Trái Cấm Thơ Ngây

Chương 7



Nội tâm Vân Yên thấp thỏm, chậm chạp không cử động, việc bọn họ hiện tại muốn làm so với cô ngày trước mơ hồ nghe bạn học nói còn muốn cam đảm hơn.

Bạn bè của cô, có không ít người miêu tả với cô việc kia, bọn họ đều nói, chỉ cần bởi yêu bạn trai nên có thể cho hắn.

Nhưng cô cùng hắn không có tình cảm, cho dù trong lòng rất ái mộ hắn, nhưng chuyện thân mật như vậy, cô có lẽ chưa từng trải qua.

“Em là tình nhân của tôi, mau diễn tốt vai của mình.” Hắn nhắc nhở.

Cô không có quyền cự tuyệt hắn, hiện tại hắn đang nắm trong tay công ty của cha cô, cô không thể phản kháng hắn....

Bàn tay nhỏ bé của Vân Yên chậm rãi hướng tới thân thể to lớn của hắn, môi cô dọc theo trán hắn, mắt hắn, mũi hắn, nhẹ nhàng hôn xuống.

Tay của cô chỉ dám đặt trên ngực hắn, ánh mắt không dám nhìn loạn, môi anh đào cũng chỉ dừng lại bên cạnh môi hắn, không dám làm gì thêm.

Nụ hôn ngây ngô của cô nhanh chóng khiến bụng dưới của hắn một hồi nóng ran, kiên quyết kích động không dung tình chút nào chứng minh sự ảnh hưởng của cô tới hắn.

Hắn giận hờn chiếm lấy tay cô, làm cho cô cách chạm vào phản ứng sinh lý dưới quần hắn. Hắn thầm nghĩ như vậy dục vọng của hắn có thể được giải trừ, lại không nghĩ tới dục vọng kiên định của hắn trở nên lớn hơn nữa trong lòng tay của cô.

Mới đầu Vân Yên còn không rõ hắn kéo tay cô vuốt ve bộ vị nào đó trên người hắn, đợi đến ý thức được, mang tay mình rút về, khuôn mặt đã đỏ bừng tựa như rặng mây trời chiều.

“Anh.... Tại sao lại để cho tôi chạm vào chỗ đó của anh!” Bắp thịt rắn chắc xúc cảm như vậy, khiến cho trái tim nai con của cô không ngừng đập lung tung.

“Tôi không chỉ muốn em chạm vào nơi đó của tôi, tôi còn muốn em hôn nơi đó.” Hắn muốn nhục nhã cô, bởi vì cô là con gái của kẻ hại chết cha hắn, hắn đang ở trong lòng tự nói với mình.

Cô kinh hãi xua thẳng tay nói: “Tôi không được!” Hắn có thể nào muốn cô làm chuyện đáng sợ như vậy? Người này thật sự rất tà ác đó!

“Em tốt nhất làm nhanh một chút! Nếu không chờ một chút tôi cởi quần xuống, tôi sẽ cưỡng bức em!”Hắn uy hiếp nói.

“Anh.... ” Hắn thật sự muốn cởi quần xuống sao? Không thể nào!

“Động tác nhanh một chút!” Nhục nhã cô khiến hắn cảm thấy một hồi cuồng loạn khoái cảm.

“Được, tôi làm, nhưng anh không thể làm chuyện đáng sợ hơn với tôi.” Cô nói trước điều kiện.

“Đồng ý.”

Vân Yên cúi đầu, nhắm mắt lại, dùng đầu lưỡi của mình gắng gượng đụng chạm vào dục vọng nam tính cách dưới lớp quần của hắn.

“Tôi không được..  ..” Cô ủy khuất nói.

“Em không làm với tôi, vậy đành phải là tôi làm với em trước.”

Hắn xoay người đẩy cô ngã xuống giường, cường tráng xâm nhập giữa hai chân cô, bàn tay lửa nóng hướng bụng cô tìm kiếm, âu yếm nơi ẩm ướt của cô.

