Không phải hận cô sao? Không phải coi thường cô sao? Vì sao còn vẽ cô?
Chiếc đèn đầu giường, khẽ lóe ánh sáng, rải sáng đầu gối cô và trên giường, những nét than chì, phác trong bức tranh.
Giấy vẽ đã có chút ố vàng, giấy cũ, giấy mới, dấu vết của năm tháng, từng bức một, đều là vẽ cô.
Nhiều như vậy, nhiều như vậy, hàng trăm hàng ngàn, cũng là cô.
Hai mắt đẫm lệ mông lung, Tố Hinh bắt đầu run rẩy, không tự chủ được, lật từng tờ từng tờ, sắp xếp trước mắt. Trong đêm thật tối thật tối, cô lật từng bức họa. Cô dưới ngòi bút của anh, ôn nhu như thế, xinh đẹp như vậy…
Nhưng, lời nói đả thương của anh, vẫn khắc thật sâu trong lòng.
Cô thật sự làm tôi muốn ói!
Cô nghẹn ngào, thu tay về, xoa lên vết sẹo của mình, không dám nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong bức tranh.
Bỗng dưng, cửa lại mở.
Cô kinh hoàng ngước mắt, chỉ nhìn thấy anh, người đàn ông vừa làm cô sợ vừa làm cô thương nhớ. Trong chớp mắt, cô không khỏi co rúm lại, thân thể run rẩy, lệ nóng quanh hốc mắt, chỉ cảm thấy trái tim đau, rất đau.
“Anh thật có lỗi.” Khoảng cách rất gần lại rất xa, anh nhìn cô che dấu vết sẹo, hổ thẹn mở miệng. “Cho đến bây giờ anh chưa từng để tâm vết sẹo đó, nhưng anh biết, em có để ý, anh biết những lời đó có thể làm tổn thương em.” Cả người cô run lên, nước mắt không thể chảy ra, vì quá đau mà trở nên u ám.
Anh hít sâu vào một hơi. “Anh biết anh đã sai, cũng không dám hi vọng xa vời được em tha thứ, nhưng anh rất sợ.”
Tố Hinh nhắm mắt lại, không muốn nghe, tiếng nói khàn khàn của anh, vẫn khô khốc vang lên.
“Em từng hỏi anh, tình yêu của em với anh, có ý nghĩa hay không…”
Cô sợ hãi muốn chạy trốn, muốn rời khỏi đây, không muốn nghe, lại nghe giọng anh khàn khàn thừa nhận. “Anh không dám thừa nhận. Bởi vì, tình yêu của em, rất quan trọng với anh, vì quá quan trọng, anh sợ, đó không phải thật, chỉ là lời nói dối.”
Cô nắm chặt tay, khát vọng, lại sợ hãi.
“Mất em một lần, đã giống như tận thế, anh không dám tin lần nữa, sợ không dám tin, nếu anh tin, mà đó lại là lời dối trá, anh không biết lần này, mình có cách nào để chống đỡ được hay không.”
Cô thở, lại không nén được đau lòng, lệ nóng, từng giọt từng giọt tuôn rơi.
“Ba năm này, anh thật sự rất hận em, nhưng lại không thể đuổi em ra khỏi đáy lòng.” Anh chua xót nói. “Mỗi ngày, mỗi đêm, khi không làm việc, cũng chỉ có thể hận em, lại không thể quên một cái nhăn mày hay một nụ cười của em, từng lời từng chữ, dù hận cũng không thể quên đi. Anh không thể thôi nhớ, cho nên trong đêm dài yên tĩnh, trộm vẽ em. Anh từng thử từ bỏ, thử quên em, thế giới lớn như vậy, bên người nhiều phụ nữ như vậy, sao cứ phải là người phụ nữ dối gạt như em…”
Anh dừng lại một chút, im lặng cười đau khổ.
“Nhìn bọn họ, anh lại nghĩ đến em. Thời điểm anh đau khổ nhất, anh lại nhớ em như cũ, chỉ có thể vẽ em, càng làm anh thêm hận mình, cũng càng thêm hận em.”
