Trái Cấm

Chương 10



Tố Hinh không thể ngừng run.

Cho dù Horsens ôm cô, về đến phòng khách sạn, chỉ còn hai người một chỗ, cô vẫn như rơi vào vực sâu của núi băng, run run kịch liệt.

Cả người cô rét run, thứ ấm áp duy nhất, chính là nước mắt trong suốt đang trào ra.

Horsens ôm cô, ngồi trên ghế sô pha mềm mại, cố xua đi sợ hãi trong cô. Sự run rẩy của cô, nước mắt của cô đều làm anh đau đớn.

“Đừng khóc.” Anh ôm chặt cô gái nhỏ trong lòng, dùng đầu ngón tay lau nước mắt trên khóe mắt cô.

Lúc nãy, anh đã dùng hai bàn tay này, thiếu chút nữa đánh chết năm tên đàn ông muốn cường bạo cô kia. Anh phẫn nộ, mỗi một quyền đều dùng hết toàn lực, thế cho nên các đốt ngón tay, tất cả đều lưu lại vết thương nhìn đến ghê người.

Cũng là hai bàn tay này, khi chạm vào cô, lại vạn phần dịu dàng, giống như cô là món đồ sứ dễ vỡ vậy.

Sự dịu dàng và vết thương này của anh, làm nỗi sợ hãi tưởng như đã quên lại lần nữa hiện rõ. Cô sợ, nhưng cô cũng tự trách mình, nước mắt lại rơi.

“Thật xin lỗi.” Cô cầm tay anh, bàn tay nhỏ bé lạnh như băng, chạm vào vết thương làm cho người ta sợ hãi. “Đều tại em, anh mới bị thương.”

“Em không cần giải thích.” Horsens nhíu mày, cúi người hôn lên trán cô, nói. “Ngược lại anh nên cám ơn em, nếu em không ngăn, chắc anh đã giết chết mấy tên kia rồi.”

“Nhưng, bởi vì…… bởi vì em…… anh mới tức giận, còn bị chụp lại ảnh……” Nhớ đến nhóm phóng viên, khi ánh đèn lóe lên, hiện ra nụ cười giả tạo, cô lại kinh hãi.

Lúc trước, khi ở trong cô nhi viện chụp được bức ảnh kia, phối hợp với bài báo công phu, đưa danh tiếng của Horsens dâng lên như diều gặp gió.

Cô vẫn nhớ biểu tình và giọng điệu đắc ý của Khải Mạn.

Vì bài báo này, những tạp chí lúc trước cao giá, không chịu phỏng vấn anh, giờ toàn đến xin tôi, mời anh phỏng vấn.

Giờ, sự giận dữ của Horsens bị nhóm phóng viên lưu lại, vẻ mặt điên cuồng cùng việc đánh người gây thương tích, nếu còn bị thêm mắm thêm muối, liệu sẽ tác động như thế nào đến anh?

Hình tượng đối với anh mà nói, cũng là sinh mệnh thứ hai.

Khải Mạn đã nói như vậy.

…bọn họ có thể biến anh thành đại anh hùng, thành người lương thiện, nhưng cũng có thể đánh anh hiện nguyên hình, đưa anh trở lại xóm nghèo, sống trong cảnh đói khát.

Tố Hinh sợ hãi lòng nhói từng trận, lục phủ ngũ tạng như bị lửa đốt.

Trời ạ, cô đã làm hại người đàn ông cô yêu nhất, khiến anh rơi vào cơn lốc đáng sợ. Sự chửi rủa và công kích, giống như trăm ngàn mũi tên sắc bén, phóng đến chỗ anh, làm anh thương tích đầy mình.

Thành công của anh, hình tượng của anh, đều có nguy cơ sụp đổ.

“Đều là em sai!” Cô kinh hoảng vô cùng, rõ ràng vì suýt nữa bị cưỡng đoạt mà run rẩy không thôi, nhưng nỗi lo lớn nhất trong lòng, lại là vì anh.

