Thắng Nam hôm nay lại đột nhiên im lặng mà không tiếp tục tranh luận với Đình Phong khiến cho anh dự cảm sẽ bị cô cho ăn bơ.
- em từ khi nào lại ngoan ngoãn như vậy ?
Thắng Nam đi vào trong xe, ngồi xuống chiếc ghế phụ bên cạnh ngay ghế lái mà Diệp Thủ ngồi.
- phu nhân cô nên ngồi đằng sau cùng thiếu gia.
Thắng Nam không quan tâm đến lời nhắc nhở của Diệp Thủ mà ngồi lì.
- phu nhân!
- tôi chính là muốn ngồi ở đây, cậu có thể làm gì tôi ? Im lặng đi !
Diệp Thủ bị giáo huấn liền im lặng.
Đình Phong từ bên trong đi ra nhìn thấy cô ngồi ghế phụ mà liền không vui.
- Sở Thắng Nam em đúng là càng ngày càng không nghe lời thì phải ?
Thắng Nam định đóng cửa xe lại thì liền bị Đình Phong giữ chặt lấy cánh cửa không cho cô đóng.
- anh muốn thế nào nữa đây ? Tôi chẳng phải đã không cãi với anh rồi sao ?
Đình Phong không nói gì mà liền hành động ngay.
Anh giơ tay kéo lấy cô ra ngoài, hai tay bế cô theo kiểu công chúa mang ra ghế sau.
Còn cô thì không ngừng dãy dụa chỉ duy nhất muốn tẩu thoát.
- em thật không ngoan chút nào ! Vậy thì em đừng trách tôi đấy !
Đình Phong không nương tay mà quăng Thắng Nam thẳng vào ghế sau rộng rãi.
Anh cũng nhanh chóng vào trong xe, giơ tay bấm nút ngay dưới chiếc ghế được thiết kế đặc biệt ngay lập tức liền có một tấm kính đen hạ xuống ngăn cách giữa phía trước và sau.
- anh muốn làm gì ?
Thắng Nam vừa nhìn đã đoán được Đình Phong nhất định có ý đồ bất chính với cô cho nên mới hạ kính xuống ngăn cách phía trước và sau, vì như vậy người ngoài sau làm gì người ngoài trước cũng không thể nhìn thấy.
- em nói chúng ta ở trong đây có thể làm gì ? Sở Thắng Nam là em bức tôi phải trừng phạt em.
Cảm giác đau lúc cô bị anh quăng vào bên trong vẫn chưa hết đau thì cô lại bị anh đẩy thêm một cái nữa mà mang cô đè dưới thân.
Miệng anh kề sát tai cô, thì thầm :
- tôi sẽ để em biết thế nào là trừng phạt trên giường.
Nói xong, Đình Phong xấu xa thở một luồng hơi nóng lên gáy cô, sau đó cắn nhẹ vành tai đang ửng đỏ của cô.
Bàn tay anh vuốt một đường từ vai cho tới đôi mông tròn trịa của cô, sau đó lại không an phận luồn ra phía trước.
Bàn tay cứ như có ma lực, anh chạm đến đâu, làn da cô lại trở nên nóng rát đến đấy.
Điểm dừng lại của bàn tay là nơi mẫn cảm cách qua quần tam giác của cô.
Dù cách qua một lớp vải mỏng nhưng dường như cô lại cảm nhận thấy một trận hoả nhiệt bất thường chạy dọc lên não, khiến cô rùng mình một cái.
Thắng Nam thở gấp một hơi, trong xe chật chội, bao quanh là những chiếc ghế bọc da cao cấp, tản ra nhàn nhạt mùi gỗ trầm, nhưng hiện tại, thứ bay vào mũi cô không phải là mùi hương gỗ trầm, mà là mùi kíƈɦ ŧìиɦ, mùi của ám muội và cám dỗ.
Đình Phong cúi đầu, liếm lên vành tai nhạy cảm của Thắng Nam khiến cô bất chợt run lên, đầu có chút tránh né muốn quay sang bên kia, nhưng là chưa kịp tránh thì lại đã bị anh cắn nhẹ lên vành tai, sau đó mờ ám thở vào tai:
- trừng phạt này chỉ dành cho em mà thôi, em có thể yên tâm mà hưởng thụ.
