Các đại nhân vật ở trước điện cũng không biết chút ít hình ảnh ở trước hoành thành, không biết cụ thể xảy ra chuyện gì, càng không biết khối cự thạch này bị chém thành trời đổ tuyết, sau đó có thể tác thành nhân duyên cho một vị cu li Hùng tộc cùng một vị tiểu thư quý tộc.
Nhưng bọn hắn biết kiếm từ trong vỏ kiếm của Trần Trường Sinh bay ra đã làm gì.
Quan Cảnh đài bốn phía an tĩnh.
Trần Trường Sinh lại thắng.
Ma Quân rất rõ ràng, các đại nhân vật có mặt nơi này đều biết hắn thắng ở chỗ nào, cùng với ý tứ của chữ thắng kia.
Mục phu nhân vẻ mặt vẫn đạm mạc, không biết suy nghĩ điều gì, sắc mặt Tương tộc tộc trưởng cùng Lộc tộc thái công đám người có chút khó coi.
Hùng tộc tộc trưởng rất vui mừng, cảm thấy đã không nhìn lầm Trần Trường Sinh, Sĩ tộc tộc trưởng lại càng hài lòng, cảm thấy Giáo Hoàng Bệ Hạ trong một thời khắc khẩn trương như thế, còn không có quên dùng thủ đoạn như vậy để làm vững chắc tình hữu nghị giữa Nhân tộc cùng Yêu tộc, thật là tâm tư kín đáo, quyết đoán sáng suốt.
Trần Trường Sinh không nghĩ nhiều như vậy, hắn chẳng qua là phát hiện chuyện này, sau đó làm mà thôi.
Dựa theo tâm ý làm việc, nơi nào cần động tâm tư?
Vô số kiếm từ ngoài Quan Cảnh đài trở về, cùng mấy trăm thanh kiếm quanh người hắn kết hợp với nhau.
Lúc này, một thanh âm hờ hững và cao xa, tựa như đến từ Tinh hải xuất hiện.
"Dừng tay sao.
"
Nói chuyện chính là Mục phu nhân.
Trần Trường Sinh không ngừng lại.
Hắn muốn giết Ma Quân, Ma Quân muốn giết hắn, nếu còn chưa phân ra sinh tử, như vậy chiến đấu dĩ nhiên còn chưa kết thúc.
Không tới cuối cùng, không có thắng bại thực sự.
Quan Cảnh đài không khí bị kiếm ý lành lạnh chém thành vô số khu vực.
Kiếm thế như mưa to dường như muốn đem tầng mây trong bầu trời xóa bỏ.
Cánh đồng tuyết chứa tinh huy ở trong thân thể của hắn mãnh liệt thiêu đốt.
Trong thức hải của hắn dâng lên sóng to cao mấy trăm trượng.
Trong bầu trời bầy kiếm, y theo thần thức của hắn chỉ huy, thi triển ra vô số kiếm chiêu tuyệt diệu, phối hợp lẫn nhau, hướng Ma Quân giết tới.
Bầy kiếm như mưa to cùng với kiếm ngân trong trẻo rơi xuống, thanh thế còn hơn lúc trước.
Đối mặt với công kích cường đại như thế, đối mặt với kiếm pháp không ai có thể nhìn thấu, trên mặt Ma Quân không có chút sợ hãi nào.
Mặc dù hắn đã liên tiếp thất bại hai trận dưới kiếm của Trần Trường Sinh.
Ánh mắt của hắn rất bình tĩnh, hai tay tự nhiên rủ xuống bên người, giấu ở trong tay áo.
Chỉ có hắn biết, câu nói vừa rồi của Mục phu nhân cũng không phải là nói với Trần Trường Sinh, mà là nói với hắn.
!
!
Bởi vì cuộc chiến đấu lúc trước Quân tỏa ra thâm uyên khí tức, Bạch Đế thành trở nên hàn lãnh hơn mấy phần, đường phố được ánh mặt trời sưởi ấm không bao lâu lần nữa sinh ra vô số sương mù, đột nhiên sương mù cấp tốc địa chuyển , sau đó hướng phía trên thành thị dũng mãnh lao tới.
Mục phu nhân cuối cùng đã xuất thủ.