Đều do cô!

Nếu cô không ngây thơ đến vậy, đơn giả là Dennis tươi cười, không hề nghi ngờ đã bước vào cạm bẫy, thì Horsens cũng không liên lụy, trúng quỷ kế của Dennis.

Lệ tràn trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tuyết, không có nửa điểm huyết sắc, cô hoảng sợ, không biết phải làm sao, tự trách mình đã làm hại anh.

Horsens lại gần, nâng cằm cô lên, ánh mắt lam bình tĩnh chăm chú nhìn cô.

“Tố Hinh, hãy nghe anh nói.” Anh gằn từng tiếng, dùng giọng nói trầm ổn, trấn an sợ hãi của cô. “Không phải em sai.” Cô tự trách mình càng làm anh khó chịu.

“Nhưng mà em…… em……” Nước mắt lưng tròng, ngay cả khuôn mặt anh tuấn của anh, cũng trở nên mông lung trong mắt cô.

Horsens trìu mến nhẹ vỗ về khuôn mặt cô.

Anh đương nhiên phẫn nộ, nhưng điều anh lo lắng nhất lại là Tố Hinh. Cô quá yêu anh, lúc sợ hãi nhất, cũng vì lo lắng cho anh, sợ anh phải đối mặt với báo chí, làm hại đến danh tiếng của anh.

Cô quan tâm anh, còn hơn quan tâm chính bản thân mình.

Dịu dàng vô hạn, anh cúi đầu hôn lên đôi môi mềm của cô, rồi thở dài cảm động.

“Tố Hinh, Tố Hinh của anh, đừng khóc.” Anh vừa hôn vừa nói, hôn những giọt lệ ấm áp. Có thể có được thâm tình như thế, cuộc đời này còn yêu cầu gì nữa.

“Nhưng…”

“Không phải em sai, mục tiêu của Dennis là anh, em là người vô tội bị liên lụy.” Anh giải thích, vì cô tự trách mình mà mù quáng không nhìn ra sự thật. “Là tên đó lợi dụng em.”

“Em không nên đi cùng anh ta.”

Ngón tay thô ráp lướt qua cằm cô, như là chạm đến bảo vật trân quý nhất.

“Đổi lại là anh, anh cũng sẽ đi theo anh. Bởi vì, chỉ cần liên quan đến em, anh liền không thể bình tĩnh, chỉ muốn thật nhanh đến bên cạnh em.” Anh thừa nhận, ánh mắt lam như có lửa. “Tố Hinh, tin anh, anh rất quan trọng với em, nhưng em với anh còn quan trọng hơn.”

Tiếng khóc nức nở bật ra khỏi đôi môi đỏ mọng.

Cô không thể tin, ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mắt, không thể dời tầm mắt khỏi ánh mắt màu lam đó.

Đúng vậy không?

Anh thật sự quan tâm đến cô, như cô quan tâm đến anh?

Tuy rằng những lời nói này, không phải là lời tỏ tình, nhưng cũng đủ để cô thấy tình cảm của Horsens.

Vì những lời này của anh, sự sợ hãi và kinh hoàng trong giờ phút này, tất cả đều biến mất, chỉ còn lại hạnh phúc vô bờ.

Tố Hinh khóc nức nở trong lòng ngực rộng lớn của anh, vì anh nhẹ nhàng hôn, thì thầm dụ dỗ, dần dần cô không còn run nữa. Lồng ngực anh giống như thành lũy vững chắc nhất, bảo vệ cô khỏi những hiểm nguy cùng ác ý.

Nhưng, cô vẫn không yên lòng.

“Những bức ảnh vừa chụp sẽ lan truyền rất nhanh, chúng ta nên làm gì bây giờ, liệu có thể ngăn cản được không?” Cô lo lắng hỏi, mày co lại.

Horsens cúi đầu, hôn lên mắt cô.