Thắng Nam trợn tròn đôi mắt nhìn vào đôi mắt thâm sâu khó đoán của Đình Phong.
Cô không nghĩ đây lại là lời mà một người lạnh lùng, nổi danh không gần nữ sắc nhiều năm như anh lại nói ra.
Biến thành đến bức chết người !
Đôi mắt của cô dường như có chút đã bị nhiễm dục mê mà long lanh mờ đục, hai má nổi lên hai mảnh hồng nhuận, đôi môi vì cắn nhẹ mà bóng lưỡng căng tròn hơi mở ra, hơi thở đã có chút không ổn định.
Nhìn một cảnh này, Đình Phong nhịn không được liền dùng ngón tay xoa nhẹ theo vòng tròn qua lớp váy mỏng đang che chắn nơi mẫn cảm.
Thắng Nam càng lúc càng đỏ mặt, đánh mắt lung tung để tránh ánh mắt của anh.
Chỉ là!
Đánh mắt thế nào, điểm dừng lại chợt dừng lại tại điểm kia, nơi hạ bộ của anh đang cố căng trướng lên qua chiếc quần âu hàng hiệu.
Cá! cái gì thế này ???
Đừng nói là anh!.
Tim cô đập thịch một cái, sau liền như sực tỉnh liền chống hai tay lên ngực anh, cọ quậy chân, muốn thoát khỏi anh một chút.
Giờ cô mới hiểu trừng phạt trên giường này là mang ý nghĩa táo bạo thế nào mà cũng chỉ có cô mới có thể chịu mà không phải ai khác.
Chân cô không ngừng cọ quậy nhưng lại cọ quậy không đúng thời điểm, không đúng cách, càng không đúng không gian.
Nơi xe hơi chật chội này, cô vừa cọ quậy chân, lại vô tình sao trượt qua trượt lại nơi hạ bộ đang muốn bành trướng ra ngoài kia.
Đình Phong nghiến răng, hít vào một hơi như cố gắng kiềm chế, giọng âm trầm lên tiếng.
- Sở Thắng Nam, em đang cố tình dụ dỗ tôi sao ? Nếu em đã gấp như thế thì tôi sẽ giúp em toại nguyện.
Nhất định sẽ làm em hài lòng mới thôi.
Anh vừa nói vừa tà ác dùng ngón tay vuốt ve nơi mẫn cảm của cô, sau đó một ngón tay luồn vào trong, xoa nắn trước hoa ***t đang nóng lên tụa như có ngọn lửa thiêu.
Đè nén cỗ hoả nhiệt đang nóng bừng lên trong thân thể, cô há miệng ra thở, anh thật xấu xa.
- ưʍ!
Cô rên lên một tiếng nho nhỏ vì không thể kiềm chế.
Nghe thấy tiếng rên của cô, tâm tình lại vô cùng hài lòng, nhếch miệng lên cười, lộ ra hàm răng trắng bóng thẳng tắp như những hạt ngọc.
Chỉ là nụ cười của anh đã nhiễm chút du͙ƈ vọиɠ.
Bàn tay còn lại của anh không an phận mà từ trên chiếc cổ trắng nõn tinh tế của cô trượt xuống, dừng lại nơi trước ngực cô, chỉ cách một lớp vải nữa thôi thì mảng lớn da thịt tuyết trắng lõα ɭồ bên trong lập tức hiện ra.
Đình Phong cúi xuống hôn lên môi cô, đầu lưỡi dò xét vào trong miệng, quấn lấy đầu lưỡi đang có chút bối rối muốn trốn chạy của cô.
Sau một lúc không hợp tác thì Thắng Nam cũng từ từ mở ra hàm răng đang khép chặt, đáp trả lại anh bằng một nụ hôn dây dưa.
Có chút ngạc nhiên vì hành động này của cô, anh hơi ngây ngốc nhướng mày một cái.
- tôi đã bảo em sẽ hài lòng mà.
Thắng Nam đơ lưỡi, câm nín quay mặt sang chỗ khác.
Khụ! đúng là từ sau lần đó, cô luôn tưởng tượng ra trong đầu rằng! rằng! nhưng!.