Trái Cấm

Chương 12



Con mắt xanh thẳm nhìn cô.

Người phụ nữ trẻ tuổi thuần khiết dừng bước bên đường, nhìn người đàn ông kia.

Trên đường, người qua người lại, chỉ có cô là yên lặng bất động, nhìn tấm áp phích trước mặt, cổ họng không thể phát ra tiếng.

Dù đã qua ba năm, Tố Hinh vẫn cảm thấy đau lòng, còn lưu luyến hình ảnh của Horsens.

Bộ phim điện ảnh trước mắt, công chiếu đã được nửa năm, nhưng không hề hạ nhiệt, phòng bán vé lại phá kỷ lục, trở thành bộ phim điện ảnh ăn khách nhất lịch sử, người xếp hàng dài trước phòng bán vé, đến nay vẫn chưa có dấu hiện hạ nhiệt.

Mặt của anh, hình của anh, trải đầy cả thế giới.

Buổi sáng cô rời giường, chỉ cần quay đầu lại, mở mắt là anh lại xuất hiện.

Áp phích, tạp chí, ti vi, quảng cáo, thậm chí ngay cả bình Coca, mặt trên đều là hình ảnh của anh, với ánh mắt màu lam. Cô bỏ qua không để ý đến, nhưng lại không thể làm được, anh không ngừng xuất hiện, làm nỗi đau ngày nào lại quay về trong cô.

Ít nhất, Horsens vẫn tốt.

Gièm pha chỉ một thời, dần dần đã phai nhạt. Rồi anh đóng bộ phim điện ảnh này, sau hai năm trở lại đã vượt qua chính thành tích của mình trước kia.

Đến nay, mọi người không còn nhắc đến việc bạo lực kia nữa, họ chỉ chú ý đến thành công của anh.

Horsens · Hunt là siêu sao, sống ở một thế giới khác cô.

Đôi mắt trong suốt, chậm dãi di chuyển trên tấm áp phích, nhìn kỹ chi tiết.

Khóe mắt anh đã có nếp nhăn, xem ra càng trầm ổn. Trên trán anh có dấu tích của vết thương, không biết là bị thương lúc nào, trước kia cô chưa từng nhìn thấy. Cô vẫn nhớ anh rất rõ.

Có lẽ là do bộ phim mà hóa trang thành. Cô không biết nội dung của bộ phim này, sợ sẽ nhớ lại mà khóc, cô chỉ dám nhìn qua.

Vết sẹo này, bị thương như thế nào?

Là bị thương thật sao?

Trong nháy mắt, cô không kìm nổi, nâng tay vuốt ve khuôn mặt kia, chạm vào vết sẹo của anh.

Bỗng dưng, một cái tay nhỏ bé, nắm lấy tay cô.

“Mẹ, mẹ.”

Cô khôi phục tinh thần, cúi đầu nhìn đứa bé bên cạnh, mỉm cười khẽ nói: “Sao vậy, bảo bối?” Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nhìn cô, nhíu mày, vẻ mặt phức tạp.

“Con muốn uống nước.”

Tố Hinh ngồi xổm xuống, sờ sờ mặt nói. “Xin lỗi, mẹ đưa con đi mua nước ngay, được không?”

“Dạ.” Đứa bé trai gật đầu mỉm cười.

Đúng lúc này, một người đàn ông dừng xe tải bên đường, nháy xuống xe.

“Tố Hinh.” Anh gọi, sải bước đi đến chỗ hai người, ôm lấy đứa bé, hôn lên khuôn mặt phúng phính một cái. “Hi bé con, có nhớ chú không?”

“Có, có.” Đứa bé lớn tiếng trả lời, cười khanh khách không ngừng.

Người đàn ông nhấc đứa bé lên vai, hỏi cô: “Em đi mua quần áo cho nó sao?”