“Anh không cần làm vậy với tôi, tôi.... rất thích anh!” Từ rất lâu rồi, cô đã thích hắn, nhưng hắn có thể chậm một chút hay không?

“Yêu thích tôi? Em hy vọng tôi cho em nhiều vui sướng hơn sao? Chúc mừng, em đã đạt được mục đích.”

Hắn bắt đầu nhiệt liệt hôn thân thể trắng như tuyết của cô, đôi môi đặt lên hai nụ hoa màu hồng trước ngực cô, môi cùng lưỡi của hắn không ngừng xoay chuyển, mà ngón tay hư hỏng cũng không buông lỏng lực đạo ở nơi thần bí của cô, mỗi một lần càng thêm xâm nhập nhiều hơn.

“Không cần, không cần.... ” Hắn hành động như vậy là sai, cô nhất định phải sửa chữa hắn, nhưng thân thể mảnh mai của cô căn bản đánh không lại hắn.

“Nơi này của em đều ẩm ướt rồi, thừa nhận đi! Em yêu thích tôi làm vậy với em.” Hắn từ trước đến giờ sẽ không nhận lầm phản ứng của phụ nữ.

“Em không cần, em thích anh, đừng đối xử với em như vậy..... “ Cô cũng chẳng biết tại sao, bắt đầu từ lần đầu tiên ở nhà hắn cho đến bây giờ, trong lòng cô đã không cách nào kiềm chế ái mộ hắn.

Tay của hắn tạm thời rút ra khỏi u huyệt trơn trợt của cô, đôi mày kiếm anh tuấn tà ác nhướn lên nói: “Em thích tôi? Em nghĩ em có thể thích tôi bao nhiêu?”

“Anh muốn, em đều sẽ cho anh.” Cô thành thực nói.

“Đã như vậy, cầm nó, để cho tôi tiến vào bên trong cơ thể em.” Hắn muốn xem cô rốt cuộc có thể hi sinh bao nhiêu vì hắn? Theo lời cô thì cô thích hắn bao nhiêu?

“Em không biết.... “ Cô chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện này, huống chi cô sợ......

Diêm Thiên Phạm cầm tay của cô, dùng tay cô kéo khóa xuống, cách quần lót của hắn, cảm giác dục vọng hùng vĩ của hắn.

Hắn cởi bỏ chiếc quần dài trước mặt cô, dùng bàn tay nhỏ bé của cô kéo quần lót của hắn xuống.

Hiện ra trước mặt cô là nam tính khổng lồ của hắn..... Vân Yên cảm giác mặt mình nóng như lửa đốt, tim của cô không thể khống chế đập mạnh.

“Em ngồi lên trên người của tôi.” Hắn muốn từng chút từng chút tiến vào trong cô.

“Có thể không cần không..... Em không muốn làm tình nhân của anh....” Cô nhắm mắt lại không dám nhìn hắn.

“Em muốn làm gì của tôi?” Con gái của kẻ thù như cô không có tư cách cự tuyệt hắn, nhưng hắn lại mặc cho cô cò kè mặc cả với hắn, có lẽ do loại khí chất hồn nhiên tản ra trên người cô mà hắn chưa từng tiếp xúc qua.

“Em muốn..... làm người yêu của anh..  ..” Cô vốn rất thích hắn, mặc dù hắn hận cha cô, nhưng cô tin tưởng chỉ cần mình yêu hắn sâu đậm, nhất định có thể làm lòng hắn tiêu tan hận ý.

Hắn không nhịn được giễu cợt sự ngây thơ của cô, nhưng hắn chỉ dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua gương mặt cô....

“Em phải nghe theo lời tôi, chính là làm tình nhân của tôi.”

“Anh muốn.... em phải làm như thế nào?” Cô thuận theo hỏi.

Hắn để cho cô dạng chân đến ngang hông của hắn, hơn nữa để hai tay cô cầm vật kiên định của hắn.

