Trái Cấm

Chương 1



Bò!

Một giây trước, âm thanh to lớn vang vọng trên cánh đồng hoa Ba Tư. Horsens ngồi trên chiếc xe phân phối lớn, hưởng thụ không khí dọc theo con đường thẳng tắp. Ánh mặt trời tỏa sáng ấm áp, hai bên cánh đồng trải đầy hoa, khung cảnh đẹp không sao tả xiết. Tai nghe điện thoại trong mũ bảo hiểm truyền ra tiếng nhạc ầm ĩ, anh vừa đi vừa gật gù theo tiếng nhạc.

Giây tiếp theo—

Một con bò chạy ra khỏi cánh đồng hoa, canh luôn trước mặt anh.

Con bò lạc đường, thấy chiếc xe phân phối lớn phóng đến với tốc độ chóng mặt thì sợ hãi, con mắt vô tội mở to, thân hình cồng kềnh cứng đơ, đứng im không động đậy ở giữa đường.

Sự tình phát sinh quá nhanh, Horsens chỉ kịp chuyển tay lái, nhưng không thể làm chủ được tình hình, xe máy trượt dài, thân xe ma sát trên đường nhựa thành một vệt đen, cả người cả xe ngã vào mương máng bên đường đến rầm một tiếng, bọt nước bắn tung tóe.

“Đáng chết!” Anh mắng to tiếng.

Vì va chạm quá mãnh liệt, nên đầu anh vẫn còn choáng váng, thời gian như ngừng lại, chỉ có thể nằm nghe tiếng nước róc rách mà thở dốc, chiếc xe máy thì như con dã thú bị thương, động cơ gầm lên, từ từ nhỏ lại rồi tắt hẳn trong yên lặng. Một lúc lâu sau, anh uể oải đứng dậy, đau đớn làm anh mắng ra thành tiếng.

Áo da trên người đã hỏng đến hơn nửa, tay chân đều bị trầy xước, miệng còn nếm thấy vị máu. Nhìn lại, trên mặt hay trên trán cũng đều bị thương.

Khải Mạn mà biết nhất định sẽ chửi ầm lên.

Trong phim, khi thấy những loại “động tác nguy hiểm” này, Khải Mạn luôn khuyên bảo, tìm người đóng thế cho anh, chỉ lo ngộ nhỡ anh có bị thương, nhưng anh chẳng bao giờ chịu để tâm cả, không ngờ có một ngày nó lại xảy ra với mình ngoài đời thật.

Nghĩ đến bộ dáng giận dữ của Khải Mạn, tâm tình Horsens khá hơn nhiều. Anh cười tự giễu mình, rồi cúi đầu xuống, vốc nước lạnh kia rửa đi vết máu trên gương mặt.

Một con vật khổng lồ mon men tiến lại bên vệ đường. “—tiếng bò rống—”

Horsens ngẩng đầu lên, lau sạch nước trên mặt, trừng mắt hung tợn nhìn thủ phạm. “Mày chạy lên đường cái làm gì? Mày định tự sát hay muốn giết người đây?”

“—tiếng bò rống—”

“Cái này là giải thích sao? Khó nghe quá.”

“—tiếng bò rống—”

Không thèm chấp nhất với nó, anh bước vài bước ra ngoài, cẩn thận kiểm tra tình trạng của chiếc xe. Kết quả này so với dự tính của anh còn tồi tệ hơn, chỉ một sơ suất nhỏ mà cả chiếc xe đắt tiền thành ra mới thật bi thảm, theo tình hình trước mắt mà phán đoán, nếu không tiến hành đại tu toàn bộ, chỉ sợ nó sẽ chẳng còn thể lết nổi ra đường được nữa.

“—tiếng bò rống—”

Tiếng kêu của tên đầu sỏ nghe mới thật là vô tội.

Con ngươi lạnh lùng màu lam liếc con bò một cái. “Còn ầm ĩ nữa thì tao mổ thịt mày.”

Nhưng nó đâu sợ uy hiếp, vẫn liên tục kêu không ngừng.

“—tiếng bò rống—”

Uy hiếp một đầu bò, căn bản là chuyện vô nghĩa. Vết thương toàn thân anh đau nhức nhối, vết máu trên mặt chưa được rửa sạch càng làm anh nhìn thật dữ tợn.

Thanh âm động cơ ô tô vang lên. Trái ngược hẳn với tiếng động cơ xe máy ù ù, tiếng kia rất nhỏ, hơn nữa lại còn có khá nhiều tạp âm, dựa theo tiếng động cơ này có thể thấy chiếc xe đó khá cũ rồi.

