Trầm mặc a trầm mặc, không có bộc phát ở trong trầm mặc, như vậy sẽ thành lúng túng ở trong trầm mặc.
Là sư thúc tổ bối phận cực cao, đạo cô áo đen ra lệnh một tiếng nhưng không người nào đáp lại, chuyện khó xử nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi.
Đường Tam Thập Lục có thể hóa giải tất cả các cục diện lúng túng, là bởi vì da mặt hắn rất dày.
Nàng rõ ràng không có da mặt dày như vậy, cho nên cảm thấy rất lúng túng, sau đó trở nên vô cùng tức giận, sắc mặt trở nên hồng, lông mày dựng thẳng.
Diệp Tiểu Liên biết đây là điềm báo sư thúc tổ tức giận, rất lo lắng, tiến lên muốn khuyên mấy câu, cũng đã không còn kịp nữa.
Đạo cô áo đen hừ lạnh một tiếng, thân hình chợt hóa thành một đạo bóng xám, từ trên sơn đạo cực nhanh lao xuống, tay phải phách về phía ngực Đường Tam Thập Lục.
Trên sơn đạo vang lên thanh âm gào thét, Đường Tam Thập Lục cảm thấy một tòa núi lớn đổ ập xuống, uy áp cực kì khủng bố, căn bản không kịp suy nghĩ nhiều, liền rút kiếm chém xuống.
Sặc lang một tiếng, Vấn Thủy kiếm rời vỏ mà ra, mang theo ánh sáng sáng ngời, phảng phất vô số kim quang rơi vào trên Vấn Thủy.
Đạo cô áo đen cảnh giới thực lực cao hơn hắn rất nhiều, chẳng qua là đơn giản vỗ xuống, uy thế đã như núi đổ, hắn cho dù thi triển Vấn Thủy tam kiếm, chẳng lẽ có thể ngăn trở được ư?
Đường Tam Thập Lục biết không ngăn được, cho nên một kiếm này của hắn căn bản không phải chém về phía đạo cô áo đen, mà là chém về phía sau.
Hắn dùng kiếm chiêu không phải là Vãn Vân Thu phòng ngự mạnh nhất, cũng không phải là Nhất Xuyên Phong sát phạt như lửa, mà là Tịch Dương Quải thân pháp nhanh nhất.
Vô số ánh sáng màu vàng ở trên sơn đạo sáng lên, đây cũng là kiếm phản chiếu mà thành, rừng trúc tựa như sinh ra một tầng nước thực sự.
Tựa như mặt trời chiều xuống núi, ánh sáng chợt tan biến, trên mặt nước vầng tà dương kia dùng tốc độ khó có thể tưởng tượng, đến mặt đông nơi xa, cũng rất khó tìm ra thứ gì di động nhanh hơn thế.
Trong vầng tà dương có đạo thân ảnh, chính là Đường Tam Thập Lục, hắn thân pháp vận chuyện, thối lui hơn mười trượng.
Chỉ nghe oanh một tiếng vang, rừng trúc chợt phát lên sóng lớn, hai hàng trúc mọc bên cạnh sơn đạo trong tiếng rắc rắc phần phật chốc lát đã bẻ gãy, trên sơn đạo xuất hiện một hố đất bề sâu chừng vài thước, đá sỏi bắn khắp nơi.
Đường Tam Thập Lục nắm Vấn Thủy kiếm, đứng ngoài mấy trượng, nhìn hình ảnh này, vẻ mặt khẽ biến.
Đạo cô áo đen cảnh giới thực lực thật là đáng sợ, đáng sợ hơn chính là, nàng vừa ra tay đã là chiêu thức mạnh như thế.
Nếu như hắn không nhìn lầm, đây là Nam Khê trai tuyệt học Lưu Vân chưởng!
Nếu như hắn không nhận biết thời cơ nhanh chóng, không chút do dự dùng Tịch Dương Quải, sẽ phải chính diện đối mặt với một chưởng này.
