Tựa đề này cùng với bức ảnh, chỉ trong vài ngày ngắn ngủ, đã chiếm mọi trang bìa của giới truyền thông. Nội dung chính là ca ngợi Horsens, nói rằng sau khi hành trình viếng thăm kết thúc, anh lại thầm quay trở lại cô nhi viện, giữa các em nhỏ tàn tật, diễn lại một câu chuyện cổ tích vô cùng hay, khiến các em vô cùng thích thú.
Bức ảnh, Horsens đóng vai chú sói, đang há to miệng, ra vẻ đang muốn cắn một cô bé con, cô bé rất sợ, cắn môi dưới, vai co rúm lại.
Ảnh chụp và bài báo được khắp nơi đón đọc, đưa danh vọng của Horsens lên đỉnh cao. Tác dụng của nó thật lớn, các diễn viên khác liền trở nên mờ nhạt hơn rất nhiều.
Nhưng mà, trong khi Khải Mạn cực kỳ hưng phấn cho đăng các tin này lên các tạp chí lớn, khi Horsens biết được thì anh lại nổi trận lôi đình.
“Đáng chết, anh làm gì vậy?!” Anh gầm rú, sắc mặt xanh mét.
Khải Mạn rụt cổ, sợ hãi lui về phía sau hai bước, cố ý giả vờ hoang mang. “Horsens, đây là tôi giúp anh mà.” Anh chẳng đã thấy rồi còn gì nữa. “Anh nhìn đi, cũng vì bức ảnh này, bài báo này, giới truyền thông, người mê điện ảnh tất cả đều cảm động bởi tấm lòng lương thiện của anh.”
“Đó là Tố Hinh, không phải tôi.” Anh lạnh lùng nhìn Khải Mạn, còn muốn hét lên, nhưng một bàn tay mềm mại đã giữ lại quyền của anh.
Chỉ là một cái chạm nhẹ, nhưng đã khống chế được sự tức giận của anh. Anh nhìn cô, hít sâu một hơi, cố giữ vững lý trí.
“Nhưng mà, lúc đó anh cũng tham gia mà.” Khải Mạn vẫn thuyết phục anh.
“Vậy Tố Hinh đâu? Trên cả bài, một chữ cũng không nhắc đến cô ấy.” Đó là thiện ý của cô, sự dịu dàng của cô, anh chỉ là do cô mời đến, cuối cùng mới miễn cưỡng tham gia, nhưng đám phóng viên lại thổi phồng lên, biết anh thành thánh nhân của bọn trẻ.
Khuôn mặt Khải Mạn vô tội.
“Tại anh không muốn để cô ấy lộ mặt mà.”
Thấy Horsens vẫn chưa hết tức giận, cô nhẹ nhàng vỗ bờ ngực cường tráng của anh, dịu dàng khuyên. “Khải Mạn nói rất đúng, em cũng không muốn vậy mà.”
Anh quay đầu, đôi mắt xanh có lửa giận, nhưng cũng có nét dịu dàng.
“Nhưng như vậy không công bằng.” Anh hận cảm giác này, giống như anh ăn cắp sự thiện lương của cô, nhận tất cả về mình.
“Đúng là không công bằng.” Cô cười cười nói, lộ lúm đồng tiền xinh đẹp. “Nhưng mà, để người ngoài nghĩ, việc này do anh làm, hiểu quả và lợi ích khác xa em làm, nhờ thế sẽ có nhiều người quan tâm đến bọn trẻ hơn.” Cô lạc quan lại tốt bụng, luôn nghĩ theo hướng tích cực.
Thấy có đồng minh, Khải Mạn lại đắc ý, đứng bên cạnh ra sức gật đầu.
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Anh thật sự phục bản thân mình sát đất.
Horsens đã lãng phí thời gian đến cái nơi dơ bẩn kia, lại còn phí phạm lòng tốt, diễn cái câu truyện cổ nhàm chán đó, chỉ có anh mới có thể nghĩ ra cái chủ ý tuyệt diệu đến thế, chụp lại bức ảnh, giao cho một phóng viên hiểu biết, cộng thêm một sấp tiền dày, mới có thể đổi lấy bài báo trên.
Đôi mắt xanh uất hận nhìn thẳng Khải Mạn.