Lời nói của anh làm cô hoảng sợ, không tự chủ, nâng tay lên che hai mắt đẫm lệ, nhìn người đàn ông lẳng lặng đứng ở cửa, trong thời gian ngắn ngủi, trở thành người vừa chán nản vừa tang thương.
“Em đã kể chuyện Hoàng tử ếch, khi hoàng tử bị nguyền rủa, người hầu Henry trung thành, đã đặt lên trước ngực ba vòng sắt, tránh để tim anh, vì đau thương mà vỡ nát.” Anh nhìn cô, chua xót mở miệng. “Khi em đi, anh cũng đặt lên ngực của mình vô số vòng sắt, mỗi chiếc vòng sắt, đều là hận. Nếu không hận em, lòng anh, sẽ tan nát vì khổ đau.”
Tố Hinh cắn môi, chỉ cảm thấy thống khổ không thôi.
“Yêu, yêu rất nhiều.” Horsens nhìn cô thật lâu, khàn giọng nói. “Càng yêu, thì càng hận.”
Lòng cô thắt chặt, lệ rơi lã chã.
“Anh tự nói với chính mình, anh tìm em để báo thù, vì muốn trả thù, anh nghĩ chỉ cần thương tổn em, có thể được vui vẻ, bình tĩnh trở lại, cũng có thể quên được em, nhưng mà… Sự thật là, sâu trong lòng anh, anh chỉ muốn quay lại bên em…”
Horsens nắm chặt tay, nhìn cô trên giường bệnh, thê lương mở miệng. “Khi anh phát hiện ra chuyện này, khi anh biết anh vẫn yêu em như trước đây, anh sợ… sợ. Anh không thể tin được, đến nước này mình còn ngu xuẩn như thế; không thể tin, rõ ràng bị em vứt bỏ, nhưng lại không thể quên; không thể tin, anh hận em như thế, nhưng lại mong ngóng tình yêu của em như cũ…”
“Anh quá sợ, cho nên mới làm em tổn thương.”
Lời nói khàn khàn tha thiết kia, quanh quẩn trong không khí, vây quanh cô.
“Thật xin lỗi.”
Anh tha thiết chân thành giải thích, chân khập khiễng, chân thấp chân cao lại gần.
Tố Hinh nắm chặt mền giường, đông cứng không thể nhúc nhích hay né tránh, chỉ có thể rơi lệ đầy mặt, nhìn anh đi đến trước mắt, cẩn thận lấy ra từ trong ví, một tờ giấy gấp, mở ra cho cô xem.
Đó là một bức thư, từng bị xé nát, rồi lại dùng băng dán lại mỗi trang giấy, tất cả hợp lại thật hoàn hảo, còn sít chặt nhau.
Cô nhớ rõ bức thư này, nhớ rõ bức vẽ này.
Đó là, lần đầu tiên Horsens vẽ cô, cô muốn giữ nó, nhưng anh không cho.
Tố Hinh thở nhẹ, mở to mắt nhìn tờ giấy, nắm chặt tay, không dám chạm vào nó.
“Đây là bảo vật trân quý nhất của anh, vẫn luôn như thế.” Horsens nói nhỏ, “Rất hận, nên mới xé đi. Lại không thể vứt bỏ, anh đã quăng đi, lại lục thùng rác, từ từ kiếm lại từng mảnh một, dùng băng dính dán lại thật tốt. Bởi vì…”
Anh thở sâu, khàn giọng nói. “Đây là cách duy nhất anh có được em.”
“Anh biết, tội của anh không thể tha thứ.” Horsens đặt bức họa lên đùi cô, chân thành nói: “Nhưng anh yêu em, thật lòng yêu em.”
Tố Hinh không dám cử động, không dám tin, liên tục run rẩy, mặc cho nước mắt rơi xuống bức vẽ xem qua vô số lần kia, được cất cẩn thận trong ví của anh.
“Anh yêu em.” Anh nói đầy tình cảm.
Nhưng, cô sợ hãi bao nhiêu, bao nhiêu sợ hãi, làm sao dám tin? Làm sao lại dám nếm thử dư vị ở chung chỗ với anh?
Lòng đau như vậy, rối loạn như sợi gai.
