Diêm Thiên Phạm liên lạc với người đại diện của Vân Yên, biết Vân Yên hôm nay không đi làm, hẳn là đang ở nhà, hắn liên tục gọi điện thoại cho cô, nhưng cũng không có người nhận, hắn đành một mình đi tìm cô.
"Cha, con muốn mẹ!"
"Được! Tôi dẫn cháu đi tìm mẹ."
Dường như nghe đứa bé này gọi hắn là cha đã trở thành thói quen, hắn cũng không muốn phủ nhận nữa.
Diêm Thiên Phạm đi tới bên ngoài cửa nhà Vân Yên, nhấn chuông cửa một hồi lâu, nhưng vẫn không có tiếng trả lời.
Hắn gọi thợ khóa đến phá cửa, vừa mở cửa ra, liền phát hiện Vân Yên té xỉu trên đất.
"Mẹ, mẹ......"
Diêm Thiên Phạm ôm lấy cô, cùng Tư Phạm đưa cô đến bệnh viện......
Đi ra bên ngoài, liền nhìn thấy Lý Sĩ Kỳ.
"Anh làm gì Vân Yên?" Lý Sĩ Kỳ lo lắng hỏi.
"Tôi phải đưa cô ấy đi bệnh viện, không rảnh nhiều lời với cậu."
Lý Sĩ Kỳ nhìn Vân Yên sắc mặt tái nhợt trong ngực hắn, cũng không xung đột với hắn, thế là hắn nổ xe đi theo sau bọn họ.
☆☆☆
“Bệnh viện Thiên Ân”, bên ngoài phòng cấp cứu --
"Nếu như cậu không thể chăm sóc cô ấy thì ly hôn đi, để cho tôi chăm sóc cô ấy." Diêm Thiên Phạm nổi giận quát Lý Sĩ Kì.
"Nếu như cô ấy muốn gả cho tôi, tôi đã sớm cưới cô ấy rồi, anh muốn châm chọc tôi đúng không?"
"Cậu không phải là chồng của cô ấy, vậy đứa bé kia......"
"Vân Yên không nói cho anh biết sao?"
"Đúng! Cô ấy không nói cho tôi biết."
"Vậy tôi cũng không nói."
Diêm Thiên Phạm đột nhiên nhìn chằm chằm Tư Phạm, khuôn mặt nó cùng hắn khi còn bé có chút giống nhau: "Là con của tôi sao? Không thể nào...... Đứa bé đã chết rồi!"
Lúc này, đèn phòng cấp cứu tắt.
Lý viện trưởng bước ra ngoài, nói với hai người đang lo lắng: "Bạch tiểu thư chỉ là thiếu máu, ăn nhiều thức ăn có dinh dưỡng và không làm việc quá độ là được."
"Lý viện trưởng, tôi còn muốn hỏi ông một chuyện, lúc trước ông có bỏ con của Vân Yên không?" Diêm Thiên Phạm nghi ngờ chất vấn.
"Diêm tiên sinh, rất xin lỗi, khi đó tôi thấy Bạch tiểu thư rất đáng thương, hơn nữa nghi ngờ đó là con của ngài, nên tôi liền lén lút quyết định giữ đứa bé lại, nếu như ngài bởi vì chuyện này mà trách cứ tôi, tôi nguyện ý chấp nhận." Năm đó ông thật là không đành lòng, dù sao ông cũng nghi ngờ đây chính là con của Diêm Thiên Phạm!
"Tôi sẽ không trách ông, đây là con của tôi." Diêm Thiên Phạm ôm lấy Tư Phạm, kiêu ngạo nói.
"Chaa!" Tư Phạm hướng về Lý viện trưởng kêu lên, trên khuôn mặt nhỏ lộ ra tươi cười ngọt ngào.
"Ông ấy không phải cha của con, cha mới là cha của con." Diêm Thiên Phạm không vui cải chính.
"Cha!" Tư phạm lần nữa hô to một tiếng với Diêm Thiên Phạm.
Lý viện trưởng cười cười rời đi, không dám tiếp tục tranh thủ tình cảm cùng Diêm Thiên Phạm.
Diêm Thiên Phạm đưa mắt nhìn Lý Sĩ Kỳ, "Nếu mọi chuyện đã rõ, Tư Phạm là con của tôi, cậu cũng không nên ở gần Vân Yên nữa."
"Vì sao tôi phải buông tay? Vân Yên cùng anh ở chung một chỗ căn bản không vui vẻ."
"Cậu tốt nhất cách xa cô ấy một chút." Hắn cảnh cáo.
"Tôi sẽ không nghe lời anh." Lý Sĩ Kỳ cũng không còn là bại tướng dưới tay hắn như năm đó nữa, hắn quyết định kết hôn cùng Vân Yên.
"Thích thì cứ việc, chờ xem tôi sẽ làm gì cậu!"
"Không sao cả."
Hai người đàn ông trợn mắt giằng co, cho đến khi giường bệnh của Vân Yên từ phòng cứu cấp đẩy ra, chuyển tới phòng bệnh bình thường.
☆☆☆
"Tư Phạm, Tư Phạm......" Vân Yên từ từ tỉnh lại.
"Mẹ, con ở đây này." Tư Phạm đi tới bên cạnh giường bệnh của mẹ.
"Vân Yên, mình cũng ở đây."
Lý Sĩ Kỳ nói theo, nhưng rước lấy là ánh mắt xem thường của Diêm Thiên Phạm.
"Sĩ Kỳ, mình muốn ăn cháo......"