“Anh còn lợi dụng những đứa trẻ này.” Việc này anh không thể không thừa nhận.
Những đứa bé này vừa tàn tật vừa đau yếu, có thể khơi gợi sự đồng cảm của mọi người, nhưng lợi dụng chúng để gây danh tiếng là không thể chấp nhận được.
“Nhờ thế mà bây giờ tụi nó có thể nhận được sự giúp đỡ của mọi người.” Khải Mạn cãi lại. “Tôi đã khuyên anh, cứ theo sự sắp xếp của tôi, nếu sớm đưa ra cái loại tin tức này, danh tiếng của anh chắc chắn đã khác rồi.”
“Tôi không cần thứ này.” Giọng nói của anh lạnh như băng, nếu không phải Tố Hinh còn nắm tay anh, anh đã đấm vỡ hàm anh ta.
“A, đương nhiên anh phải cần.” Khải Mạn cao giọng, lấy ra một tập giấy tờ và bức vẽ chân dung. “Vì bài báo này, những tạp chí lúc trước cao giá, không chịu phỏng vấn anh, giờ toàn đến xin tôi, mời anh phỏng vấn. Hiện tại, tình thế đối với chúng ta càng lúc càng có lợi.”
“Lợi dụng bọn trẻ này để đổi lấy ưu thế?” Anh cười lạnh.
“Có gì không thể?” Khải Mạn khoanh tay, không hề biết hối cải. “Giới truyền thông thích nhất là cái loại này, bọn họ có thể biến anh thành đại anh hùng, thành người lương thiện, nhưng cũng có thể đánh anh hiện nguyên hình, đưa anh trở lại xóm nghèo, sống trong cảnh đói khát.”
Nhớ tới giai đoạn thất bại kia, những năm tháng đen tối xa rời điện ảnh, thân hình cao lớn của Horsens bỗng nhiên cứng đờ, chỉ im lặng cắn chặt răng.
Tố Hinh có thể nhận ra đau đớn trong mắt anh.
Anh đam mê điện ảnh như vậy, không thể tiếp tục diễn, đối với anh mà nói, là khổ hình tàn nhẫn nhất.
Bất đắc dĩ, anh lại quá ngay thẳng, không muốn lợi dụng người khác để gây danh tiếng cho mình, rửa sạch những tháng năm để lại cho người khác ấn tượng xấu kia.
Theo đối thoại giữa bọn họ, có lẽ trước đây, Khải Mạn cũng từng có ý làm việc tương tự với Horsens nhưng bị Horsens từ chối.
Mà cô thì vô tình lại thành cớ để Khải Mạn làm chuyện này với Horsens.
Lòng Tố Hinh hoang mang, không biết nên làm thế nào. Cô quá đơn giản, không thể đoán ra, chuyện này đối với Horsens, cuối cùng là chuyện tốt hay chuyện xấu?
Khải Mạn cao hứng tiếp tục giảng giải.
“Hình tượng đối với anh mà nói, cũng là sinh mệnh thứ hai. Có hình tượng tốt, mới có kịch bản hay, đạo diễn giỏi tìm tới cửa. Tôi làm như vậy, cũng là vì lợi ích của anh.” Anh quay đầu nhìn Tố Hinh, lộ ra nụ cười tươi. “Tố Hinh, em làm ơn, thay tôi khuyên bảo cái người đầu đá ngoan cố này với.”
Cũng vì chuyện này, thái độ của anh với cô gái phương Đông này hoàn toàn thay đổi. Đã lâu như vậy anh cũng không thể thuyết phục được Horsens, nhưng cô ấy lại có thể làm được dễ dàng.
Chỉ bằng điểm đó, cô gái rất chướng mắt này, giờ đã thành nữ thần trong lòng Khải Mạn. Cô là nhược điểm của Horsens, chỉ có cô mới có thể tác động đến Horsens.
Khải Mạn rút lui trước, cúi đầu xuống giả vờ mân mê chiếc đồng hồ quý giá trên cổ tay. “A, tôi còn có việc phải đi, bữa tối gặp lại sau.” Anh để lại một đống tạp chí, ba bước, không, chỉ hai bước đã ra khỏi phòng khách sạn.