“Khải Mạn có thể giải quyết việc này, nói không chừng, những bức ảnh này còn chưa kịp lên báo đã bị anh ta mua mất.” Anh mỉm cười, thậm chí nghịch ngợm nháy mắt mấy cái. “Có điều, thể nào anh ta cũng rầy la một trận.”

“Thật không?” Cô ngồi thẳng dậy, bởi vì thái độ thoải mái của anh, cuối cùng cũng nhìn thấy một tia hi vọng.

“Bằng không, anh mất tiền cho người quản lý này, là vì cái gì?” Horsens lại cười. “Khải Mạn quen biết rộng, đầu óc thì mưu ma chước quỷ, việc lớn như vậy, anh ta sẽ không mặc kệ đâu, không thể trơ mắt nhìn cây tiền của anh ta chết khô được.”

Đúng là từ trước đến nay, cô đã từng thấy Khải Mạn mạnh vì gạo bạo vì tiền, nâng đỡ Horsens thành công, lời mời của các đạo diễn danh tiếng tới cuồn cuộn không ngớt.

Tố Hinh cắn cắn môi, cuối cùng cũng yên tâm.

Có Khải Mạn thần thông quảng đại, có lẽ trận này, thật sự có thể việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không, ít nhất, cũng giảm ảnh hưởng đến Horsens ở bậc thấp nhất.

“Vậy, Dennis đâu?” Cô nhỏ giọng hỏi, có điều nhắc đến tên đầu sỏ gây chuyện kia, cả người liền lạnh cóng. Cô không thể quên, vẻ mặt độc ác của Dennis.

“Anh sẽ tìm được anh, nói chuyện tốt với anh ta.” Anh nói nhẹ nhàng bâng quơ.

Trên thực tế, anh đã tìm thấy Dennis, đem tên kia bầm thây vạn đoạn, làm anh không bao giờ có thể bày ra cái gì quỷ kế nào nữa, không thể để Tố Hinh tổn thương một lần nữa.

Nhưng, về chi tiết, anh không tính nói cho Tố Hinh, tránh làm cô sợ mà lo lắng lần nữa.

Horsens chỉ biết, sau khi anh xử lý xong Dennis, tên đáng chết đó cả đời có lẽ cũng không dám đến gần bọn họ, thậm chí ngay cả chỉ nghe tên của anh thôi, sẽ sợ đến mức quỳ xuống đất van xin tha thứ.

Tố Hinh nhận ra sự tàn khốc trong mắt anh, liền khuyên nhủ.

“Anh cũng không nên…” Nói còn chưa xong, bàn tay to đã che cái miệng nhỏ nhắn lại.

“Ngừng.” Cô hoang mang chớp chớp đôi mắt to ngập nước, ngoan ngoãn nuốt lại những lời đó.

“Ngoan,” Anh vừa lòng nói, bàn tay to bỏ ra, đôi môi hoàn mỹ, khẽ cắn cánh môi của cô. “Bây giờ, đừng nhắc lại chuyện mất hứng này. Đã đến lúc em phải an ủi anh rồi.” Anh khàn khàn nói nhỏ.

Hôn mãnh liệt, nhưng lần này không hề có thẹn thùng quen thuộc, cô gái trong lòng toàn thân cứng ngắc, còn từ chối quay đầu đi, anh đã thất bại.

“Làm sao vậy?” Anh kinh ngạc hỏi.

Tố Hinh cúi đầu, nước mắt lăn dài, sau một hồi lâu, mới nhỏ giọng nói: “Đừng.”

“Tại sao?”

“Bọn họ……” Cô vừa khóc vừa nói. “Bọn họ…… em thấy rất dơ bẩn……” Cô không thể quên được mùi của những tên đó, thứ mùi vẫn còn lưu lại trên người cô.

Lẽ ra anh nên đánh chết những tên đó!

“Em không hề dơ bẩn.” Anh cam đoan, lòng đau như cắt.

“Nhưng…… nhưng……” Quần áo rách nát, trong lòng vẫn có bóng ma. “Em muốn đi tắm.” Cô cầu xin.

