới có tư cách cưới Lạc Lạc Điện hạ, mới có tư cách trở thành quân vương tiếp theo của Yêu tộc.
Tiểu Đức đi lên lôi đài, liếc nhìn đối thủ của mình, mặt không chút thay đổi nói: "Ngươi không phải đối thủ của ta."
Tính tình của hắn từ trước đến giờ rất lãnh ngạo, cộng thêm lãnh khốc thô bạo, nói chuyện tự nhiên cũng không khách khí.
Đây là duyên cớ nào đó mà tính tình của hắn đã xảy ra thay đổi rất lớn, nếu không ngay cả nói hắn còn lười nói với đối phương.
Đối thủ của hắn là một vị trung niên cường giả thuộc về Mông tộc, nếu như đổi lại ở lôi đài khác có lẽ hắn sẽ đi được rất xa, nhưng vị trung niên cường giả Mông tộc này thật sự là kém may mắn, trận đầu đã gặp phải Tiểu Đức trong truyền thuyết, sâu trong ánh mắt ngưng trọng khó tránh khỏi sẽ có chút tiếc nuối cùng không cam lòng.
Biết rõ không địch nổi, theo đạo lý mà nói hẳn là sẽ nhận thua sau đó rút lui, nhưng trung niên cường giả của Mông tộc không làm như vậy, bởi vì Yêu tộc có ý chí chiến đấu cực kỳ cường hãn, coi trọng nhất chính là danh dự, thậm chí còn quan trọng hơn sinh mệnh.
Hắn nói với Tiểu Đức: "Nếu không phải đối thủ mà phải chịu thua, vậy hôm nay ngài sẽ tiếc nuối vì không gặp phải bất cứ khiêu chiến nào cả."
Cường giả Mông tộc nói những lời này đã biểu lộ kính trọng đối với Tiểu Đức, cũng bộc lộ thái độ của mình.
Ánh sáng màu vàng trong đôi mắt hờ hững của Tiểu Đức chợt thu lại, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, nói: "Ngươi không sai, ta sẽ dùng toàn lực."
Nghe những lời này, cường giả Mông tộc không chút kinh hoảng, ngược lại sinh ra cảm giác vinh quang, nói: "Cảm ơn."
Tiểu Đức đưa tay cởi áo khoác của mình, ném tới ngoài lôi đài, nhìn tên cường giả Mông tộc kia nói: "Ngươi trước."
Trận đối chiến đầu tiên của Thiên Tuyển đại điển cứ như vậy bắt đầu.
Yêu tộc làm bất cứ chuyện gì cũng rất trực tiếp, đơn giản, cũng có thể nói là cuồng bạo, vô luận là ăn cơm, buôn bán, đấu tranh chính trị, hay là chiến đấu.
Tựa như hai bờ Hồng hà mỗi ngày cũng sẽ phát sinh vô số trận chiến đấu như vậy, quá trình của trận đối chiến hôm nay cũng không có chút nào đổi mới.
Tiếng va chạm đinh tai không ngừng vang lên, bụi mù cuồn cuộn, đại địa chấn động, cuồng phong gào thét.
Kết quả của trận đối chiến cũng không có chút nào bất ngờ, Tiểu Đức đương nhiên đạt được thắng lợi, hơn nữa hắn thực hiện hứa hẹn của mình trước lúc đối chiến, ra quyền vung chân không hề giữ sức, phong cách cuồng bạo chí cực, chỉ dùng ba chiêu đã đem tên cường giả Mông tộc kia đánh cho trọng thương.
Máu tươi ở phủ kín cát vàng trên lôi đài làm người ta thấy mà giật mình, xương trên người cường giả Mông tộc không biết đã gãy bao nhiêu cái, nhắm mắt lại, tựa như có thể tắt thở bất cứ lúc nào.
Một gã y quan yêu đình mang theo mấy tên quân y cầm hòm thuốc vội vã chạy tới trên đài, nhưng cường giả Mông tộc này bị thương quá nặng, một hồi lâu cũng không cầm được máu.
