Trái Cấm Thơ Ngây

Chương 20



Dưới sự giúp đỡ của Lý Sĩ Kỳ, Vân Yên bán biệt thự đi, trả được một phần nợ, nhờ Vân Yên có thành ý, quyết tâm giải quyết vấn đề bằng hòa giải, chủ nợ của cô đều đồng ý cho cô một ít thời gian.

Lý Sĩ Kỳ ngồi ở trên ghế, chân thành nhìn Vân Yên nói: “Vân Yên, để cho mình giúp cậu trả phần tiền kia đi! Mình không muốn thấy cậu sống khổ cực như vậy.”

“Không được! Cậu đã giúp mình rất nhiều, đừng làm cho mình cảm thấy thiếu nợ cậu quá nhiều, như vậy sẽ phá hư tình bạn của chúng ta.”

“Vân Yên, vậy cậu đồng ý với mình, nếu cậu có khó khăn, nhất định phải nói cho mình biết.”

“Được......” Kỳ thực, cô từng đi tìm cha của Lý Sĩ Kỳ xin giúp đỡ vì vấn đề tài chính của công ty của cha, nhưng bị từ chối, bất quá, cô không muốn nói ra, để tránh làm cho Lý Sĩ Kỳ khó xử.

“Đêm đã khuya, mình tiễn cậu ra ngoài.” Cô không có cách nào tiếp nhận tình cảm của Lý Sĩ Kỳ, bởi vì cô vẫn không thể quên được hình ảnh tràn đầy vết thương quanh quản trong lòng mình, tại sao hắn lại đối xử với cô như vậy, cô còn chà đạp bản thân mình, không cách nào thờ ơ tuyệt tình với hắn? Chính cô cũng không hiểu nổi.

Vân Yên đứng dậy đưa Lý Sĩ Kỳ ra cửa.

Lý Sĩ Kỳ nhìn gương mặt hồng hào của cô nói: “Có thể cho mình một nụ hôn chúc ngủ ngon không?”

Vì cô muốn trốn tránh, không muốn đối mặt với tình cảm phức tạp này, Vân Yên khép mắt lại tỏ vẻ ngầm cho phép, có lẽ hôn Lý Sĩ Kỳ có thể khiến cho cô quên đi nỗi nhớ người đó.

Lý Sĩ Kỳ dịu dàng đem môi đặt lên môi cô.

Trong lòng cô hiểu rất rõ ràng, nụ hôn của Lý Sĩ Kỳ hoàn toàn không giống như Diêm Thiên Phạm, ấn tượng hắn lưu lại trong lòng cô, khắc sâu như ngọn lửa bùng nổ.

Một màn hôn chúc ngủ ngon này hoàn toàn bị một bóng dáng cao lớn ở góc tường thấy rất rõ ràng, khóe môi hắn không khỏi hiện lên vẻ mỉa mai.

Hắn đến xem cô làm gì?

Cô quả thật sống rất tốt, có lẽ thân thể cô đã cho không ít đàn ông chạm qua, mà hắn cùng lắm chỉ một trong những khách hàng của cô thôi.

Nhưng từ sau khi cô rời đi, hắn lại mất ngủ, hắn lại không cách nào chợp mắt trong đêm đen.

Có lẽ hắn nên phân phó thuộc hạ của mình chế tạo một con búp bê giống hệt như cô, để cho hắn có thể ôm lấy con búp bê đó trong những đêm dài đằng đẵng đi vào giấc ngủ.

Ai! Phụ nữ, hắn muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, nếu cô thích mở đùi ra cho người đàn ông khác thì cứ mở ra đi!

Hắn mới không quan tâm!

☆☆☆

Mấy ngày sau -

“Sĩ Kỳ, có phải con đang kết giao cùng Vân Yên không?”

“Đúng vậy, cha, Vân Yên là một cô gái tốt, mọi người gặp cũng sẽ thích cô ấy.”

“Con lập tức chia tay với nó.” Cha Lý dùng thanh âm nghiêm nghị mở miệng nói.

“Cha, tại sao? Các người căn bản còn chưa từng gặp cô ấy, cũng không hiểu rõ cô ấy.” Tại sao cha muốn làm như vậy? Hắn vốn còn muốn chờ cô cùng hắn tiến thêm một bước, sau đó dẫn cô về nhà ra mắt cha mẹ hắn.

“Chúng ta có một giao dịch lớn với xí nghiệp Diêm thị, nếu như con không chia tay với nó, khoản giao dịch này sẽ kết thúc, mà nó từng là tình nhân của Diêm đổng, Sĩ kỳ, con ngàn vạn lần không được đi trêu chọc nó a!” Hắn vốn không tán thành Lý Sĩ Kỳ kết giao với Bạch Vân Yên, Diêm đổng đã phản đối chuyện này ngay trên bàn tiệc bàn bạc công việc.

“Cha, con yêu Vân Yên, con không muốn chia tay với cô ấy.”

“Nếu như con không chia tay với nó, công ty của chaa rất khó giữ được, con muốn nhìn ta đến tuổi này, còn phải làm lại từ đầu, đi làm nhân viên của người khác...... A...... Tim của tôi......” Cha Lý xoa xoa tim mình, giống như vạn phần thống khổ.

“Cha, con gọi xe cứu thương giúp cha......” Lý Sĩ Kỳ lo lắng gọi 110.