Horsens trầm mặc trong chốc lát, rồi mới buông ra hai tay. Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, muốn đứng dậy đi đến phòng tắm, thân hình mảnh mai đột nhiên kinh hoảng, vì anh lại đột ngột ôm cô, đi thật nhanh đến phòng tắm.

Anh ôm cô đến dưới vòi hoa sen, mở nước nóng, điều chỉnh độ ấm phù hợp, để sóng nước ấp ám bao vây quanh họ, ngăn cách mọi thứ bên ngoài.

Bàn tay to, dịu dàng mà kiên trì, cởi quần áo cho cô, đặt nụ hôn lên từng tấc da tấc thịt trên người cô.

Nước ấm, tẩy đi mùi của những kẻ đó.

Anh hôn khắp nơi, những dấu hôn vô hình mắt thường không thể nhìn thấy, những vết thương do đám người đó tạo ra, thậm chí bóng ma trong lòng cô cũng dần tan biến.

“Đừng sợ.” Horsens đau lòng nói nhỏ. “Là anh, không phải người khác.” Anh ôn nhu dụ dỗ, ôm thân thể mềm mại khẽ run của cô trong ngực, âm thầm thề, cả đời này anh sẽ dùng mọi cách để bảo vệ cô.

Trong dòng nước ấm áp, anh hôn lên toàn thân cô, sau đó vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ “yêu” cô, cô đã khóc, là do quá say mê, không phải sợ hãi.

Lần đó, anh rất dịu dàng, cũng rất cuồng dại.

Sáng hôm sau, ăn sáng cùng Tố Hinh xong, Horsens nhận được cuộc gọi, Khải Mạn tổ chức họp báo, muốn anh mau đến.

Thực ra anh định đưa Tố Hinh ra ngoài, nhưng tạm thời đành thay đổi.

Bọn họ đều không biết, những tấm ảnh đó có sức ảnh hưởng lớn đến thế nào, tạm thời những bức ảnh đó chưa được công khai, mà Khải Mạn sau một đêm xử lý công việc cho anh, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

Căn phòng lớn như vậy, chỉ có một mình Tố Hinh.

Cô đã quen chờ đợi, không thấy mệt mỏi, vì cô biết, sau khi chờ đợi, bóng dáng cao lớn của anh lại xuất hiện trước mặt, ôm cô vào lòng một lần nữa.

Có điều, không có Horsens bên cạnh, thời gian trôi qua thật chậm thật chậm.

Cô xem lại những bộ ảnh của anh, nhưng lại không thể dịu đi nỗi nhớ mong anh. Cô yêu anh như vậy, ngay cả linh hồn cũng khắc ghi hình dáng của anh.

Đi theo Horsens đã lâu, cô không thể tưởng tượng ra, nếu một ngày cô mất anh, cô còn có thể thở, tim còn có thể đập hay không, còn có thể… hay không…

Bỗng dưng, tiếng chuông cửa vang lên, gián đoạn suy nghĩ của cô.

Hồi ức hôm qua lại kéo về, có vết xe đổ trước mắt, cô không dám bước lên mở cửa, chỉ ngồi tại chỗ cũ, từ xa nhìn cánh cửa phòng thật to, bối rối không biết cầu cứu ai.

Chuông cửa lại vang lên, giọng nói không kiên nhẫn, qua hệ thống truyền thanh đi đến.

“Tố Hinh, mở cửa.” Khải Mạn nói xong, liên tục ấn chuông cửa. “Tôi biết cô ở bên trong, mở cửa nhanh lên, tôi có việc quan trọng bàn với cô!”

Là Khải Mạn.

Tố Hinh thở dài nhẹ nhõm một hơi. Khải Mạn là quản lý của Horsens, là bộ não của Horsens.

Nghĩ đến tầm quan trọng của Khải Mạn, cô lơi lỏng phòng bị, dùng tốc độ nhanh nhất, chạy vội tới cạnh cửa, mở cửa phòng ra, Khải Mạn sắc mặt nghiêm trọng vô cùng, ôm hai túi giấy rất to, ngay cả chào hỏi cũng không nói, đi thẳng vào trong phòng.