Một lúc lâu sau, Horsens mới đi đến cạnh bàn, cúi đầu nhìn những tờ báo này.
Ánh mặt trời dần ngả về phía tây, chiếu sáng trang giấy, khắc sâu hình dáng của anh, một vòng vàng thản nhiên hiện lên, làm ánh mắt xanh trở nên sâu đến khó dò.
Cô đi đến bên cạnh anh, nâng bàn tay, chần chừ một chút, sau đó mới đặt lên lưng anh, khẽ vuốt, muốn an ủi anh.
“Anh rất xấu xa đúng không?”
Giọng nói nặng nề, xuyên qua thân thể anh truyền đến, làm chấn động nội tâm của cô.
Tố Hinh dùng sức lắc đầu. “Không, anh không hề xấu.”
Anh xoay người lại, kéo cô vào trong lòng, dùng hai tay nâng gương mặt của cô, đôi mắt xanh vừa đau thương vừa chua xót. “Nhưng anh đã lợi dụng lũ trẻ.”
Cổ họng cô khô lại, cô biết anh tự trách mình, thực ra anh không muốn làm vậy.
Hình tượng đối với anh mà nói, cũng là sinh mệnh thứ hai.
Lời nói của Khải Mạn lại vang lên bên tai.
Giới truyền thông thích nhất là cái loại này, bọn họ có thể biến anh thành đại anh hùng, thành người lương thiện, nhưng cũng có thể đánh anh hiện nguyên hình, đưa anh trở lại xóm nghèo, sống trong cảnh đói khát.
Không có cơ hội diễn xuất làm Horsens đau đớn bằng chết. Cô không đành lòng để anh lại một lần nữa rơi vào cái địa ngục tàn khốc kia.
Những chuyện Khải Mạn làm đúng là trái với lương tâm, nhưng, không thể chối cãi, chính chuyện này sẽ có thể giúp Horsens rất nhiều.
Không muốn anh tiếp tục tự dày vò mình. Cô nhìn anh, nhẹ nhàng nói: “Có lẽ, lũ trẻ cũng không để ý đâu.”
“Thật vậy không?” Anh hỏi.
Kỳ thật, cô cũng không chắc chắn. Nhưng không muốn anh tự trách mình, cô chỉ có thể dùng lời nói làm anh tin, nhưng cái miệng nhỏ nhắn kia, nửa chữ cũng không thể nói nổi.
Cuối cùng, cô sà vào lòng anh, ôm chặt lấy anh, anh cũng ôm chặt lấy cô.
Một chuyện đơn giản, vì lòng tham của kẻ khác, lại trở nên phức tạp như vậy. Ranh giới giữa thiện và ác, thật mơ hồ.
Đây là thế giới của anh.
Những thứ tốt đẹp cũng đều bị lợi ích bôi bẩn.
Tố Hinh đau lòng thay lũ trẻ này.
Cô càng đau lòng, cô lại càng ôm anh chặt hơn.
Luân Đôn, thành phố dày đặc sương mù.
“Annie, rọi đèn lên mặt Horsens, tôi muốn tạo hình một bóng ma.”
Ánh đèn từ trên cao, phản chiếu trên tấm kính bạc, một gã chụp ảnh tóc dài chuyên nghiệp, cẩn thận ra chỉ thị, muốn trợ lý điều khiển ánh sáng, tạo ra góc độ thích hợp nhất.
Horsens ngồi trên ghế sofa, nhà hóa trang thừa dịp này, vào trang điểm lại cho anh, một nhà tạo mẫu tóc cũng vội chỉnh lại tóc cho anh.
Nơi này là một studio.
Lịch trình của anh sáng nay, chính là chụp một loạt ảnh cho tạp chí nổi tiếng.
Những người ở đây, tất cả đều như chuẩn bị đánh địch, ai cũng bận rộn không thôi, ngoại trừ vị trí của Horsens và bối cảnh bên ngoài, còn khắp nơi nơi đều là dây điện và thiết bị chụp ảnh.
Vì sợ vướng đường, Tố Hinh chỉ có thể đứng trong góc, đứng cạnh các giá quần áo, lẳng lặng nhìn anh làm việc.
Cô rất hâm mộ sự chuyên nghiệp của anh.