Sau đó, tiếng xe tắt hẳn khi đến gần cái mương, có người xuống xe.

“A Minh, làm thế nào mà mày chạy được đến tận đây?” Giọng nữ thánh thót kinh ngạc vang lên.

“—tiếng bò rống—” Con bò không nhúc nhích.

“Mày nhìn gì vậy?” Bàn tay nhỏ bé trắng nõn vỗ vỗ lên đầu nó, khuôn mặt thanh nhã tú lệ nhìn theo hướng mắt của nó.

Bốn mắt hai người liền chạm nhau.

Đó là một cô gái trẻ với đôi mắt hiền lành cùng làn môi phớt hồng. Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ kia không hề trang điểm, nhưng lại mang theo nét đẹp mộc mạc, so với những cô gái mặt trát đầy phấn, vẻ thanh lịch của cô có thể coi như một bông cúc nhỏ.

Tuy thời tiết khá oi bức, nhưng cô vẫn mặc một chiếc áo dài tay mỏng, hiển nhiên là cô chịu nóng giỏi hơn người khác.

Vô tình nhìn thấy hiện trường vụ án, nhìn anh một thân bị thương, cô hoảng sợ, lập tức đoán ra nguyên nhân của nó, biết ngay là ngưu nhi gây họa mà.

“A,” Cô khẽ hô một tiếng, vội vàng hỏi: “Anh thế nào rồi?”

“Không khỏe.” Anh thản nhiên nói.

Giọng nói tuy lạnh nhạt nhưng cô cũng không để ý. Cô tìm kỹ trong túi trước, lấy ra một chiếc khăn tay vuông vắn, bàn tay nhỏ bé đưa qua cho anh.

“Anh chảy máu rồi, lau mặt trước đi.” Mặt anh đầy máu thật sự khiến người khác hoảng sợ, nhưng lại càng làm bản tính thiện lương của cô trỗi dậy.

Anh cầm lấy khăn tay, tẩm ướt bằng nước trong mương, sau đó dùng nó lau đi vết máu. Vết máu được lau sạch, khuôn mặt tuấn tú ngăm đen hiện ra, ánh mặt trời chiếu vào càng làm mọi thứ trở nên rõ ràng hơn, khi anh nhìn cô bằng cặp mắt màu lam, kẻ lấy cắp trái tim của phụ nữ trên toàn thế giới kia, đã nhận ra biểu tình kinh ngạc trong mắt cô.

Cô nhận ra anh.

Horsens đợi cô thét lên hay ngất đi, hoặc chỉ là nói những mỹ từ thường dùng để ca ngợi khi các cô gái nhận ra anh, tối thiểu cũng phản ứng tầm thường như vậy. Nhưng mà, mọi chuyện lại ngoài dự đoán, rất nhanh cô đã bình tĩnh lại, làm anh mất đi sự tự tôn của đàn ông, thậm chí còn cảm thấy bị thương.

“Anh cần đến bệnh viện khám.” Cô dùng tiếng Anh nhẹ giọng hỏi anh, nhận ra thương thế của anh, liền đề nghị. “Tôi có thể gọi điện thoại, thông báo cho bệnh viện đưa xe cứu thương đến đây.”

“Không cần, chỉ là vết thương ngoài da thôi.” Anh dùng tiếng Trung cự tuyệt, hai tay chống lên mặt đường, nhảy ra khỏi chiếc mương. Tuy rằng vết thương vẫn nhức nhối, nhưng vẫn trong khả năng chịu đựng của anh.

Anh cao lớn hơn trong trí tưởng tượng của cô nhiều, cảm giác bị đè ép khiến cô khó thở. Nhìn lại người đàn ông bên cạnh, cô hiểu vì sao anh ấy lại cự tuyệt, cũng có nguyên nhân của nó, đó là vì không muốn bại lộ thân phận.

“Như vậy đi, hay để tôi đưa anh đến bệnh viện?” Cô lại đề nghị một lần nữa, giọng nói thật nhẹ nhàng, ngay cả người có ý chí sắt đá nhất, cũng không nỡ nhẫn tâm cự tuyệt. “Bệnh viện đó rất vắng người.” Cô lo nghĩ thật chu toàn.

