Tố Hinh chưa từng nghĩ đến những thứ mà mình lưu giữ lại có thể làm anh chú ý đến vậy.
Anh luôn miệng khen không ngớt phong cảnh xinh đẹp, đồ ăn ngon miệng trên thị trấn nhỏ bé này, nhưng thứ chiếm đến phân nửa sự chú ý của anh lại là những bộ phim anh từng đóng, chung quy vẫn là những thứ thuộc về điện ảnh.
Anh ngồi trong phòng khách, lẳng lặng nhìn nhân vật của mình, giống như hồi tưởng lại cơn ác mộng không thấy đáy ngày nào.
Tố Hinh âm thầm pha trà, đặt một ly trước mặt anh, còn cô cầm một chiếc chén khác, ngồi bên cạnh anh, cũng bắt đầu xem phim.
Có đôi khi, anh lại hỏi, trong mỗi bộ phim bằng cách nào cô có thể nhận ra anh. Cô—trả lời, tiếng nói mềm mại, ấm áp, nhẹ nhàng quanh quẩn trong gian phòng.
Một hỏi một đáp, cành tượng này thật quen thuộc, bầu không khí tốt đẹp giữa hai người họ, giống như một đôi nam nữ ở chung đã lâu, như là người thân, như là… như là… vợ chồng…
Đối với kiếp này của cô, đây là thứ ảo tưởng xa xỉ nhất.
Nhưng, ảo tưởng vẫn chỉ là ảo tưởng.
Đến tối ngày thứ năm, sau khi Horsens dùng xong bữa tối, anh bình thản nói. “Đã đến lúc tôi phải về.”
Bàn tay trắng nõn nhất thời dừng lại trên không trung. Ảo tưởng tốt đẹp của cô trong nháy mắt đã bị vỡ nát chỉ vì một lời nói đơn giản này. Cô ngẩng đầu lên, miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng lại cười đến giả tạo.
“Khi nào anh đi?”
“Ngày mai.” Giọng nói của anh như từ một nơi xa xôi truyền đến. “Kỳ hạn tôi có thể tự do đi lại chỉ kéo dài đến ngày mai. Ngày kia đoàn làm phim sẽ đến một thành phố khác, vì thế tôi phải về đơn vị.” Những ngày tươi đẹp rồi cũng có lúc phải kết thúc.
Trong chốc lát, cảm xúc của cô dâng trào, muốn xin anh ở lại. Nhưng, lời nói này chỉ đến đầu lưỡi, lại không thể nói thành lời.
Cô biết, mình không có tư cách để độc chiếm anh.
Nhưng mà nói trắng ra, cô chỉ là một fan hâm mộ nhỏ bé, có thể ở bên anh vài ngày đã thật may mắn biết bao nhiêu rồi.
Vì thế, Tố Hinh chỉ có thể ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt xanh thẳm kia.
“Vâng.” Cô nhẹ giọng nói.
“Tôi sẽ ký tên để lại trong phòng, gọi là báo đáp một chút sự chăm sóc của cô những ngày qua.” Anh đề nghị, biết rằng nếu mình để lại tên ở nhà trọ này, khách đến đảm bảo cuồn cuộn không dứt.
“Cám ơn, nhưng không cần đâu.” Cô lại từ chối.
Cô không cần anh phải kí tên.
Bởi vì, những ngày ngắn ngủi này, anh đã để lại cho cô một quãng thời gian trân quý nhất.
Và lẽ ra, bọn họ chỉ từ biệt đơn giản như vậy.
Nhưng, thần vận mệnh đã có sự an bài khác.
Đêm hôm đó, trong không gian yên tĩnh, đột nhiên, một trận địa chấn nổi lên, ngọn đèn tắt phụt, trong bóng đêm chỉ nghe thấy tiếng đồ thủy tinh hoặc đồ sứ đập vào nhau. Đồ đạc trong phòng cũng rung động mãnh liệt, giống như một cơn bão giận dữ đang muốn cuốn trôi ngôi nhà trọ nhỏ bé này đi.