Nàng phất ống tay áo, liền có gió từ sâu trong Tây Hải đem sương mù hai bờ Hồng hà cuốn tới nơi đây.
Vô số sương mù tràn vào hoàng thành, theo thềm đá, xuyên qua hoa thụ đi tới trên Quan Cảnh đài, cuối cùng ngưng kết thành mây.
Đó là đám mây chân thực nhất, lại có vẻ dầy đặc đầy hư ảo.
Cùng phiến hàn vân của Ma Quân so sánh, đám mây này trắng hin, nhìn giống như bầy cừu, tựa như rất đơn giản, nhưng nếu dùng thần thức dọ thám vào trong, có lẽ sẽ minh bạch cái gì gọi là sâu không lường được.
Mây trắng nuốt trọn thân ảnh của Ma Quân, sau đó chặn lại phiến kiếm vũ từ trên trời rơi xuống.
Quan Cảnh đài hoàn toàn an tĩnh.
Trần Trường Sinh cùng Ma Quân dĩ nhiên rất giỏi, ở năm tháng dĩ vãng tất nhiên sẽ trở thành Thánh Nhân thực sự.
Nhưng Mục phu nhân đã trở thành Thánh Nhân rất nhiều năm.
Mặc dù Trần Trường Sinh cùng Ma Quân mang theo Quốc Giáo trọng bảo cùng với ma khí chí tôn, cũng không thể nào là đối thủ của nàng.
Hơn nữa nàng là Hoàng Hậu nương nương của Yêu tộc, ở trong khoảng thời gian Bạch Đế Bệ Hạ bế quan tĩnh tu , ý chí của nàng chính là thanh âm lớn nhất trong Yêu tộc.
Hoặc là bởi vì những nguyên nhân này, Ma Quân không chống cự, tùy ý để phiến mây trắng này bao phủ.
Trước lúc thân ảnh của hắn biến mất, tay của hắn còn đang trong tay áo chưa lấy ra.
Trần Trường Sinh cũng không để cho chút ít thanh kiếm trong bầu trời tiếp tục rơi xuống.
Trong im lặng, thời gian tiếp tục trôi đi, chỉ chốc lát sau, mây trắng trên Quan Cảnh đài đã tan biến.
Ma Quân đã biến mất, không biết từ trong mây đi đến nơi nào.
Trần Trường Sinh nhìn một đạo khe đá trên mặt đất, không biết suy nghĩ điều gì.
Ống tay áo hoa mỹ chậm rãi rủ xuống, mây trắng tản mạn khắp nơi, như thác nước rơi vào trong thành thị phía dưới, tất cả khôi phục lại bình tĩnh.
Mục phu nhân thu tay lại.
Trần Trường Sinh còn chưa thu kiếm.
Hắn nhìn về Mục phu nhân.
Trong bầu trời mấy trăm thanh kiếm, theo tầm mắt của hắn chậm rãi di động, cuối cùng nhắm ngay vào Mục phu nhân.
Hình ảnh này có một loại mỹ cảm rất kỳ lạ, cũng có một loại cảm giác bị áp bách khó có thể tưởng tượng.
Chẳng lẽ, hắn sẽ xuất kiếm với Mục phu nhân ư?
"Càn rỡ!"
Lộc tộc thái công sắc mặt cực kỳ khó coi, hướng về phía Trần Trường Sinh lớn tiếng quát lên: "Giáo Hoàng đại nhân còn không mau thu kiếm lại!"
Có một vài tộc trưởng cùng đại thần cũng quát mắng Trần Trường Sinh.
Nhưng càng nhiều người thủy chung vẫn duy trì trầm mặc.
Bản thân loại trầm mặc này đã ý nghĩa rất nhiều điều.
Có tiếng bước chân vang lên.
Hùng tộc tộc trưởng cầm thiết côn đi tới, đứng phía sau Trần Trường Sinh.
Sĩ tộc tộc trưởng cũng đi theo tới, nhưng nơi hắn đứng lại gần Lạc Lạc hơn một chút.
Tiếp theo Thừa Tướng đại nhân mang theo mấy vị đại học sĩ cùng với càng ngày càng nhiều đại nhân vật Yêu tộc, đứng phía sau Trần Trường Sinh cùng Lạc Lạc.