“Vâng, tất cả đều ở đây.” Cô nâng túi giấy đang cầm trên tay lên, mỉm cười nói. “Tường Tường khát nước, chúng em đi mua nước xong rồi mới về.”

“Hiếm khi em đến nội thành, không cần phải vội vã về như vậy.” Người đàn ông tươi cười, sáng lạn như ánh mặt trời. “Anh xin phép rồi, buổi chiều được nghỉ, chúng ta cùng đi dạo phố. Tiểu Tường, được không? Cùng đi dạo phố.”

“Dạ.” Đứa bé trai ngồi trên vai anh, vui vẻ vung hai tay. “Đi dạo phố, đi dạo phố.”

Người đàn ông nháy mắt với cô mấy cái, “Nhìn đi, em nỡ lòng nào cho nó một gáo nước lạnh chứ?”

Nhìn con cao hứng như vậy, Tố Hinh bất đắc dĩ nâng khóe miệng lên, gật đầu đồng ý. “Được, chúng ta đi dạo phố.”

“Ya! Đi dạo phố vạn tuế!”

Bọn họ tươi cười, xoay người rời đi, bỏ tấm áp phích ở sau lưng.

Đó giống như hạnh phúc của một gia đình.

Người cha hiền lành sáng sủa, người mẹ dịu dàng săn sóc, đứa con đáng yêu như thiên sứ. Mỗi người trên đường, chỉ cần nhìn thấy bọn họ, đều mỉm cười.

Nhưng, phía đường bên kia, trên một chiếc xe hơi màu đen, một đôi mắt xanh thăm thẳm, lẳng lặng, oán hận, mở to mắt nhìn bóng người vui vẻ hạnh phúc kia.

Người đàn ông, nắm chặt tay lái.

Anh lái xe, chậm rãi đi theo ba người kia, con mắt xanh nhìn cô chăm chú, nhìn cô mua nước cho đứa bé và gã đàn ông kia uống, nhìn nét mặt cười tươi của cô, nhìn tên kia, nhìn cô và một lớn một nhỏ, cùng nhau đi dạo phố.

Anh phẫn nộ nhìn, lòng như bị phỏng, vì ghen tuông mà khó chịu.

Ba năm.

Trong ba năm này, anh như sống trong địa ngục, cô và gã đàn ông kia, lại sống an nhàn thế này. Giống như Khải Mạn nói trước kia, cô muốn sống những ngày bình yên.

Những ngày đó, ngày làm đêm nghĩ, muốn tìm thấy cô, trả thù cô. Để đạt được mục đích, anh cần phải đứng lên đỉnh cao một lần nữa.

Anh mất một năm để hồi phục, chịu đựng cảnh sống không bằng chết, lại mất một năm rưỡi đóng phim, ngoan ngoãn tham gia vào chuyến quảng bá, ôm ấp oán hận với cô, trải qua vô số đêm đen tối, mới đạt được thành công, như bộ phim mới nhất này.

Nhưng, trong thời gian tuyên truyền, tựa hồ kéo dài mãi mãi, ngay khi anh bị lửa thù thiêu đốt, Alex đột nhiên tuyên bố, tuyên truyền đã xong, còn nói cho anh, chỗ ở hiện tại của cô.

Trong thời gian ngắn nhất, Horsens lên máy bay, đi đến hòn đảo nhỏ vài năm trước đã từng đến thăm.

Để tránh tai mắt của người khác, anh cố ý để tóc và râu dài, đeo kính râm, ăn mặc giản dị mà nhập cảnh.

Nhưng điều ngoài ý muốn lại là cô không về nhà. Cô chuyển đến ở tại đảo bên kia, trong một trấn nhỏ xa xôi.

Alex cho anh địa chỉ, đi từ nội thành mất vài giờ. Máy bay vừa hạ cánh, anh lập tức thuê xe, đi thẳng đến khi ở của cô.

Đến trước cửa nhà, Horsens ngồi trong xe, thở sâu liên tục, chưa chuẩn bị sẵn sàng, cửa đã mở ra. Khi đó, anh mới biết, cô không sống một mình.