Tố Hinh lập tức bừng tỉnh.
Động đất!
Cô nhảy xuống giường, nhưng vì rung động quá mạnh, cô lại ngã xuống đất.
Không xong rồi, trận động đất này ít nhất phải cấp năm!
Lớn lên ở đảo nhỏ trên Thái Bình Dương hàng năm xáy ra rất nhiều trận động đất lớn nhỏ, mỗi lần xuất hiện đều không báo trước, mà ngay khi động đất, đến cô là dân địa phương cũng còn phải khẩn trương, huống hồ chi là người ngoài như Horsens.
Bốn phía là một màu đen, trong lòng cô chỉ lo đến sự an nguy của Horsens, đợi cho đợt chấn động này tạm ngưng, liền cuống quýt mò mẫm trong bóng đêm, mon men xuống tầng dưới.
“Horsens!” Cô gọi to, trên đường đi gặp vài mảnh thủy tinh vỡ cũng không dừng lại.
Chấn động đã dừng hẳn, các tạp âm leng keng thùng thùng trong ngoài phòng cũng ngừng vang. Giọng nam tính trầm thấp truyền ra từ gác xép.
“Tôi ở trong này.” Giọng anh có điểm miễn cưỡng.
Tố Hinh thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi xuống bậc cuối cùng của cầu thang, dựa vào trí nhớ, cô lục tìm được mấy chiếc đèn pin trong ngăn kéo dự phòng cho những khi mất điện.
“Đừng lo lắng, cơn động đất đi qua rồi.” Cô mở đèn ra, điều chỉnh độ sáng, chiếu đến người đang ngồi trong phòng.
Tố Hinh nhanh chóng lại gần, ngồi xuống cạnh anh, khuôn mặt trắng trong thuần khiết tràn đầy vẻ có lỗi.
“Thật xin lỗi, đã làm anh sợ.” Cô thấp giọng nói, như là chuyện phát sinh động đất cũng là lỗi sai của cô. “Có thể cơn động đất đã làm hỏng hệ thống cung cấp điện rồi, bên công ty điện lực sẽ sửa suốt đêm, sẽ có lại ngay thôi.”
Anh gật đầu cứng ngắc, cầm lấy đèn pin, thân hình cao lớn vẫn không nhúc nhích.
Con ngươi đen nhìn khuôn mặt đang co rúm lại kia, hỏi không hề mang ý trêu cười, “Anh sợ động đất à?”
Anh trả lời rất nhanh, quá nhanh. “Tôi rất ghét.” Anh cường điệu.
“Ừ.” Cô nhìn anh, người không thông minh cũng có thể nhận ra anh đang sợ đến mức mặt trắng bệch, không cần hóa trang cũng có thể đóng vai ma cà rồng.
Trái ngược với sự khoan dung của cô, ông trời lại càng muốn kéo lớp mặt nạ ngụy trang của anh xuống.
Bỗng dưng, lại một cơn địa chấn nổi lên, độ rung tuy không bằng lần trước, nhưng cũng đủ để khiến lòng người hốt hoảng.
“Đáng chết!” Mặt Horsens ngày càng trắng, ngay cả giọng nói cũng run run. Trên màn ảnh nhỏ con người sắt đá không bao giờ sợ hãi này lại bị một cơn động đất dọa đến mức chân nhũn ra, ngay cả muốn trốn cũng không có sức mà chạy, chỉ có thể ngồi tại chỗ mà run.
Một bàn tay nhỏ bé ấm áp khẽ vuốt lên bàn tay to của anh.
“Đây chỉ là dư chấn.” Cô nửa quỳ nửa đứng, vì quá lo lắng, mà quên cả e lệ. Hai tay nhỏ bé giữ lấy khuôn mặt anh, nhìn sâu vào đôi mắt xanh tràn ngập sợ hãi kia. “Chấn động càng lúc càng yếu rồi.”