“Làm sao vậy?” Cô bất an hỏi, nhìn thần sắc anh mà đoán, sự tình phát triển cũng không lạc quan. “Khải Mạn?”

Cởi giầy da, Khải Mạn thong thả xoay người, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch kia, gằn từng tiếng nói.

“Vì xử lý việc này, từ tối qua đến giờ, ngay cả một miếng nước tôi cũng chưa uống.” Anh ngạo nghễ nhìn lên bàn cơm, nhân viên phục vụ còn chưa thu dọn bàn ăn. “Hai người sống thoải mái thật.”

“A, xin lỗi, tôi sẽ gọi người mang đồ ăn lên.”

“Không cần, không phải tôi đến đây ăn cơm.” Khải Mạn cười lạnh, thiện ý với cô trong dĩ vãng, tất cả đều thành hư không. “Tôi đến nói cho cô biết, sự việc nghiêm trọng đến mức nào.” Anh cắn răng nói xong, cầm lấy điều khiển từ xa, bật ti vi.

Màn hình chợt lóe, hình ảnh sáng lên, xuất hiện khuôn mặt dữ tợn nhiễm máu của Horsens.

MC nghiêm khắc khiển trách hành vi bạo lực, thân là người của quần chúng, hành vi của Horsens rất nghiêm trọng. Giới báo chí thậm chí còn làm thống kê, nói về thời trẻ của anh, phạm nhiều tội, ra vào nhà giam vô số lần, tất cả đều tường tận rõ ràng.

Tầm mắt Tố Hinh không thể dời, chỉ có thể nhìn lên màn hình ti vi, những người đó chỉ suy đoán phiến diện, từng câu từng chữ một cố gắng hạ thấp nỗ lực, phủ định thành công của anh.

Khải Mạn chuyển kênh liên tục, nội dung tin tức phần lớn đều giống nhau, hành động bảo vệ cô của Horsens, trở thành hành vi bạo lực ngoài tầm kiểm soát.

Cô trơ mắt nhìn, anh trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, chỉ trong một đêm, thái độ của mọi người đã thay đổi, lúc trước coi anh là mây trên trời, hiện tại đem anh dẫm nát dưới lòng bàn chân, dùng sức mà dẫm.

Những chuyện này, đều do cô.

Giọng nói của Khải Mạn, giống như là từ nơi xa truyền đến.

“Tôi đã cố hết sức, nhưng không thể ém được tin này.” Anh phiền muộn nói, đổ túi giấy xuống, hơn mười tạp chí rơi ra. “Báo chí viết rất khó nghe, nhìn đi, nhìn cho rõ, vì cô, anh ta đã phải trả giá thế nào?”

Đôi mắt sợ hãi, vội vàng đảo qua tạp chí trên bàn, từng câu chữ ác độc ánh vào mắt, làm cô không thể thở nổi.

Bạo lực!

Nhiều người bất bình!

Bị yêu nữ phương Đông mê hoặc!

Tranh giành bạn gái!

Quan hệ tay ba phức tạp!

Bản tính khó sửa!

Hành động ở cô nhi viện chỉ là giả tạo!

Mỗi tít báo, đều chứa đựng những lời gièm pha chỉ trích, như lời tuyên cáo Horsens, chân dung thực sự của anh kỳ thật nhơ nhuốc như thế nào. Ngay cả sự việc anh đến cứu cô, cũng bị biến thành hành vi cường bạo hay chuyện tình tay ba giành người yêu.

Các tin tức này đều viết về Horsens và cô.

“Đây không phải sự thật.” Hai tay của cô run run, cầm không nổi tờ báo. Tin tức bị vặn vẹo, trải rộng trên mỗi tờ báo trên bàn, câu chữ ác độc tràn ngập.