Một người đàn ông, đi ra cùng cô, tay cô, còn dắt theo một bé trai.

Cô kết hôn ? Còn sinh con cùng người đàn ông khác?

Một nhà ba người, lên xe tải rời đi, anh khiếp sợ, chỉ có thể lái xe đuổi theo. Trong giả thiết của anh và kế hoạch trả thù, không hiểu vì sao, lại chưa bao giờ nghĩ cô sẽ kết hôn và sinh con.

Anh đi theo bọn họ vào nội thành, nhìn người đàn ông thả cô và đứa bé ở một cửa hàng quần áo trẻ em, sau đó rời đi. Cô mua quần áo cho đứa bé xong, khi nắm tay nó ra cửa, thì bắt gặp tấm áp phích của anh.

Sau đó, người phụ nữ kia, dừng lại trước tấm áp phích của anh.

Anh thấy cô nhìn anh trên tấm áp phích, nhìn đến xuất thần.

Trong khoảnh khắc, không hiểu sao anh lại hi vọng xa vời rằng tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm, nói không chừng cô không kết hôn, nói không chừng cô chỉ chăm sóc con hộ người khác.

Chỉ vài giây ngắn ngủi như vậy, Horsens dường như muốn xuống xe bước lại gần, ôm cô vào lòng ngực, bắt cô phải nói ra, cô vẫn yêu anh.

Khát vọng đối với cô lớn như thế, lại càng làm tâm anh đau đớn hơn.

Anh thậm chí đã mở cửa xe rồi, lại thấy bé trai kéo tay cô, gọi cô là mẹ, người đàn ông kia cũng quay lại, nhấc đứa bé lên, cùng nói cùng cười với cô, đập vỡ toàn bộ ảo tưởng ngu ngốc của anh.

Phẫn hận trong lòng như nham thạch nóng chảy, sôi trào trong đầu.

Cô không thèm quay đầu lại đã vứt bỏ anh, lập tức chọn lựa người khác, lấy một người đàn ông khác.

Em yêu anh.

Người phụ nữ kia, miệng đầy lời nói dối.

Anh nghiến răng nghiến lợi nhìn, cành tượng gia đình hòa thuận vui vẻ kia, lửa giận trong lòng cháy hừng hực, càng lúc càng dâng cao.

Những ngày bình yên?

Khóe miệng khẽ nhếch, anh oán hận cười nhạo một tiếng, khóe mát vì oán hận mà run rẩy.

Mơ tưởng!

Cố nén xúc động muốn xuống xe chất vấn cô, anh đi theo ba người, rốt cục thì họ cũng dạo phố xong, trở lại bên xe tải, lái xe về nhà.

“Cám ơn anh.”

Thấy cửa nhà ngay trước mắt, Tố Hinh cảm kích nói lời cảm ơn với người đàn ông ngồi cạnh.

“Đừng khách khí, tiện đường mà.”

Tiêu Hoàng Thiên cười cười. “Nó còn nhỏ, nếu không đi xe của anh, em sẽ đưa nó đi xe điện, vừa phải đổi xe, vừa phải đi thêm một đoạn đường, em không muốn làm phiền, nhưng nó sẽ mệt. Nhìn xem, ngay cả đi xe của anh, nó cũng mệt quá ngủ rồi.”

Tố Hinh nhìn ghế ngồi phía sau, thấy đứa con đang say ngủ, không khỏi thấy đau lòng.

Dừng xe xong, Tiêu Hoàng Thiên xuống xe, chủ động đi đến ghế sau, cởi dây an toàn, cẩn thận bế đứa bé xuống. Tiểu Tường ngủ rất say, đầu ghé lên vai anh, nước miếng chảy ra ròng ròng, Tố Hinh đóng cửa xe, lấy chìa khóa mở cửa nhà.