Tố Hinh không dám mở mắt nhìn anh, thậm chí không dám nhìn bức họa kia, cô nhắm hai mắt đẫm lệ lại, nghẹn run run nói ra từng câu chữ.
“Làm ơn…… Mời anh đi ra ngoài……”
Cô có thể cảm giác được, Horsens đứng bên giường, hơi nóng phát ra trên người, thậm chí có thể nghe được anh hít một hơi thật sâu, phảng phất đau lòng bị đè nén. Cô nắm chặt tay hơn nữa, sợ hãi cực độ, lại khát vọng cực độ anh lại lặp câu nói kia.
“Mời anh đi ra ngoài……” Cô cầu xin.
Anh run rẩy hít một hơi thật sâu, rốt cục đúng như cô mong muốn, chậm rãi xoay người, khập khiễng, chân thấp chân cao bước ra phòng bệnh.
Cả một đêm, không thể ngủ.
Horsens đi rồi, lại để lại bức họa cất giữ trong ba năm, còn có tờ giấy bị xé nát kia, cùng lời nói thâm tình này.
Từng câu từng chữ, đều không ngừng lặp lại, quay vòng trong đầu.
Bức họa trên đầu gối, trong cái túi kia, nhiều không kể xiết.
Mặc dù cô đặt hết chúng lên bàn, lấy đồ vật che đi, nhưng lại nhớ rõ mồn một từng bức. Cô thức trắng đêm trằn trọc, không thể ngủ được.
Khi hừng đông, Chí Minh và Xuân Kiều, đưa Tường Tường vào bệnh viện, làm thủ tục xuất viện cho cô.
“Đến đây đi, chúng ta về nhà.” Xuân Kiều lấy áo khoác đến, giúp cô mặc vào. “Chúng ta trực tiếp đến sân bay, trở về trấn, cô và Tường Tường có thể ở cùng chúng tôi, dù sao trong nhà còn phòng trống, cô không cần lo lắng việc gì, chỉ cần an tâm nghỉ ngơi.”
Tố Hinh xuống giường, đi giầy, nhìn Xuân Kiều thu dọn đồ đạc trong phòng, tầm mắt lại rơi xuống bàn, đưa mắt nhìn những bức vẽ kia.
Cô không nên mang nó theo, những bức họa chỉ làm cô vướng víu, làm phiền cô.
Nhưng mà…… Nhưng mà……
Xuân Kiều nhìn thấy chúng phía trước, cô vội kích động nhét chúng vào hành lý.
“Đó là gì.” Xuân Kiều hỏi.
“Không, không có gì.” Tố Hinh lắc đầu, đáp giả dối, vội vàng cho hành lý vào vali.
Xuân Kiều nhìn cô, tuy tò mò, nhưng không hỏi nhiều. “Nhà cô còn nhiều đồ, Tiêu Dục Thiên phụ trách sửa sang và đóng gói, gửi đến cho chúng ta, cô còn muốn mang gì không?”
“Không…… Không có……” Cô lắc đầu.
“Chúng ta đi thôi.”
Trong nháy mắt, Tố Hinh lo Horsens vẫn còn ngoài cửa, nhưng, ngoài cửa không có một bóng người, chỉ có người nhà của bệnh nhân khác, đi lại trên hành lang vắng lặng.
Nhìn vị trí anh từng ngồi mấy ngày mấy đêm, không hiểu sao, cô lại đau lòng, mang theo bí mật buồn bã.
Bên ngoài cửa lớn bệnh viện, Chí Minh thuê xe, đậu ở chỗ này. Tường Tường thấy cô, vui vẻ mở cửa kính, lộ ra nụ cười sáng lạn, dùng sức vẫy tay với cô.
“Con rất ngoan, rất ngoan nha! Con ngoan ngoãn ngồi trên ghế đó!” Tường Tường ngồi an toàn trên ghế, ôm mẹ, lớn tiếng nói. “Chú Chí Minh nói, con mà ngoan sẽ cho con đi máy bay!”