Kết minh với Ma tộc là ý chí của hai vị Bệ Hạ, hơn nữa được đại đa số thành viên trưởng lão hội đồng ý, nhưng trong điện hội, vẫn có bốn thành tộc trưởng, đại thần yêu tướng tỏ vẻ kiên quyết phản đối.
Hiện tại tình hình càng thêm bất đồng.
Giáo Hoàng Trần Trường Sinh xuất hiện, mang đến đáp lại cực kỳ cường ngạnh của Nhân tộc, đuổi Ma Quân đi.
Mặc dù Mục phu nhân xuất thủ ngăn cản cuộc chiến đấu này, nhưng ai cũng có thể nhìn ra thắng bại.
Điểm này trọng yếu phi thường.
Các đại nhân vật Yêu tộc giao hảo cùng Nhân tộc, yêu mến Lạc Lạc Điện hạ có càng nhiều sức lực cùng lòng tin.
Mà các đại nhân vật lo lắng đến ích lợi của Yêu tộc, cũng bắt đầu sinh ra ý nghĩ không giống ban đầu.
!
!
Mục phu nhân lẳng lặng nhìn Trần Trường Sinh nói: "Ta cứu ngươi một mạng, ngươi không nói báo ân, chẳng lẽ còn muốn dùng kiếm để trả ư?"
Trần Trường Sinh biết ý của nàng.
Mới vừa rồi thời khắc kiếm của hắn sắp rơi xuống , bỗng nhiên cảm thấy một đạo báo động cực kỳ mãnh liệt, phảng phất có thứ gì vô cùng hung hiểm sắp sửa phát sinh, cảm giác như vậy rất ít xuất hiện, lần trước chính là khi thấy đạo cột sáng xuyên qua Tinh hải.
Hắn vẫn chú ý tới chuyện tay Ma Quân thủy chung ở trong tay áo.
Chẳng lẽ Ma Quân chuẩn bị vận dụng Tinh Không Sát ư?
Nhưng cho dù Tinh Không Sát có thể sử dụng lần nữa, Ma Quân làm sao có thể đem vị trí của mình nói cho phía bên kia tinh không?
Những vấn đề này không có đáp án, bởi vì Mục phu nhân xuất thủ, ngăn trở chuyện sau đó phát sinh.
Trần Trường Sinh biết Mục phu nhân không có bất kỳ thiện ý nào đối với mình, nàng xuất thủ hẳn vì nguyên nhân nào đó, không muốn Ma Quân sử dụng tới thủ đoạn kia.
Bất quá cuối cùng là nàng ngăn trở hết thảy, để cho đạo báo động vô cùng mãnh liệt kia biến mất, cho nên hắn không phản bác.
Đối với biến hóa thế cục, Mục phu nhân cũng không thèm để ý.
Nàng cảm thấy hứng thú chính là những thanh kiếm của Trần Trường Sinh.
"Ngươi dùng là rốt cuộc là kiếm pháp gì?"
Ma Quân không biết Trần Trường Sinh dùng kiếm pháp gì.
Mục phu nhân cũng không dám chắc.
Tương tộc tộc trưởng tuổi vô cùng lớn, kiến thức cực kỳ uyên bác còn có Sĩ tộc tộc trưởng cực kỳ thông tuệ, cũng không nhận ra kiếm pháp của Trần Trường Sinh.
Bởi vì chưa từng có ai thấy bộ kiếm pháp kia.
Tự thiên thư bia hàng lâm tới nay, hôm nay là lần đầu tiên bộ kiếm pháp kia xuất hiện dưới trời sao.
Trần Trường Sinh nói: "Hợp Kiếm thuật.
"
Đại đa số người có mặt chưa từng nghe tới ba chữ kia.
Mục phu nhân đã từng nghe đến, hơn nữa lúc trước đã đoán được chút ít, chỉ là không thể nào tin nổi.
Tựa như lúc này, nàng nghe được Trần Trường Sinh đưa ra đáp án, vẫn không thể nào tin nổi.
Nàng trầm mặc thời gian rất lâu, nói: "Ta chưa từng nghĩ tới, tin tưởng ngay cả Thánh Nữ đời đầu năm đó cũng không nghĩ tới, Nam Khê trai kiếm trận uy chấn thiên hạ ! Lại có thể được một người thi triển.
".