“Anh bế Tường Tường về phòng, em không cần để ý anh.” Anh nhẹ giọng nói, đi vào phòng. “Sau đó anh sẽ thay bóng đèn toilet cho em.”

“Làm phiền anh.”

“Với anh còn nói làm phiền sao?” Tiêu Hoàng Thiên cười cười, khoát tay nói. “Em làm việc của em đi.”

Tố Hinh nhìn anh, thật sự không biết nên nói gì. Mấy ngày nay, nếu không phải có anh nhiệt tình giúp đỡ, chỉ sợ cô đã sớm kiệt sức rồi.

Thân ảnh một lớn một nhỏ biến mất sau cửa phòng, cô mới xoay người, lấy bộ đồ mới, đi ra ngoài phòng. Trong phòng rộng lớn, máy giặt đặt bên ngoài, muốn phơi quần áo cũng tiện.

Đi đến chỗ máy giặt, cô mở nắp, từ hộp nhỏ trên tường lấy ra một ít bột giặt, cho vào máy cùng với quần áo, đóng nắp, ấn nút.

Cô chưa bao giờ để nó mặc đồ mới mà không giặt qua.

Cách đó không xa, dưới gốc cau mờ ảo, gió lạnh khẽ thổi qua, mang theo mùi thơm ngát của vườn trà, Tố Hinh hít một hơi thật sâu, lại ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.

Lòng cô căng thẳng, đứng cạnh máy giặt, nhắm chặt hai mắt lại, nhớ đến cặp mắt lam tăm tối kia nhìn cô chăm chú, không, không phải nhìn cô, chỉ là nhìn vào màn ảnh.

Horsens Hunt đã là giấc mộng của ngày xưa, cô không nên nhớ lại.

Ba năm trước đây, cô lo anh sẽ đi tìm nên không dám về nhà, không dám gặp người thân, chỉ gọi điện báo cho Trần đại ca, cho dù người trên trấn lo lắng, cô cũng không dám về nhà, cũng không để lộ ra chỗ ở của mình.

Nhưng, Horsens chưa từng bao giờ đi tìm cô, một lần cũng không. Tháng trước, Trần đại ca gọi điện đến đảm bảo với cô, không có ai từng đến hỏi thăm cô cả.

Được thanks

Xem thông tin cá nhân

Có bài mới 29.12.2014, 17:05

Hình đại diện của thành viên

quynhnhung102

Thành viên xuất sắc

Thành viên xuất sắc

Ngày tham gia: 30.11.2014, 15:17

Tuổi: 18 Nữ

Bài viết: 4996

Được thanks: 842 lần

Điểm: 9.9

Có bài mới Re: [Hiện đại] Trái cấm - Điển Tâm - Điểm: 10

Trái cấm 12.4

Hẳn là cô đã hết hi vọng, đã yên tâm.

Nhưng, trong lòng lại nhói đau.

Horsens, có thật là anh dã quên cô?

Cô từng nói với chính mình, có lẽ mình đã chiếm một vị trí nhỏ bé trong lòng anh, nhưng đến giờ mới biết, mình với anh, chẳng khác nào những người con gái khác, chỉ là khách qua đường mà thôi.

Không nên ảo tưởng nữa, coi như đó là một giấc mơ, sắp tối rồi, cô mau làm xong việc nhà thôi, không nên ở đây hoài tưởng những việc này nữa.

Tố Hinh cười khổ, hít một hơi thật sâu, sau đó mở hai mắt, xoay người sang chỗ khác… có một người đàn ông đã đứng sau lưng cô tự bao giờ. Ánh trời chiều chiếu lên người anh, chiếu đến khuôn mặt như tạc tượng của anh.

Horsens.

Người cô đột nhiên cứng đờ.

Không, không thể, đây là do cô nghĩ quá nhiều mà sinh ảo giác. Không có khả năng anh ở đây, không có khả năng đứng trước mặt cô. Cô nhắm mắt lại, lại mở mắt ra. Ảo giác không biến mất, anh vẫn ở trước mắt, gần chạm đến cô.