Biện pháp này có lẽ tốt nhất rồi, cũng không gây ra nhiều sự chú ý. Horsens nhìn cô, đối với tâm tư kín đáo, giọng nói nhẹ nhàng căn dặn của cô, có ấn tượng khá sâu đậm. Cô gái này tuy không hề có tí sức vóc nào, nhưng dường như lại có khả năng dụ dỗ mãnh thú hung bạo nhất, ở trước mặt cô chỉ biết ngoan ngoãn phục tùng.

“Về phần chiếc xe, tôi sẽ nhờ người đến xử lý, không thể để nó nằm trong nước như thế kia được.” Nửa điểm chi tiết cô cũng không quên, thay anh giải quyết vấn đề nan giải trước mắt.

“Được rồi! Chúng ta đến bệnh viện thôi.” Anh không cự tuyệt nữa, ngồi lên chiếc xe cũ xì kia. Không gian trong xe rất nhỏ, thân thể cao lớn của anh chỉ có thể miễn cưỡng ngồi bó buộc ở ghế sau.

Thân thể mảnh khảnh của cô, nhẹ nhàng ngồi vào chỗ điều khiển, động tác thuần thục khởi động động cơ. Trong không gian nhỏ hẹp đó, bọn họ thậm chí có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

Nhìn qua gương chiếu hậu, cô mới nhận ra sự ngượng ngùng của anh. Cô hơi quay đầu lại, hai má ửng hồng, nhẹ giọng tự giới thiệu.

“Xin chào,…” cô đỏ mặt nói. “Tôi là Dương Tố Hinh.”

Đúng như lời Tố Hinh nói, người trong bệnh viện không nhiều.

Nơi này tuy chỉ là một thị trấn nhỏ của Đài Loan, nhưng nhờ trưởng trấn tài năng Lâm Xuân Kiều, các phương tiện công cộng và cơ sở hạ tầng cũng không hề kém thành thị. Tường bệnh viện mang hoa văn vàng nhạt, vừa có mỹ quan vừa đem lại cảm giác ấm áp.

Tố Hinh xuống xe, nhìn sang bốn phía, sau khi chắc chắn không có ai đang chú ý, mới dẫn người đàn ông đang bị thương đi thẳng đến phòng cấp cứu.

Hộ sĩ Đinh Linh đang trực ban ở phòng cấp cứu. Cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt khá hoang mang.

“Tố Hinh?” Cô nhìn lại màn hình máy tính, nhìn lại ô đăng ký. “Cô chưa đăng ký à?”

“Ấy, người muốn khám không phải tôi, mà là…… là……” Tố Hinh trộm nhìn người đàn ông bên cạnh một cái. “Là bạn của tôi, anh ấy không mang theo giấy tờ.” Cô đành phải nói dối. Kỳ thật đúng là anh không có giấy tờ.

Đinh Linh gật đầu, đánh lại trên máy tính, không quên đánh giá người đàn ông xa lạ phía sau Tố Hinh. “Anh ta làm sao vậy? Té thảm a, chậc chậc chậc, trên người toàn là vết thương!”

“Anh ấy vì tránh A Minh, cho nên bị ngã xuống mương nước.”

“Lại là A Minh?!” Lòng Đinh Linh đầy căm phẫn, kêu to lên. “Đây là lần thứ ba trong tháng rồi.” Đúng là con bò dốt nát, lúc nào cũng chạy lên quốc lộ làm loạn.

“Lại có bệnh nhân sao?” Bác sĩ Chu đi lấy cafe về. Ông đánh giá Horsens một lúc, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. “Vào đây đi, để tôi khám cho anh.”

Tố Hinh nhìn chăm chú phía sau, Horsens đi theo bác sĩ Chu vào phòng khám, hai người đàn ông một hỏi một đáp, bác sĩ Chu hỏi một hồi rồi lấy đèn pin ra, kiểm tra đồng tử của anh, xem xét ảnh hưởng của vụ va chạm. Lại một lát sau, bác sĩ Chu dặn dò hộ sĩ bên ngoài chuẩn bị thuốc, sau đó đi vào phòng chẩn đoán.

Cửa phòng khám đóng lại, thân hình Tố Hinh mới run lên.

Mặt cô nóng lên, toàn thân như nhũn ra, miễn cưỡng dựa vào trên tường, cho đến lúc này, vẫn còn nghi ngờ mình đang trong giấc mơ.

Để chứng thực, cô xoay người đối diện tường, đập trán vào đó mấy cái.

A, đau quá.

Cô không phải đang mơ, đúng là cô đã gặp Horsens bằng xương bằng thịt.