“Đúng vậy, Tường Tường rất ngoan, cho nên lát nữa chúng ta sẽ đi máy bay.” Trần Chí Minh xuống xe giúp cất hành lý, đặt chúng ra toa sau, không quên dặn dò. “Bất quá, cháu không được để tay ngoài cửa sổ đấy.”
“Dạ!” Tường Tường lớn tiếng nói. “Cháu sẽ ngoan, chúng ta cùng đi máy bay!”
Xe lăn bánh, đi đến sân bay, Tố Hinh ngồi cạnh con, tay trái gắt gao nắm lấy bàn tay ấm áp của nó.
Nhưng, tay phải của cô, lại không nhịn được vụng trộm nắm chặt vật giấu trong túi đồ. Cô có thể chạm đến băng dán ở trang giấy bị xé nát.
Xe dừng lại trước đèn đỏ ở ngã tư đường, cô bất giác cúi đầu, lấy tờ giấy ra, mở rộng nhìn thật kỹ.
Tờ giấy này bị người ta xem qua rất nhiều lần, tuy rằng có dính băng dán, nhưng nếp gấp cũng đã rất mờ. cô có thể thấy, có người dán lớp băng dính mới ở phía trên, trong suốt, lưu lại dấu vàng mỏng.
Nhìn nó, cô có thể cảm giác được, lúc ấy người đàn ông kia hận bao nhiêu, anh xé tờ giấy nát vụn, thành từng mảnh nhỏ, vứt đi, rồi lại tìm nó trở về…
Dường như cô có thể thấy, trong đêm đen, người đàn ông kia, ngồi dưới ánh sáng yếu ớt, chậm rãi ghép lại hình dáng của cô…
Tố Hinh cũng ôm lấy anh, nghẹn ngào thì thầm. "Em biết , em cũng yêu anh." Rất yêu anh.
Thân thể anh chấn động ôm cô nang chặt hơn, ngăn không được lệ nóng lăn xuống.
Tiếng trầm trờ khen ngợi và tia sáng đèn huỳnh quang , đồng thời vang lên hết lần này đến lần khác, không ngừng náo động. Tuấn Hinh vùi khuôn mặt đẫm lệ vào anh, tránh ánh sáng điên cuồng và ống kính có mặt ở khắp nơi.
"Chúng ta nên trở về xe". Cô nói.
"Tốt, em nói gì cũng tốt" horsent ôm lấy cô đứng dậy, có chút lảo đảo.
Tố Hinh đỡ anh, vốn lo đám ký giả sẽ điên cuồng duổi theo, lạ kinh ngạc phát hiện tất cả bọn họ đều đừng im tại chỗ nhìn hai người mỉm cười.
Sau đó, khong biết là ai vỗ tay tiên phong, vì thế liên tiếp, tiếng vỗ tay vang lên.
Cô đỏ mặt hoang mang lại thẹn thùng. "Anh làm gì vậy, sao bọn họ lại làm thế". Horsens nắm vai cô, ngắm nhìn cô. "Alex tiếp tục thuyết phục bọn họ, chỉ cần khong quấy rối, về sau anh sẽ đòng ý cho mỗi người một bài phỏng vấn. Em để ý sao?".
Tố Hinh nhìn anh, bỗng nhiên trog lúc đó, biết nếu à vì cô, anh mạo hiểm, liều mình hứa hẹn với giới truyền thông.
Cô lắc lắc đầu, thầm mỉm cưới. "Không, em không ngại. Trước kia em đã biết người yêu em là một đại minh tinh, em sẽ không để ý"
Tia flash lại sáng lên, chụp được càng nhiều ảnh, Tố Hinh không còn sợ hãi. Cô ở trong lòng anh, mà anh yêu cô, đây mới là điều quan trọng nhất.
Anh là đại mình tinh và đồng thời cũng là người mà cô yêu nhất.
Có lúc, cô nghĩ, anh và cô sống ở thế giới khác nhau. Nay mới hiểu được thế giới của anh và cô đã giao nhau tiếp nối.
Vết thương từng chịu qua, nhờ anh an ủi đã bắt đầu khép lại , cô hiểu rõ và lúc này và mã mãi về sau, cô sẽ ở cùng một chỗ với anh, cả đời như thế, mãi không chia lìa.