“Nó kéo dài bao lâu?” Anh cắn răng hỏi, hơi lạnh từ bàn tay nhỏ bé kia, dịu dàng che lấp kinh hoàng trong lòng anh.
“Dư chấn sao? Một lúc thôi, sẽ không lâu đâu.” Cô cắn cánh môi, kỳ thật cũng không dám khẳng định. Cô chỉ có thể cam đoan một điều. “Hãy nhìn tôi, đừng sợ, tôi sẽ ở cạnh anh,” cô kiên định nói.
Anh vẫn nhớ cách nói này.
Lúc trước, cô cũng dùng cách nói này tuyên bố trong bệnh viện.
Tôi sẽ bảo vệ anh ấy!
Cô gái bé nhỏ này có thể nói chắc nịch như vậy. Mà cô cũng thực hiện lời hứa hẹn đó, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, bảo vệ anh, chăm sóc anh, thật cẩn thận, luôn làm anh hài lòng.
Cô rõ ràng yếu đuối như vậy, làm cho người ta chỉ muốn vươn hai tay giữ chặt trong lòng bàn tay, thật cẩn thận che chở, nhưng cô lại trở thành người bảo hộ cho anh—một con người sắt đá trên màn ảnh, dùng hết tâm huyết và khí lực, chỉ vì bảo vệ anh.
Thân hình nhỏ bé dựa vào người anh, hương thơm của con gái thoang thoảng truyền đến.
Hơi thở của cô, độ ấm của cô, quanh quẩn bên cạnh Horsens, làm cho anh dần tỉnh táo lại. Sợ hãi cũng tản dần đi, cuối cùng anh cũng lấy lại sức lực, có thể tự mình xem xét tình hình bốn phía.
Đèn pin đặt bên cạnh, ngoại trừ chùm sáng chiếu rọi bên ngoài, còn có một vầng sáng vàng tuy mỏng manh, nhưng cũng đủ để anh nhìn rõ cô gái mảnh mai bên cạnh, trên mặt đầy vẻ quan tâm, hai chân thì để trần.
“Cô không đi dép sao?” Anh kinh ngạc hỏi, vừa nói xong, bàn tay to đã định sờ vào đôi chân nhỏ bé.
“Á? Tôi quên mất……” Cô chột dạ nói nhỏ, vừa thẹn vừa muốn rút hai chân về, nhưng lại không thể thoát khỏi bàn tay anh.
Đôi mắt xanh lợi hại quét qua cô một cái.
“Cô bị thương!” Lòng bàn chân trắng hồng bị thủy tinh đâm vào. Tuy rằng những vết thương không sâu, nhưng đều chảy máu.
Horsens thầm rủa, ngón tay thô ráp cần thận sờ qua vết thương, lấy ra những mảnh thủy tinh nhỏ, sau đó dùng vải quấn quanh hai chân cô. Máu thâm qua lớp vải, tạo ra những điểm đỏ tươi, như đóa hoa kiều diễm.
Nhìn thần sắc nghiêm trọng của anh, Tố Hinh dù bị thương nhưng cũng cảm thấy không đành lòng. “Kỳ thật, cũng không đau.”
Đây là lời nói thật.
Khi bàn tay to của anh nắm lấy chân cô, ngón tay nam tính lướt qua lòng bàn chân, mang đến một cảm xúc thật dị thuờng. Cô xấu hổ muốn chạy trốn, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, sao còn có thể để ý đến vết thương có đau hay không nữa?
“Làm sao có thể không đau?” Anh nhíu mày, ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô. “Sao ngay cả giầy cũng có thể quên không đi vậy?” Người cẩn thận như cô cũng có lúc sơ ý thế này sao?