Mẹ Lý nhìn ánh mắt ra hiệu của cha Lý, vội vàng nói với con: “Sĩ Kỳ, mau đồng ý với cha.”

“Con......”

Mẹ Lý khiển trách nói: “Con không đồng ý thì bệnh tình của cha con sẽ càng thêm nặng, chúng ta chỉ có một mình con là con trai, chẳng lẽ con vì một cô gái, ngay cả cha mẹ cũng không cần sao?”

“Mẹ, con thật lòng thích Vân Yên, con chỉ yêu một mình cô ấy.”

“Con mau đồng ý với cha con, tạm thời chia tay với nó, chỉ là tạm thời thôi! Chờ giao dịch của công ty cha con cùng công ty Diêm đổng kết thúc, các con vẫn có thể ở chung một chỗ!”

Lý Sĩ Kỳ nhìn cha mẹ, vạn phần bất đắc dĩ nói: “Cha, con đáp ứng cha, tạm thời chia tay với Vân Yên.”

Nghe được lời nói của con, lúc này cha Lý mới thở phào nhẹ nhõm. “Cha cảm giác tim tốt hơn nhiều rồi......”

Mặc dù biết cha làm bộ, nhưng lời của cha hắn cũng không sai, hắn không đành lòng thấy cha mất đi tất cả, phải bắt đầu lại một lần nữa, vì trách nhiệm gia tộc, Lý Sĩ Kỳ không thể làm gì khác hơn là...... để cho mình thống khổ.

Bất quá, hẳn chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi thôi, không lâu sau hắn lại có thể ở cùng một chỗ với Vân Yên.

☆☆☆

Hôm sau -

Lý Sĩ Kỳ đến tìm Vân Yên, nhưng lần này, tâm tình hắn không hề giống những lần trước.

“Vân Yên, thời gian tới mình không thể thường xuyên tới thăm cậu nữa. Cậu phải giữ gìn sức khỏe.” Lý Sĩ Kỳ vẻ mặt nghiêm túc dặn dò cô.

“Sĩ Kỳ, cậu làm sao vậy?” Lý Sĩ Kỳ nói chuyện là lạ, đã xảy ra chuyện gì sao?

“Vân Yên...... Là người đàn ông Diêm Thiên Phạm đó không cho mình chăm sóc cậu, hắn ta dùng công ty của cha mình để uy hiếp mình, không cho phép mình đến gần cậu, mình không hiểu, hắn cũng đã thả cậu đi, tại sao còn đối xử với cậu như vậy?”

“Cậu?”

Là hắn!

Sắc mặt Vân Yên bỗng chốc tái nhợt, lập tức nhớ tới những ngày hắn đối xử tàn khốc với cô.

Hắn...... Ngăn cản Lý Sĩ Kỳ cùng cô ở bên nhau, có phải đại biểu trong lòng hắn vẫn có chút tình cảm với cô hay không?

“Mình nguyện ý vì cậu từ bỏ quyền thừa kế, nhưng mình không muốn nhìn sự nghiệp cha mình vất vả gây dựng trôi theo nước chảy, có một ngày mình nhất định sẽ có sức mạnh chống lại hắn, Vân Yên, cậu phải chờ mình.” Ngày nào đó, hắn sẽ tiến đến phía trước, không ngừng bổ sung thực lực của mình.

“Mình...... Sĩ Kỳ...... Cậu vẫn là theo đuổi hạnh phúc của mình đi! Mình không xứng với cậu.” Cô đã là tàn hoa bại liễu, không xứng với hắn.

“Mình chỉ yêu một mình cậu.”

Hai tay hắn nắm lấy tay cô, dịu dàng hôn lên môi cô, mặc cho tình cảm trong lòng lan tràn.

Trong đầu Vân Yên vang lớn hồi chuông báo động, tay của cô dùng sức đẩy lồng ngực của hắn hô: “Sĩ Kỳ, không được......”

“Cậu có thể cho hắn, tại sao không thể cho mình?” Lâm vào vòng xoáy kích tình, Lý Sĩ Kỳ mê võng nói.

“Không được!” Bất kể như thế nào, cô cũng không cách nào tiếp nhận nụ hôn của người đàn ông khác.

Đang lúc Vân Yên cự tuyệt Lý Sĩ Kỳ, tiếng chuông cửa vang lên.

Bởi vì sự phá rối này mà Lý Sĩ Kỳ buông cô ra.

“Mình đi mở cửa.”

Vừa nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Diêm Thiên Phạm, tim của Vân Yên nhảy lên một cái, nhưng thần sắc lại lập tức không vui nói: “Anh tới đây làm gì?”

Lý Sĩ Kỳ cũng đi theo sau Vân Yên, muốn nhìn xem một chút là ai tới?

Diêm Thiên Phạm thấy môi Vân Yên hơi sưng, quần áo xốc xếch, trong mắt lập tức lóe lên lửa giận.

Hắn căn bản không quan tâm tới sự sống chết của cô, chỉ là thuận đường tới xem một chút, không nghĩ tới cô đang tiếp khách được một nửa!

“Tôi trả gấp đôi, em hầu hạ tôi trước.” Hắn hết sức vũ nhục nói.

“Việc buôn bán của anh, tôi không muốn nhận, anh đi đi!” Tại sao hắn muốn dốc sức vũ nhục cô, nói cô đến không chịu được như thế?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.