Mới đầu, khi phát hiện ra anh trong hồ nước, cô còn tưởng mắt mình xuất hiện ảo giác. Vì trong suốt tuần nay, anh đã bị các tạp chí lớn săn lùng gao gắt, với một minh tinh điện ảnh như anh, muốn tiếp cận được là việc cực kỳ khó.

Bộp.

Trán của cô đụng nhẹ vào vách tường.

Nhưng,… đó không phải ảo giác, là hàng thật giá thật, đó đúng là Horsens-Hunt.

Thình thịch.

Anh là diễn viên chính trong bộ phim nóng nhất bây giờ, các phòng vé đều cháy vé, anh trở thành ngôi sao Hollywood mà chạm tay vào cũng có thể bỏng. Nhân vật anh ấy đóng, vừa dũng cảm vừa thâm tình, các cô gái chỉ cần xem qua bộ phim đó liền trở thành tù binh của anh, nhiều người lập nhóm fan điên cuồng bám đuổi theo đoàn làm phim đến các thành phố lớn, thậm chí còn chờ đợi và truy tìm chỉ vì mong anh liếc nhìn một cái.

Mà tuần này, Đài Loan là điểm đến trong hành trình tuyên truyền của đoàn phim, fan hâm mộ trên toàn thế giới mò đến khách sạn nơi anh ở, vây chặt như nêm cối.

Thùng thùng thùng.

Nằm mơ cô cũng không dám nghĩ, anh lại xuất hiện trong thị trấn chất phác nhỏ bé của cô.

Khi nhận ra anh, cô cố ý hỏi bằng tiếng Anh, nhưng anh lại dùng tiếng Trung để trả lời, trong lúc hoảng loạn cô mới nhớ ra, anh có một phần tư huyết thống Trung Hoa, tiếng Trung cũng là ngôn ngữ mà anh thông thạo.

Tố Hinh ôm ngực, cố gắng bình ổn nhịp tim, nhớ lại hành động của mình sau khi gặp anh từng giây một.

Biểu hiện của cô giống đứa ngốc lắm có phải không?

Bàn tay mềm mại nhỏ bé ôm lấy khuôn mặt đỏ hồng, liên tục vỗ nhẹ, cô tự nói với mình: Bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút, chỉ là gặp một siêu sao thần tượng bên mương nước, không có gì phải khẩn trương cả……

Cửa phòng khám mở ra, Đinh Linh đi ra, dựa vào cửa mà thở, bộ dạng có vẻ kinh hãi. Thấy Tố Hinh bên tường, cô cũng đi tới, đụng vào vách tường vài cái, miệng thì thào lẩm bẩm.

“Không phải mơ, không phải mơ……” Cô vỗ vỗ vào ngực, thở dài thỏa mãn. “Tôi đã chạm vào anh ấy, không phải mơ, tôi thật sự chạm vào Horsens. Khi nhận ra anh ấy, thiếu chút nữa là tôi ngất lịm luôn á.” Xử lý xong vết thương cho anh, hai tay cô đến bây giờ vẫn còn run.

“Chị Đinh, anh ấy bị thương có nặng không?” Tố Hinh truy hỏi, con ngươi đen chất chứa đầy sự quan tâm.

“Trên người hoàn hảo, chỉ trầy da thôi.” Đinh Linh nói xong, tay đã lấy ra di động, thuần thục bấm một dãy số. “Tôi phải nói cho Xuân Kiều biết, nhất định sẽ ghen tỵ cho xem—”

“Không được!” Tố Hinh không hề nghĩ ngợi, lập tức giật lấy điện thoại, lui về sau vài bước.

Không ngờ Tố Hinh bình thường hiền lành dịu dàng, lại có thể giật lấy điện thoại của cô, Đinh Linh ngây người đến ngẩn ngơ. “Làm sao vậy?”

Mặt Tố Hinh đỏ bừng, hai tay giấu sau lưng, ngập ngừng trong chốc lát, rồi nhỏ giọng nói: “Chị Đinh, anh ấy không muốn lộ thân phận, thậm chí lúc đầu còn không muốn đến bệnh viện kìa, tôi đoán đây chỉ là chuyến đi cá nhân, nên anh ấy không muốn ai biết.”

Đinh Linh tức ngực, cố nhịn lại tiếc nuối. Aizz, muốn cô không nói cái tin lớn này, so với việc nuốt lựu đạn còn khó hơn.

“Vậy chỉ chụp một bức ảnh lưu niệm chắc được?” Cô đành hạ thấp mức định, ý muốn giật lại chiếc di động.