"Được! Mình lập tức đi mua cho cậu."
Lý Sĩ Kỳ vội vàng đi ra bên ngoài mua, nhất thời quên mất "tình địch" của hắn vẫn còn ở lại trong phòng bệnh.
"Em còn muốn ăn gì nữa?" Diêm Thiên Phạm cầm ghế đi tới, ngồi ở bên cạnh hỏi cô.
"Làm sao anh lại ở chỗ này?"
Nghe được câu này, Diêm Thiên Phạm lại không nhịn được tức giận nói: "Hắn có thể ở chỗ này, tôi thì không thể được sao?"
"Tôi...... Không có ý đó."
"Tôi đã biết Tư Phạm là con trai tôi."
"Tư Phạm...... Không phải con anh!" Cô hoảng sợ kêu lên.
"Em không nên ép tôi nổi điên, tôi nói Tư Phạm là con tôi thì chính là con của tôi."
"Được! Tôi không tranh với anh, anh có thể lại cho tôi mượn một khoản tiền không?" Cô sợ đám người kia trở lại, cô cũng muốn "bỏ trốn" giống cha mình.
"Thế nào? Một trăm ngàn đô còn chưa đủ?" Hắn không khỏi kinh ngạc, cô không phải là người ham mê tiền bạc nha!
"Cha tôi đánh bạc thiếu tiền người ta, hiện tại ông ấy cầm lấy khoản tiền kia trốn ra nước ngoài rồi." Cô khổ sở nói, cha lại một lần nữa bỏ rơi cô.
"Tôi có thể giúp em giải quyết vấn đề này, chỉ là có một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Tôi muốn cuộc đời của em." Hắn nghênh ngang nói.
"Tại sao?"
"Lý do này còn chưa đủ đầy đủ sao?"
Môi của hắn đặt lên môi cô, ôn nhu cùng cô triền miên, Tư Phạm thì tự động che mắt lại, chỉ hé ra một cái khe hẹp.
Lý Sĩ Kỳ mua cháo rất nhanh đã trở lại, nhìn thấy cảnh này, cũng nhìn thấy trong mắt Vân Yên tình yêu đối với Diêm Thiên Phạm, tim của hắn đau xót, đem cháo đặt ở trên bàn nhỏ bên cạnh cửa, không quấy rầy bọn họ, tự động rời đi. (Bun: tội nghiệp anh quá huhuhu!!)
Khóe mắt Diêm Thiên Phạm liếc thấy Lý Sĩ Kỳ rời đi, nhịn không được lộ ra nụ cười đắc ý.
Hắn chậm rãi rời khỏi môi của cô, nhìn cô tròng mắt ai oán nói: "Anh muốn em ở bên cạnh anh."
"Tại sao tôi phải ở bên cạnh anh?"
"Bởi vì...... Con cần mẹ, anh cũng cần quản gia...... Còn nữa, những năm này em không ở đây, anh đều không ngủ được, huống chi...... Anh cũng sẽ không cho phép em cởi áo tháo dây lưng cho người đàn ông khác, cho nên đối tượng em lựa chọn chỉ có thể có anh. Nếu như...... Em cự tuyệt anh, em nhất định không tìm được người chủ vàng nào đối xử tốt với em giống như anh nữa." Hắn nói xằng nói bậy.
Cô nhìn gương mặt tuấn tú mà lãnh khốc của hắn nói: "Tôi...... Nếu như lại bị anh hành hạ lần thứ nữa, tôi sẽ tự tử."
"Anh sẽ không hành hạ em nữa, Tư Phạm, con nói giúp cha với." Hắn cầu cứu con trai.
"Mẹ, lồng ngực cha thật là ấm áp, mẹ đồng ý với cha có được hay không?"
"Anh sẽ không tổn thương em cùng con nữa chứ?"
"Sẽ không, gả cho anh." Có lẽ đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối hắn muốn dùng hôn nhân để trói buộc một cô gái.
Vân Yên nhìn vẻ mặt của hắn, mê võng không mở miệng.
"Tại sao em lại do dự?" Hắn cũng đã ăn nói khép nép như vậy rồi, cô lại vẫn đang suy nghĩ.
"Em lo lắng mục đích anh lấy em về nhà, chỉ là vì dùng dây lưng đánh em......" Cô nhớ lại mỗi lần trở về trong buồn bã.
"Ngu ngốc!"
Diêm Thiên Phạm một tay ôm cô vào trong lồng ngực to lớn của hắn, Vân Yên cảm giác nước mắt tràn ra từ khóe mắt cô chảy xuống.
"Anh sẽ đánh em sao?" Vân Yên vẫn rất nghiêm túc hỏi.
Tư Phạm chen vào giữa hai người nói: "Mẹ, nếu như cha khi dễ mẹ, con sẽ dẫn mẹ bỏ trốn." Vân Yên nghe vậy, không khỏi nín khóc rồi mỉm cười.
"Anh sẽ đem tất cả dây lưng trong nhà đi đốt, sau này mặc quần cũng không cần dây lưng, lần này em yên tâm chứ!"
"Anh thật sự sẽ không đánh em, sẽ không nữa khi dễ em nữa?" Cô vẫn có chút sợ.
"Thật!"
"Nhưng, em lo lắng....."
"Lấy ở đâu nhiều lo lắng như vậy!"
Diêm Thiên Phạm hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, tùy ý hôn cánh môi mềm mại của cô, bàn tay ôn nhu che kín cặp mắt tò mò của Tư Phạm.