“Bọn họ không quan tâm.” Khải Mạn lạnh lùng nhìn cô, trong ánh mắt tràn ngập chán ghét. “Bọn họ chỉ quan tâm đến lượng tiêu thụ, Horsens Hunt xuất hiện tại một pub nổi tiếng, còn ra tay vì một người con gái, tin tức này làm cho bè lũ bán tin tức, tối hôm qua đều hưng phấn đến thiếu chút nữa tái phát bệnh tim.”

“Chuyện này có làm hại đến Horsens?” Cô thì thào tự nói, toàn thân thấm lạnh.

“Hình tượng của anh hoàn toàn bị hủy.”

Tố Hinh run lên.

Hình tượng đối với anh mà nói, chính là sinh mệnh thứ hai.

Một khi hình tượng mất đi, vậy Horsens… Horsens…

“Là cô.” Khải Mạn nói.

Cô mờ mịt ngẩng đầu, hoảng sợ.

Khải Mạn lên án. “Là cô hại anh.”

Vài chữ đơn giản, lại làm lòng cô đau như cắt, thân hình mảnh mai lung lay sắp ngã.

Khải Mạn không hề thương hại, đổ mọi tội lỗi lên đầu cô. “Nếu không phải cô, Horsens sẽ không bị cuốn vào chuyện này. Khi anh gọi điện cho tôi, vẫn còn nói, cho dù không ngăn được chuyện này, thì cũng tuyệt đối không để cô lộ mặt.” Tên kia đúng là điên rồi.

“Đó là bởi vì Dennis—”

“Dennis không quan trọng.” Khải Mạn không kiên nhẫn ngắt lời. “Là vì cô, cô! Horsens không thể khống chế được, tất cả là vì cô!” Anh nghiêm khắc lên án.

Mới đầu, anh còn nghĩ Tố Hinh có thể trở thành công cụ giúp anh không chế Horsens, ai ngờ người phụ nữ này lại là sao chổi, ngu ngốc đến mức bị kẻ khác lợi dụng, tí nữa hủy diệt cả cây tiền của anh.

“Từ lúc tin tức này công khai, tôi nhận được rất nhiều tin nanh, từ người đại diện của đối tác, những nơi muốn mời anh làm người đại diện đều thay đổi, muốn chọn người khác, ngay cả bộ phim tiếp theo của anh, phía bên kia cũng không có tin gì.”

Bóng tối lạnh như băng vây quanh Tố Hinh. Cô vô lực phản bác Khải Mạn, không có Horsens bên cạnh, cô chỉ có thể thừa nhận.

“Cô có biết anh yêu công việc này thế nào không!”

Đúng vậy, cô rất rõ, đề cập đến công việc, đôi mắt lam kia lại tỏa sáng.

“Một khi không có điện ảnh, anh lại nhớ về nhà ăn rách nát kia.” Khải Mạn nói tiếp. “Ngẫm lại xem, từ một thế giới hào quanh, nửa đời sau của Horsens chỉ có thể sống trên sàn nhà dơ bẩn cùng chồng bát đĩa cao ngất.”

Hình ảnh kia, làm cô kinh sợ.

Cô có thể thấy, đôi mắt lam ảm đạm, ngồi trong góc nhà âm u, hai tay che kín vết sẹo cũ, trên ti vi, trình chiếu bộ phim điện ảnh mà anh đóng vai chính.

“Điện ảnh, không.”

“Quảng cáo, không.”

“Cả đời này anh phải rời xa màn ảnh.”

“Khi người ta nhớ đến anh, sẽ không nhớ về hành động anh hùng này, chỉ nhớ đến anh đã ra vào nhà giam quá nhiều, nhớ bộ mặt điên cuồng vấy máu kia, nhớ đến hành vi bạo lực, vì một gái bao mà ra tay đánh người. Bọn họ sẽ quên anh, cho dù đến nhà hàng của anh dùng cơm, cũng không nhận ra khuôn mặt kia chính là siêu sao ngày xưa. Cô cũng có thể ngẫm lại, đến khi nhận ra, thì sự tình đã phát triển đến mức khó lường rồi.”