“Xin lỗi.” Bị chỉ trích, Tố Hinh không thể nói lên lời, ấp a ấp úng trả lời. “Tôi, tôi…… Tôi lo cho anh, nên……”
Trong phút chốc, dường như có vật gì đó nhéo vào lòng anh.
Cô gái nhỏ này chỉ lo lắng cho anh, ngay cả giầy cũng quên không đi. Vừa cảm động vừa giận dữ, anh ngẩng đầu, vẻ mặt hung ác, che dấu sự chấn động trong lòng.
“Gì kia vậy?” Mảng hồng khẽ lướt qua, vết thương trên vai trái của cô làm anh thật kinh ngạc.
Cô không thể trả lời, hai vai khẽ rung, giống như chú nai con rơi vào cạm bẫy, ở dưới bàn tay của anh, dưới ánh mắt của anh. Cảm giác thẹn thùng, tự ti dâng lên trong lòng.
Cô không muốn để người khác biết cái bí mật này, lại càng không muốn người đó lại là anh. Cô đợi anh nói lời chán ghét, hay buông tay để cô có thể mang theo vết thương xấu xí kia trốn vào trong bóng tối.
Thật không công bằng, cô không thể kháng cự yêu cầu của anh.
Mặc kệ thẹn thùng, Tố Hinh vẫn lấy dũng khí, để cho bàn tay rộng của anh nhẹ nhàng tiến lại gần cô, cởi bỏ lớp vải trên bờ vai trái, để anh nhìn rõ mọi thứ.
Cô biết anh đã nhìn thấy gì, cánh tay trái của cô, trên vai trái, còn có hơn nửa lưng, đó là nhiều năm trước, trong một cơn hỏa hoạn, đã để lại vết sẹo xấu xí này.
Ngón tay thô ráp nhẹ nhàng mơn trớn trên vết sẹo, vết sẹo này không dọa người, cũng không xấu xí….
Hai mắt cô nhắm chặt, cố gắng giữ nước mắt không chảy xuống, thân hình nhỏ bé theo hành động của anh, không tự chủ được mà run liên hồi.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Anh biết không nên hỏi, nhưng lại không nhịn được, muốn hỏi cho rõ. Nhìn vết thương nầy, anh không thể tưởng tượng ra cô đã chịu nhiều thương tổn đến thế nào.
“Hoả hoạn.” Cô nói nhỏ, chỉ cần nhớ lại cũng cảm thấy đau lòng.
Không khí xung quanh nhất thời u ám.
“Khi nào?” Cô không trả lời, bàn tay ấm áp của anh khẽ run. Hai tay của cô ôm sát lấy người, ngay cả các đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch.
Nhiệt độ cơ thể này vỗ về vết thương của cô, cũng như an ủi lòng cô.
“Chuyện khi nào?” Anh lại hỏi, không cho cô che giấu vết thương cũ. Anh nhận ra cô rất để ý chuyện này, ép buộc cô nói ra, vì nếu để trong lòng sẽ chỉ càng vết thương nặng thêm.
Cô chưa bao giờ nói ra.
Cô rất khiếp đảm, cô đã quen trốn tránh rồi. Nhưng không hiểu vì sao cô chưa từng kể với ai, nhưng trước mặt anh, cô lại có thể giãi bày.
“Năm tôi mười lăm tuổi.” Cô khó khăn nói ra từng chữ một. “Trong nhà xảy ra hoả hoạn, lửa lan rất nhanh, mẹ ôm em trai, bị chặn giữa cầu thang, còn cha toàn thân bốc cháy, đã ném tôi từ cửa sổ lầu trên xuống.” Hình ảnh ngày đó lại hiện rõ ràng trước mắt.
Giọng nói nhẹ nhàng và bình tĩnh, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa nỗi đau không dứt.
Bàn tay to của anh nắm lấy tay cô, không nói gì mà chỉ im lặng khích lệ.