“Chị Đinh, anh ấy rất coi trọng việc bảo mật.” Giọng nói khẩn cầu nhẹ nhàng vang lên, làm người ta không đành lòng mà từ chối.

Đinh Linh thở dài một hơi.

“Nhìn em kìa, được rồi, không chụp ảnh thì không chụp ảnh.” Cô nhấc tay đầu hàng. “Quên đi, không sờ vào nữa, việc này không chụp ảnh cũng đáng để làm kỷ niệm rồi.”

“Cám ơn chị Đinh.” Cô đỏ mặt, hai tay chắp lại. “Thật sự không thể nói cho người khác nha!” Cô vẫn không yên tâm dặn dò.

“Về điểm này, chị—”

Còn chưa nói xong, gian phòng khám đã vọng ra tiếng nói.

“Hộ sĩ Đinh, Tố Hinh vẫn còn bên ngoài à?” Bác sĩ Chu hỏi, thanh âm theo cửa truyền ra. “Nếu Tố Hinh còn đó, mời cô ấy vào đây một lát.”

Đinh Linh cũng chưa kịp trả lời, Tố Hinh đã bước lên hai ba bước, vội vàng mở cửa vào phòng, thịch thịch thịch chạy vào, biểu hiện lo lắng lộ rõ trên mặt.

“Tôi đây.” Cô vừa thở, vừa nói, hai mắt đen nhánh nhìn về phía người đang ngồi trên giường bệnh, Horsens. Các đường trầy xước trên người, đơn giản chỉ cần uống trà tiêu độc là ổn, vết thương trên trán kia cũng đã được băng bó.

Bác sĩ Chu liếc cô một cái, khóe miệng cố không cười, không muốn trêu chọc cô.

“Vết thương ngoài của bạn cô không nghiêm trọng lắm, phần lớn là trầy da, về phần vết cắt trên trán, tôi cũng xử lý tốt rồi, không để lại sẹo đâu.”

“Cám ơn bác sĩ Chu.” Cô nhẹ nhõm thở dài một hơi. Nếu để lại sẹo, anh ấy nhất định sẽ gặp phiền phức lớn!

“Không cần cảm ơn tôi, đây cũng do chúng ta giữ A Minh không tốt để nó gây họa, xem như mỗi người có một phần trách nhiệm.” Bác sĩ Chu tươi cười, ngón tay gõ gõ trên bàn. “Nhưng mà, đầu bạn cô bị va chạm khá mạnh, bây giờ tuy không thấy khác thường nhưng tốt nhất nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày.”

Thực ra Horsens vốn định tiếp tục im lặng, nhưng lúc này đành phải mở miệng.

“Tôi sẽ tiếp tục lên đường.” Vất vả lắm anh mới thoát khỏi sự canh giữ của Khải Mạn, nhờ Sophie che dấu mới có thể thoát khỏi cái khách sạn không khác gì nhà tù kia, bây giờ thời gian đã thuộc về mình, tai nạn bé nhỏ này cũng không thể ngăn cản được anh.

“Đầu va chạm mạnh tạo nên thương tổn, khả năng hai ba ngày sau mới biểu hiện ra, nếu anh tiếp tục lái xe sẽ có thể té ngã.” Bác sĩ Chu bình thản nói toạc luôn sự thật. “Huống hồ, tôi đoán xe máy của anh cũng bị đã hư hại nghiêm trọng.”

Nhớ lại lúc xe máy rơi vào mương nước, Horsens bất giác rủa thầm một tiếng. Chẳng nghi ngờ gì nữa, hành trình của anh phải gián đoạn rồi.

Giọng nói ấm áp vang lên, từ từ lọt vào tai.

“Có lẽ, anh nên thay đổi kế hoạch, ở lại đây tĩnh dưỡng vài ngày.” Cô gái bé nhỏ thanh lịch kia cũng đưa ra ý kiến, khuôn mặt xinh đẹp tỏa ra ánh sáng màu hồng. “Đây tuy là một thị trấn nhỏ nhưng rất thoải mái, mọi người sống hòa thuận, không khí tươi mát, đồ ăn cũng khá ngon.”

Bác sĩ Chu nhìn nhìn hai người, lịch sự đưa ra vấn đề trước mắt.

“Tố Hinh, tôi phải nhắc cô một tiếng, người bạn này của cô…… ừm, có vẻ khá được hoan nghênh……” Trên thực tế, là rất được hoan nghênh, chỉ cần người đàn ông này xuất hiện, các cô gái sẽ phát cuồng.