“Còn cần tôi phải chỉ em bước kế tiếp làm như thế nào sao?” Hắn đối với phụ nữ từ trước đến giờ không có kiên nhẫn, nhưng đối với cô, vì sao không dã man cướp đi trinh tiết của cô, mà là không ngừng trêu đùa cô đây? Có lẽ đây đối với hắn chỉ là một trò chơi đi! Hắn không rõ ý nghĩ của bản thân, chỉ có thể tự nói với mình như vậy.

Cô đột nhiên nhớ đến các bạn học miêu tả qua: “Có đau hay không?”

“Một chút xíu.” Nhìn ánh mắt cô, hắn tuyệt đối tin tưởng cô là lần đầu tiên, nếu như cô không phải là con gái của kẻ thù, có lẽ hắn sẽ dịu dàng hơn một chút.

“Có thể không cần hay không? Chúng ta làm như vậy là sai lầm...... “Cô cố gắng sửa đổi ý kiến của hắn.

“Nếu như em không vượt qua cửa này, em vĩnh viễn cũng không thể trở thành tình nhân của tôi.” Muốn đùa bỡn một cô bé là một chuyện rất dễ dàng.

Cô phải dũng cảm một chút, Vân Yên tự nói với mình, bởi vì cô muốn hắn thích cô.

Khí phách củng tham muốn giữ lấy mười phần, cô dũng cảm cầm vật to lớn của hắn đưa vào, để cho thân thể mình chậm rãi thấp xuống.....

Dục vọng của hắn thật sự quá khổng lồ, cô thử mấy lần đều không thể thành công, chỉ có thể để cho dục vọng rắc chắc của hắn ở bên ngoài u cốc của cô không tiến vào.

Trong lòng Diêm Thiên Phạm không khỏi phiền não, hắn hết sức tức giận, lần đầu tiên trong đời không thể kiểm soát được dụng vọng của mình, hắn xoay người đẩy cô ra, sải bước rời khỏi phòng.

Nhìn bóng dáng hắn rời đi, Vân Yên đem chăn kéo thật cao, nghĩ tới mình vừa rồi thật lớn mật, khuôn mặt nhịn không được bốc cháy.

Cô muốn đem lần đầu tiên dâng hiến cho hắn, cô rất tin tưởng hắn cũng sẽ thích cô, cô sẽ dùng hết mọi biện pháp để cho hắn thích cô, đúng! Cô phải cố gắng lên.

Vân Yên kéo chăn bông, mặt cười một mảnh đỏ bừng đi ngủ.

*****

Ban đêm, Diêm Thiên Phạm vẫn như cũ không ngủ được, hôm nay tim của hắn giống như bị gió lay động không cách nào bình tĩnh.

Hắn không ngủ vào ban đêm bởi vì ám ảnh của tuổi thơ luôn đeo bám hắn, xem ra sau này để cho hắn thao thức lại có thêm một lý do.

Kỳ quái? Cô là con gái của kẻ thù, tại sao lúc nãy trong lòng hắn chỉ là dâng lên ý nghĩ trêu đùa cô, mà không phải mạnh mẽ đoạt lấy cô?

Hắn bất luận thế nào cũng sẽ không động tình, bởi vì chỉ cần hắn động tình sẽ bị tổn thương, nhưng hiện tại trong lòng hắn lại khao khát quanh quẩn một loại cảm giác không hiểu được.

Lúc này, chỉ có tốc độ mới làm cho tim hắn thở lại bình thường!

Diêm Thiên Phạm khởi động chiếc xe thể thao Cadillac màu đỏ rời khỏi biệt thự, ở trên đường lớn không một bóng người, tùy ý rong ruổi......

Nhưng mặc cho gió đêm thổi quét, tâm tình không ổn định cũa hắn cũng không cách nào bình tĩnh lại.....

*Anh nam chính này dữ quá - nhưng mọi người ném đá vừa vừa thôi-tội thằng nhỏ =))*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.