“Khi tôi tỉnh lại ở bệnh viện, trên người ngoài vết bỏng, còn bị gãy xương.” Hai tròng mắt của cô u ám, giọng nói lý nhí giống như vừa trải qua một giấc mộng. “Bọn họ không dám nói cho tôi biết người thân của tôi đều đã mất trong trận hỏa hoạn, bởi vì khi tỉnh lại tôi không hề nói chuyện, cũng không có phản ứng gì.”
Horsens không nói gì, vươn tay ôm cô vào lồng ngực rộng lớn, nhớ lại sự ấm áp của cô mà người lạnh run.
Người con gái bé nhỏ này không ngờ lại chịu nhiều đau đớn như thế.
“Bọn họ dùng hết biện pháp, thậm chí còn mang ti vi vào phòng bệnh, cho tôi xem bộ phim hoạt hình yêu thích nhất.” Thanh âm cười đùa, màn kịch vui nhộn diễn ra ngay trước mắt nhưng cô lại coi như không thấy.
“Sau đó, có một ngày, không biết người nào đã mang đến một bộ phim điện ảnh cũ.” Cô vĩnh viễn nhớ rõ ngày đó. “Trong bộ phim kia có một đứa bé trai tóc đen mắt xanh, nói ra phía màn ảnh ‘Cố lên, đừng bỏ cuộc!’, sau khi nghe được câu nói đó, tôi đã khóc, khóc rất nhiều.” Mọi người trong bệnh viện lúc đó cũng vì tiếng khóc của cô, vừa mừng lại vừa sợ, túm tụm lại thành một đoàn.
“Never give up.” Cô khẽ nói câu tiếng Anh này. “Đó cũng là câu cuối cùng của mẹ, trong trận hỏa hoạn. Thực ra lúc đáy tôi đã định buông xuôi tất cả, nhưng khi nhìn anh trên màn hình ti vi, lại nói với tôi câu nói đó… Đừng bỏ cuộc!” Nước mắt lăn dài trên má.
Horsens nhớ rất rõ, đó là bộ phim đầu tiên của anh.
Lúc ấy, theo chỉ thị của đạo diễn, diễn một nhân vật có cuộc sống vô tư, đứng phía sau máy quay, bên cạnh đạo diễn, lúc đó cha mẹ chưa vì tiền mà phản bội anh, đã nói ra lời thoại kia.
Có ai ngờ, chỉ một câu thoại đơn giản, lại có thể cứu được một cô bé ở nơi đại dương mênh mông.
“Từ đó về sau, tôi rất thích xem phim của anh.” Cô nói nhẹ nhàng bâng quơ, thoáng giãy giụa trong lòng anh, như là bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhớ ra bản thân xấu xí. “Anh có thể buông tôi ra, tôi muốn mặc áo khoác, vết sẹo này, rất xấu.”
Đôi môi nam tính ấm nóng, dịu dàng vô hạn, hôn lên vai trái của cô.
“Không, chúng không xấu.”
Cô thở mạnh một hơi, cảm nhận được anh, nhẹ nhàng, tha thiết, kiên định, hôn lên vết thương ngay cả cô cũng không dám nhìn thẳng.
“Horsens……” Cô run rẩy, khó có thể tin, hoảng loạn muốn chạy trốn.
Anh cũng không buông tay.
“Hử?” Nụ hôn ấm áp rơi trên lưng cô.
“Đừng như vậy.”
“Muốn.” Bằng phương thức nguyên thủy nhất, anh muốn chữa lành vết thương cho cô. “Còn đau không?” Ngón tay thô ráp mơn trớn lên cánh tay cô.
“Không, vốn đã không.” Cô co rúm lại, trong mắt có lệ, không biết nên làm thế nào cho phải. “Nhưng bây giờ lại rất đau.” Nơi nào bị anh hôn qua là nơi đó như lửa đốt.
Horsens từ từ ôm cô vào lồng ngực.