Như vậy kiếm của hắn có thể gãy như cây trúc kia hay không?
Hắn lúc này có lẽ đã nằm dưới đáy hố, bị trọng thương, thậm chí có thể chết đi.
Đạo cô áo đen chưởng thế vẫn không kết thúc, cách hơn mười trượng sơn đạo, hướng Đường Tam Thập Lục đánh tới.
Đường Tam Thập Lục trong mắt sinh ra vẻ hung ác cực kỳ hiếm thấy, cầm Vấn Thủy kiếm chuẩn bị tiến lên.
Ba ba ba hơn mười tiếng va chạm trầm muộn ở trên sơn đạo vang lên.
Hộ Tam Thập Nhị cầm trong tay một thanh đoản kiếm nhìn như rất tầm thường, dùng một loại tư thế rất quái lạ ở trước người không ngừng đón đỡ.
Mỗi lần xuất một kiếm, trên thân kiếm sẽ phát lên một đạo nước chảy xiết màu trắng.
Chưởng thế còn sót lại hóa thành hơn mười sợi gió mát, dần dần biến mất mất tích.
Đạo cô áo đen đứng trên sơn đạo, nhìn hình ảnh này, khẽ cau mày, nhưng không tiếp tục ra tay.
Nàng không nghĩ tới, đối phương lại có thể đón đỡ một kích lôi đình dưới cơn thịnh nộ của chính mình, có chút kinh ngạc vì trình độ của đối phương.
Theo nàng, kiếm pháp cùng thân pháp của người trẻ tuổi này rất tốt, nhưng chân chính lợi hại vẫn là giáo sĩ kia.
"Ngươi lại biết Lưu Vân tán đả ư?" Nàng nhìn Hộ Tam Thập Nhị nói.
Không đợi Hộ Tam Thập Nhị trả lời, nàng xoay người nhìn về rừng trúc.
Đường Tam Thập Lục tránh được chưởng thế của nàng, Hộ Tam Thập Nhị dùng Lưu Vân tán đả cùng Lưu Vân chưởng đồng nguyên hóa giải chưởng thế còn lại, nhưng thời khắc lúc trước, nếu như nàng toàn lực xuất thủ, vẫn có thể có cơ hội chấn thương hai người đối phương, song đang ở thời khắc chuẩn bị thôi phát Lưu Vân chưởng, bộc phát ra uy lực lớn nhất, bỗng nhiên cảm thấy một tia báo động, phảng phất trong rừng trúc có con dã thú đang nhìn mình chằm chằm.
Con dã thú này rất đáng sợ, ngay cả nàng cũng cảm thấy nguy hiểm.
Diệp Tiểu Liên đi tới bên người nàng muốn giải thích điều gì, rất lo lắng nàng tiếp tục xuất thủ.
"Sư thúc tổ, bọn họ là..."
Đạo cô áo đen bối phận cực cao, đối với hai vãn bối thi triển một chiêu nhưng không đắc thủ, tự giữ thân phận không thể làm gì khác đành ngừng lại, khó tránh khỏi có chút buồn bực.
Hơn nữa nàng cảm giác được nguy hiểm trong rừng trúc, càng làm cho nàng tâm tình trở nên tồi tệ, làm sao chịu nghe Diệp Tiểu Liên giải thích, hừ lạnh một tiếng, nén giận phất tay áo.
Ba nhất thanh muộn hưởng, tay áo của nàng rơi vào trên vai trái của Diệp Tiểu Liên.
Diệp Tiểu Liên đau a một tiếng, sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt, lại là bị thương.
Đường Tam Thập Lục cũng không cách nào nhẫn nại nữa, lướt qua cái hố trên sơn đạo, đi tới bên cạnh Diệp Tiểu Liên đỡ lấy nàng, nhìn bóng lưng đạo cô áo đen nói: "Lão thái bà ngươi đứng lại."