Khi anh nâng tay chạm vào cô, cả người cô run lên.

Đầu ngón tay ấm áp như thế, mùi hương quen thuộc như thế. Cảm giác anh đứng đó, giống như là thật, đôi môi mọng đỏ nhếch lên, hoàn toàn không phát ra âm thanh, mặc anh vuốt ve khuôn mặt cô.

Sự dịu dàng kia làm cô phát run, chỉ muốn khóc.

Sau đó, Horsens cúi đầu hôn cô.

Cô muốn đẩy anh ra, muốn kháng cự anh, muốn tránh né anh, nhưng lại làm không được. Ông trời ơi, đây chỉ là ảo giác, chỉ là ảo giác a.

Cô không có cách kháng cự, chỉ có thể run rẩy đáp lại.

Một giọt lệ, chảy xuống khóe mắt.

Anh ngừng hôn, lau giọt lệ kia, mở miệng nói.

“Sao vậy, lâu lắm không gặp, quên anh rồi?” Tiếng nói của anh trầm thấp, khóe miệng cười nhạt, trào phúng hỏi: “Vậy là, lấy người đàn ông khác, liền quên người tình nhân cũ này?”

Nghe vậy, Tố Hinh đột nhiên hoàn hồn, kinh ngạc nhìn anh.

“Cái gì?” Anh đang nói cái gì?

“Người đàn ông kia, cũng hiểu thân thể em giống anh sao?” Anh cúi mắt, cách lớp quần áo mỏng manh, vuốt ve nụ hoa của cô, thô lỗ kéo cô lại gần, đem nhiệt năng áp sát cơ thể mềm mại của cô, cố ý hỏi “Hay là, em nhớ anh?” Câu hỏi này thật quá đáng, làm mặt Tố Hinh đỏ bừng, muốn đẩy anh ra. “Anh nói bậy bạ gì? Buông ra…”

Horsens không chịu buông tay, gắt gao ôm chặt thắt lưng của cô. “Em chắc chắn muốn anh buông tay? Anh thấy em vừa rồi còn hưởng thụ mà. Sao, sợ bị chồng phát hiện?” Cô kinh hoàng lại hoang mang, nhìn vào mắt anh, phát hiện ra, cặp mắt lam mê người kia, dưới ánh trời chiều, phản chiếu màu đỏ của lửa.

Lửa giận.

“Anh nói bậy gì? Em không có chồng.” Cô bối rối xấu hổ thở gấp, sợ hãi đẩy anh. Nơi này là ngoài sân, thỉnh thoảng sẽ có người đi qua, anh làm vậy, sẽ có người nhìn thấy. “Xin anh, buông ra…”

“Không ?” Anh híp mắt, càng căm tức. “Người trong phòng vừa bế đứa bé là ai?”

Cô sửng sốt một chút, mới vội vàng giải thích.

“Anh hiểu lầm rồi, anh Tiêu không phải…”

“Anh đã theo em một ngày!” Anh nắm cánh tay cô, phẫn nộ thấp giọng. “Anh thấy anh đi ra cửa cùng em, lại nghe đứa bé kia gọi em là mẹ. Giờ em còn muốn nói gì, nói đứa bé kia không phải mình sinh ra?”

Đột nhiên, một thân hình nhỏ bé, đánh hết sức vào đùi anh.

“Buông mẹ ra! Không được khi dễ mẹ!” Giọng nói non nớt, đầy tức giận. “Không cho phép ông khi dễ mẹ!”

Horsens cúi đầu nhìn lại, phát hiện bé trai vốn đã ngủ bị bế vào phòng, giờ phút này nắm bàn tay nhỏ xíu thành quyền, nhào vào đùi anh dùng sức công kích.

“Tường Tường!” Tố Hinh đẩy anh ra, ôm lấy con.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.