“Tôi sẽ để em quên nỗi đau này.” Anh cam đoan, ôm lấy khuôn mặt thuần khiết của cô, cúi đầu nuốt lấy cánh môi mỏng manh, đôi môi hồng phấn khẽ run.
Đó là một nụ hôn vô cùng dịu dàng.
Cô không hề có kinh nghiệm, để tùy ý anh điều khiển, tủy ý anh nhấm nháp thật sâu trong chiếc miệng ngọt ngào và mềm mại của cô. Bàn tay nhỏ bé run run, bất lực giữ chặt bờ vai rộng lớn của anh, ngẩng đầu lên, sợ hãi nhìn vào đôi mắt xanh u ám kia.
Con người màu xanh, sâu như biển, lại hừng hực liệt hỏa.
Thực ra, anh không muốn chạm vào cô. Cô quá đẹp, quá hồn nhiên, anh là lãng tử tình trường, căn bản không xứng chạm vào cô, lẽ ra nên sớm rời đi, để cô có thể tìm được một người đàn ông tốt, có thể dùng cả đời để bảo vệ, che chờ cho cô.
Vì thế cho dù cô làm anh rung động, anh lại tự kìm chế lòng mình, không dám vượt qua ranh giới.
Bởi vì quá để ý, cho nên càng thật cẩn thận.
Thế nhưng, những chuyện xảy ra đêm nay như cố tình, làm cảm xúc yêu thương của anh nhất thời không kiềm chế nổi, bức tường thành trong lòng bị phá vỡ, dục vọng cùng đau khổ bị giam giữ, thoát ra như con ngựa hoang. Anh không thể khống chế chính mình, bèn dùng cách nguyên thủy nhất để an ủi vết thương trong lòng cô, nhìn tưởng như đã quên, nhưng thực ra vẫn âm thầm gặm nhấm.
Bàn tay ấm áp thoát quần áo của cô.
“Tố Hinh,” Giọng nói khàn khàn của anh thì thầm bên tai mẫn cảm của cô. “Em rất đẹp.” Đây không phải lời nói dối, cô xinh đẹp đến mức làm cho anh ý loạn tình mê.
“Không, em rất xấu….” Cô muốn đứng dậy, né tránh ánh mắt sáng quắc của anh.
“Hãy tin anh, em thực sự rất đẹp.” Một tấc lại một tấc nữa, anh lại hôn lên vết thương của cô, hôn lên toàn thân cô. “Anh có thể dùng nhiều cách giúp em nhận ra sự thật này.” Tay anh, môi anh, không thể rời khỏi thân hình xinh đẹp mê người của cô.
Phản ứng của cô, là một tiếng kêu yêu kiều. Anh lại hôn lên… của cô… của cô.
Đêm đó, Horsens dịu dàng yêu cô, lấy hành động thay cho ngôn ngữ nói cho cô biết cô xinh đẹp đến thế nào, đôi mắt xanh thâm thúy kia cả đêm đều chăm chú nhìn cô, mỗi khi anh hôn cô, âu yếm cô, ôm cô thật chặt, tiến vào nơi sâu kín của cô, cô kêu khóc nhưng đồng thời lại mê say.
Bởi vì họ biết đây là một đêm cuối cùng, cho nên, bọn họ càng dùng sức ôm chặt lẫn nhau, ôn nhu mà triền miên.
Hừng đông ngày mai, anh sẽ đi, trở lại thế giới hoa lệ kia, không bao giờ quay lại nữa.
Nhưng mà, chỉ có đêm nay, Horsens thuộc về cô, một mình cô. Cô lưu luyến từng khắc một tối nay, nhớ kỹ những phút giây đẹp đẽ này, mới có thể an ủi cho ngày tháng tịch mịch sau này.
Đêm đó, tuy rằng dư chấn rất nhỏ thỉnh thoảng lại xuất hiện, nhưng hai người bọn họ đắm chìm trong bể tình, không rảnh để ý đến những chuyện khác.