Một giờ trôi qua, anh đã thay vô số bộ quần áo, làm mọi động tác, nhưng không hề biểu hiện ra sự mất kiên nhẫn, thậm chí còn có thể nói chuyện vui đùa cùng nhân viên.
“Chết tiệt, màu cà vạt này không hợp, Lysa, lấy cái màu xanh lại đây!” Nhà nhiếp ảnh trách mắng, khiến cô gái phụ trách trang phục, lập tức chạy đến giá áo, tìm kiếm cà vạt màu xanh.
Nhưng cà vạt màu xanh vẫn không tạo hiệu quả như nhà nhiếp ảnh mong muốn, Lysa lại chạy sang tìm màu khác, hiệu quả càng lúc càng kém, cô càng lúc càng uể oải.
Tuy không quen biết, nhưng Tố Hinh tốt bụng vẫn ra tay giúp, liền rút một chiếc màu xanh lam pha đen, lại có một chút kim tuyến đưa cho cô ấy.
“Thử cái này đi.” Cô nói.
Sắc mặt Lysa trắng bệch, bất lực nhìn cô một cái.
“Màu này rất giống màu mắt của Horsens, có lẽ sẽ hợp với anh ấy.” Tố Hinh giải thích.
“Từ đầu tôi đã lấy màu này rồi, nhưng ông Cát không muốn.” Lysa thấp giọng nói.
“Màu trước hơi nhạt, chiếc này sẫm màu hơn, mới có thể làm nổi bật màu mắt.” Lysa tưởng cô gái Phương Đông trước mắt là nhà tạo hình của đoàn phim, vội cầm lấy cà vạt, chạy nhanh đến thay cho Horsens.
Lúc này đây, hiệu quả thật tốt, nhà nhiếp ảnh kia cũng rất hài lòng, bắt đầu tiến hành chụp ảnh.
“Horsens, quay mặt lại, đầu hơi thấp một chút, ánh mắt thật hung ác cho tôi.”
Động tác của anh phối hợp yêu cầu, một kiểu ngồi, một kiểu đứng.
Tách tách tách tách, ánh đèn flash không ngừng nháy.
Lysa rốt cục cũng thở phào, trở lại chỗ giá áo, hướng Tố Hinh nói lời cảm ơn.
“Cám ơn cô.”
“Đừng khách sáo,” cô mỉm cười, nhỏ giọng đáp. “Thật ra, màu cô chọn ban đầu cũng không tồi.”
“Nhưng dưới ánh đèn lại chẳng có hiệu quả gì.” Lysa cười khổ, một bên chuẩn bị trang phục cho cảnh tiếp. “Tôi thật không ngờ, ánh mắt màu lam của anh ấy lại mê người đến vậy.”
“Mắt anh ấy đúng là mê người.” cô gật đầu đồng ý.
“Đúng vậy, thật sự là làm người khác không dám nhìn thẳng.” Lysa vỗ ngực, thở dài, mặt hơi hơi hồng. “Anh ấy làm người ta có cảm giác không thể với tới.”
“Thật thế.” Giống như chính mình được khen, Tố Hinh rất cao hứng, còn liên tiếp gật đầu. “Tôi cũng cảm thấy vậy.”
Lysa tươi cười, lấy ra một chiếc thắt lưng màu đồng lớn, một chiếc khăn choàng trắng.
“Người đàn ông này, đúng là món quà thượng đế tạo ra cho phụ nữ.”
“Nói cũng phải.” Nhìn người đàn ông đang nằm trên ghế sofa, cô thầm nghĩ rất nhiều người bên ngoài không ngờ chính cô lại sở hữu “món quà” này, nghĩ vậy, mặt cô liền đỏ lên, tim đập nhanh hơn.
Lysa lại hỏi ý kiến của cô.
“Xin hỏi một chút, theo cô, anh ấy mặc áo khoác màu nào thì hợp?”
Suy nghĩ trong đầu nhất thời gián đoạn, Tố Hinh như là kẻ trộm bị lộ tẩy, xoay người lại, nhìn chiếc áo choàng len trong tay Lysa.
“Cái gì?”