Khải Mạn miêu tả, so với cơn ác mộng đáng sợ nhất còn làm cô kinh hoàng hơn. Cô rất hiểu Horsens, một khi phải rời khỏi màn ảnh, chẳng khác nào giết chết một nửa linh hồn anh.

“Không, không đâu.” Cô dùng sức lắc đầu, không muốn tưởng tượng nữa, chỉ là tưởng tượng, nhưng cô lại đau lòng không thôi.

Nếu những chuyện này đều thành thật?

Đối với Horsens mà nói, là cơn ác mộng vĩnh viễn không thể tỉnh.

Khải Mạn bước lại gần, bắt cô phải tiếp tục nghe, từng câu từng chữ anh phun ra, như lời tiên đoán đáng sợ nhưng lại rất thuyết phục.

“Có.” Anh phán một câu chắc nịch, đến gần khuôn mặt trắng bệch kia. “Tin tức này một khi bắt đầu, bọn họ sẽ liên tục đuổi giết anh, chỉ cần anh phạm một sai lầm, sẽ vạn kiếp bất phục, thân cũng không được yên.”

Hi vọng, thoáng hiện ở trước mắt, Tố Hinh liền bắt lấy hi vọng nhỏ nhoi đó.

“Nếu, anh ấy không phạm sai lầm, giới điện ảnh sẽ bỏ qua sao?” Cô tràn ngập hi vọng hỏi. Chỉ cần có thể giữ vững giấc mộng đóng phim của anh, cô thậm chí nguyện dùng cả linh hồn mình để đánh đổi.

Khải Mạn híp mắt, nhìn cô trong chốc lát, như là người câu cá, nhìn thấy chú cá đã mắc câu.

“Có thể. Tôi nói, chỉ có thể thôi, cần một ít thời gian nữa, chỉ cần Horsens kìm chế được hành vi, tôi có thể giải quyết êm thấm việc này.”

“Khải Mạn, cám ơn anh! Tôi biết anh sẽ làm được.” Cô kích động vạn phần, vui đến muốn khóc, thiếu chút nữa đã quỳ xuống, hôn mũi giầy Khải Mạn.

Anh đầu tiên cười cao ngạo, tiếp theo lại thở dài một hơi.

“Đáng tiếc, tôi không làm được.”

Tố Hinh lại theo đám mây rơi vào địa ngục một lần nữa, cô thật nhu nhược, chỉ vì lo lắng cho Horsens, dễ dàng bị Khải Mạn đùa bỡn.

“Không phải anh nói, có thể sẽ giải quyết tốt việc này sao?” hai tay cô nắm chặt, vì dùng sức mà ngón tay trắng bệch, đầu ngón tay châm vào lòng bàn tay mềm mại, cô lại không hề cảm thấy đau.

“Chỉ là có thể.” Khải Mạn nói từng chữ, hai tay khoanh lại. “Nhưng chỉ cần cô còn ở bên anh, tôi sẽ không làm được.” Đây mới là mục đích của anh.

Tố Hinh như bị sét đánh trúng, cả người ngây như phỗng, muốn cử động cũng không thể.

“Chỉ cần có cô, Horsens không thể khống chế được bản thân, anh rất quan tâm cô.”

Cô không thể nhúc nhích.

Tố Hinh xinh đẹp, cô chính là nhược điểm của anh.

Ngay cả Dennis cũng nhìn thấy được, Horsens quan tâm cô đến thế nào.

Giọng nói của Khải Mạn, từ ngạo mạn chuyển sang khuyên dụ. “Tôi biết, cô yêu Horsens, tuyệt đối không muốn anh quay lại xóm nghèo, so với việc giết anh còn tàn nhẫn hơn.”

Nụ cười của Horsens.

Đôi mắt xanh của Horsens.

Horsens dịu dàng mà yêu thương, tất cả hiện lên trong đầu cô.

Cô như ngừng thở, lòng thắt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.