Nếu như là nghi thức tế lễ khánh điển cùng cuộc đối chiến khác, Tây Hoang đạo điện tự nhiên sẽ phái tới giáo sĩ, Thánh Quang thuật trị liệu thương thế như vậy rất có hậu quả, nghĩ đến có thể giữ được mạng cho tên cường giả này, nhưng hôm nay là Thiên Tuyển đại điển, Quốc Giáo phương diện không tới quấy rối cũng đã coi như là lấy đại cục làm trọng, làm sao có thể phái giáo sĩ tới hỗ trợ chứ.
Chứng kiến tên cường giả kia sắp sửa chết đi, tiếng hoan hô xung quanh lôi đài dần dần thấp xuống, trở nên có chút an tĩnh.
Yêu tộc kính trọng cường giả nhất, yêu thích chiến đấu nhất, trường hợp như vậy đã thấy rất nhiều, nhưng nghĩ tới vị cường giả Mông tộc thực lực rõ ràng bất phàm này nếu chết đi như vậy, khó tránh khỏi cảm xúc vẫn còn có chút khác thường.
"Đem hắn chữa cho khỏi, nhớ nói cho hắn biết, tiền thuốc vẫn cần phải trả."
Tiểu Đức bỗng nhiên đem một viên đan dược màu vàng đất ném đến trong tay yêu đình y quan, mặt không chút thay đổi nói một câu, sau đó đi xuống lôi đài.
Nhìn viên đan dược màu vàng này, tên yêu đình y quan kia hơi ngẩn ra, sau đó trên mặt toát ra vẻ không thể tin nổi.
Dân chúng xung quanh lôi đài thấp giọng nghị luận, sau đó vang lên mấy tiếng gào thét giật mình.
"Chẳng lẽ đó là Hoàng Thụ Cức?"
"Không thể nào?"
Hoàng Thụ Cức là một loại thực vật trân quý ở phía nam Yêu Vực luyện ra thành đan dược, có công hiệu thần kỳ cầm máu sinh hồn, sản lượng cực ít, cũng cực kỳ trân quý.
Trừ số ít đan dược hàng năm đưa vào hoàng cung cùng trưởng lão hội, tuyệt đại đa số Hoàng Thụ Cức trên thế gian này, đều ở trong khống chế của Sĩ tộc.
Là cường giả mà Sĩ tộc dốc toàn tộc lực bồi dưỡng, ủng hộ, trên người Tiểu Đức tự nhiên có mang theo Hoàng Thụ Cức, nhưng không có dân chúng có thể nghĩ đến, hắn sau khi đánh trọng thương tên cường giả Mông tộc kia, lại sẽ khẳng khái hào phóng dùng loại đan dược trân quý này đi cứu tánh mạng của đối phương.
Nhìn Tiểu Đức hướng ngoài lôi đài đi tới, dân chúng khiếp sợ chí cực, cảm thấy thân ảnh của hắn cao hơn lớn so với trong truyền thuyết.
Vô luận tầm mắt bốn phía nhìn tới nóng rực như thế nào, vô luận tiếng nghị luận có bao nhiêu kính sợ, vẻ mặt Tiểu Đức không có bất kỳ biến hóa nào, vẫn hờ hững như vậy.
Cuộc thi trên lôi đài tiếp tục tiến hành, đợi trận tiếp theo phải ra sân còn có một thời gian ngắn, hắn xuyên qua đám người, ở vòng vây của các cường giả bộ lạc lần tới liễn của mình.
Tộc trưởng vẫn ngồi trên liễn.
Nhìn Tiểu Đức, vẻ mặt của tộc trưởng có chút quái dị, ngoài vui mừng, còn có chút không giải thích được: "Ngươi mấy năm qua đã thay đổi rất nhiều."
Tiểu Đức trầm mặc một lát, nói: "Thay đổi là bởi vì có lý do để thay đổi.".