Nghe được câu này, không chỉ các nữ đệ tử Nam Khê trai, ngay cả Diệp Tiểu Liên được hắn đỡ cũng giật nảy mình.
Đạo cô áo đen chính là trưởng lão có bối phận cao nhất Nam Khê trai hiện tại, ai dám không cung kính đối với nàng, chớ đừng nói chi là gọi nàng là lão thái bà.
Các nàng không biết, Đường Tam Thập Lục ngay cả Đường lão thái gia cũng dám gọi là lão bất tử.
Đạo cô áo đen xoay người lại, mặt không chút thay đổi nhìn Đường Tam Thập Lục, chờ hắn chuẩn bị nói gì.
Ở trong mắt các nữ đệ tử Nam Khê trai, ánh mắt sư thúc tổ tựa như đang nhìn một người chết.
Đường Tam Thập Lục rất tức giận nói: "Ngươi vừa rồi mắng nàng, ta đã thấy rất không thoải mái, một cái tiểu cô nương xinh đẹp mảnh mai như vậy, làm sao ngươi có thể nỡ mắng chứ?"
Diệp Tiểu Liên nhìn hắn một cái, nhẹ giọng nhắc nhở: "Ngươi trước kia còn mắng ta ác hơn."
Đường Tam Thập Lục có chút không được tự nhiên dừng lại một chút, nói: "Cho dù ta từng mắng, chẳng lẽ ngươi có thể mắng sao? Rồi lại nói ta đều chỉ nhẹ nhàng mắng mấy câu, ngươi lại nỡ lòng động thủ?"
Đạo cô áo đen nhìn hắn mặt không chút thay đổi nói: "Nàng là đệ tử Nam Khê trai ta, ta đánh nàng mắng nàng, ngươi có thể thế nào?"
Đường Tam Thập Lục nói: "Không thể như thế nào, sang năm tiền mở sách mà Đường gia cho các ngươi Nam Khê trai sẽ giảm một nửa."
Nghe được Đường gia cùng tiền mở sách hai từ này, đạo cô áo đen híp mắt lại, nói: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Diệp Tiểu Liên ý bảo hắn không cần đỡ nữa, luôn miệng nói: "Sư thúc tổ, hắn là Đường Đường."
Đạo cô áo đen hơi ngẩn ra, trầm giọng nói: "Thì ra là Đường gia tôn thiếu gia, chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ bằng ngươi..."
"Ngươi nói thêm một chữ nữa, tiền sẽ giảm thêm một nửa."
Đường Tam Thập Lục nhìn nàng rất chân thành nói: "Bắt đầu từ bây giờ, ngươi nói thêm một chữ, sang năm tiền mở sách sẽ ít hơn một nửa nữa, yên tâm, vô luận ít đến mức nào, cuối cùng sẽ còn dư lại chút ít, ngươi thông minh có thể rất khó lý giải đây là tại sao, cho nên ngươi không cần hiểu, chỉ cần biết lời nói của ta, nhất định sẽ làm được."
Đạo cô áo đen sắc mặt trở nên càng ngày càng âm trầm, lệ khí trên mặt càng ngày càng nặng, chậm rãi giơ tay phải lên.
Trên sơn đạo yên lặng như tờ, ngay cả gió cũng không có một tia, nhưng rừng trúc khẽ lay động.
Đang ở thời khắc khẩn trương nhất, một đạo thanh âm yên lặng mà ôn hòa từ vách núi rất xa vang lên, sau đó rõ ràng truyền đến nơi này.
Rừng trúc khôi phục an tĩnh, gió núi một lần nữa bắt đầu ôn nhu.
"Sư muội, mời đồng đạo Ly cung, còn có công tử Đường gia vào đi."
Đường Tam Thập Lục vẻ mặt ngưng lại, đối mặt với đạo cô áo đen cảnh giới thực lực cực mạnh hắn cũng không lo lắng thế nào, nhưng chủ nhân thanh âm này lại làm cho hắn trong vô thức cảm nhận được khẩn trương.