Tuy biết nhiệm vụ thật gian nan, nhưng cô không còn chỗ để lùi, quyết tâm nói.

“Tôi sẽ bảo vệ anh ấy!” Giọng nói của cô vẫn nhu hòa như cũ, tuy vậy giọng điệu lại rất kiên quyết, không có nửa điểm chần chừ, cứ như thể là để bảo vệ anh, cô tình nguyện lên núi đao, xuống biển lửa.

Lời vừa ra khỏi miệng, cả phòng khám rơi vào yên tĩnh, ba người đều kinh ngạc, tầm mắt đồng thời dừng lại trên người cô. Khuôn mặt trắng trong thuần khiết lúc này mới hơi hồng lên, bây giờ cô mới phát hiện, mình đúng là không biết tự lượng sức, cô chỉ là một cô gái yếu đuối, sao có thể bảo vệ cho một siêu sao quốc tế?

Ngay cả vành tai trắng nõn, dưới con mắt của mọi người cũng đỏ ửng lên.

Nhưng, chẳng những cô không rút lại lời nói, ngược lại còn nâng cằm lên, kiên quyết lặp lại một lần nữa. “Tôi sẽ bảo vệ anh ấy!”

Lòng kiên trì của cô, sự dịu dàng của cô, tấm lòng chân thật của cô, tất cả đều khiến Horsens có hứng thú. Đúng như cô nói, lữ trình của anh không cần gián đoạn, chỉ là thay đổi phương thức, từ động chuyển sang tĩnh, thà rằng chịu đựng vài ngày ở đây, còn hơn trở lại dưới ánh sáng đèn huỳnh quang, phải ứng phó với các buổi tuyên truyền phỏng vấn.

Mà điều quan trọng nhất, là anh rất tò mò, cô gái bé nhỏ này sẽ định dùng cách gì để bảo vệ anh.

“Như vậy thì mấy ngày tiếp theo phải cảm ơn cô rồi.” Anh nhìn khuôn mặt còn ngượng ngùng kia nói, quyết định nghe theo đề nghị đó, cùng lắm chỉ là đổi cách hưởng thụ mấy ngày nghỉ mà thôi.

“A?” Cô giật mình.

“Cám ơn cô sẽ bảo vệ tôi.” Anh nhắc nhở.

“À…… à, tôi, tôi……” Mặt cô lại đỏ lên. Chỉ cần cặp mắt lam kia nhìn cô, cô liền không thể bình tĩnh nổi, cảm xúc ái mộ cũng không che dấu được.

Bác sĩ Chu gật gật đầu, khen ngợi quyết định sáng suốt của Horsens. Người đàn ông này thật thông minh, biết quyết định thế nào để có lợi cho mình nhất, giới truyền thông cũng không phải quá thổi phồng, anh không phải là thần tượng chỉ có cơ bắp mà không biết suy nghĩ.

“Như vậy, anh tính nghỉ ở đâu?”

“Còn chưa biết.”

“Mỗi ngày hãy đến đây kiểm tra một lần, nếu có gì khác thường còn kịp điều trị.”

Horsens gật đầu, đứng dậy, tay sờ đến ví tiền ở áo da, sắc mặt bỗng dưng trầm xuống. Anh thầm rủa, tìm kỹ lại, nhưng cũng không thu hoạch được gì.

“Sao rồi?”

“Ví của tôi không thấy.” Sắc mặt anh xanh mét.

“Liệu có phải rơi ở nơi phát sinh tai nạn không?” Tố Hinh hỏi.

“Có thể.”

“Đừng lo lắng, tôi cùng anh đến đó kiểm tra.” Giọng nói của cô thật nhẹ, như trấn an cảm xúc chán nản của anh bây giờ. “Bác sĩ Chu, chị Đinh, cám ơn mọi người, chúng ta đi trước.” Cô hướng đến Đinh Linh, gật đầu.

Đinh Linh cũng gật đầu, tay ra dấu ok.

Nhưng bác sĩ Chu lại mở miệng.

“Chờ một chút.” Ông mở ngăn kéo, lấy tờ tạp chí bên trong ra. Trên trang bìa, rõ ràng chính là diễn viên điện ảnh sân khấu Horsens, đôi mắt lam mãnh liệt trong bức ảnh của anh có thể làm mọi người khiếp sợ.

Bác sĩ Chu mỉm cười, đưa tạp chí và chiếc bút đến trước mặt Horsens.

“Ký tên cho tôi được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.