“Tôi nói, cô thấy áo màu nào hợp với anh ấy?” Lysa lặp lại một lần. “Màu đen? Màu đỏ? Hay cô thích nhìn anh ấy nửa trên không mặc gì?”
Gương mặt e thẹn ửng hồng.
“Màu đỏ.”, Cô e lệ nói. “Có vẻ cuồng dã.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Lysa cười thành tiếng, cầm chiếc áo như báu vật đến trước mặt cô. “Đây là áo lông dê của Mir, cô sờ thử xem, vừa mềm lại vừa nhẹ, hơn nữa lại rất giữ ấm, thoải mái, anh ấy mà mặc nhất định sẽ tạo hiệu quả tốt.”
Tố Hinh vuốt thử, lông dê mềm mại kia, thật sự thật thoải mái, không giống lông dê bình thường, hoàn toàn mịn màng, trước đây chưa từng có cảm giác này, khiến cô không khỏi mê mẩn, cô không hề nhận ra, ánh mắt xanh ngoài kia, nhất cử nhất động của cô, đều lưu lại trong mắt.
Người phụ nữ này không thèm nhìn anh.
Horsens vốn đang lo lắng công việc chụp ảnh sẽ làm cô cảm thấy nhàm chán. Nhưng mà, với bản tính tốt đẹp của cô, lại thu hút mọi người bốn phía, không được bao lâu, anh đã thấy cô và nhà tạo hình đang đứng hàn huyên.
Ngược lại, Horsens bị điều khiển từ sáng sớm, tâm tình đã không còn kiên nhẫn nổi.
Anh muốn nhìn cô, anh muốn gặp cô.
Cho nên, khi nhà nhiếp ảnh yêu cầu anh thả người trên ghế sofa, tầm mắt anh bắt đầu tìm kiếm cô, trực tiếp nhìn thẳng về hướng cô đang đứng.
Nhà tạo hình kia cầm chiếc áo đưa cho cô xem.
Cô khẽ vuốt lên chiếc áo mềm mại, rồi nói gì đó với nhà tạo hình.
Nơi này rất ầm ĩ, anh không thể nghe thấy tiếng nói của cô, chỉ có thể nhìn, anh khẽ giật mình, quan sát ngón tay trắng mảnh khảnh, lưu luyến vuốt chiếc áo đỏ mềm mại kia.
“Tháo lỏng chiếc cà vạt của cậu ra, giống như đang chuẩn bị lên người với người tình, tựa như vậy……”
Ánh sáng mạnh chiếu vào mặt anh, nhà nhiếp ảnh bên cạnh nói lan man, anh nghe theo, nhưng tầm mắt lại không rời khỏi cô, từ từ, từ từ, vừa si mê, vừa dịu dàng.
Một khắc kia, anh đã muốn mình trở thành tấm vải được bàn tay cô khẽ vuốt.
“Đúng rồi, đúng rồi, giữ nguyên nét mặt này.”
Tiếng flash không ngừng vang lên.
Cô vẫn muốn vuốt, vuốt nữa.
Anh nín thở.
Đêm hôm đó, cô cũng ngượng ngùng như thế, chần chừ, mê hoặc anh, khơi gợi dục vọng của anh. Chỉ nhớ lại, nhưng khoái cảm kia lại làm toàn thân anh run rẩy không thôi…
Sau đó, cô lưu luyến rút tay về.
Horsens ngừng thở, chỉ nghe tiếng tim đập như sấm bên tai.
“Lysa!” Nhà nhiếp ảnh hô to. “Bộ tiếp theo!”
Một tiếng kêu này đã làm Tố Hinh bừng tỉnh, nhìn sang hướng anh. Trong nháy mắt, hai người nhìn nhau, trong mắt cô có sương mù, trong mắt anh có dục vọng.
Nhà tạo hình vội vàng chạy tới, cởi bỏ cà vạt, thay chiếc áo sơ mi cho Horsens, nhà tạo mẫu tóc đến chỉnh tóc, nhà hóa trang đến trang điểm lại.
Tuy rằng nhiều người vây quanh anh như vậy, lại cách cô một khoảng xa, nhưng anh không thể tự ngăn mình nhìn cô.
Cũng như anh, cô đang nhớ lại đêm hoan ái đó.
Thân hình nhỏ bé hô hấp khó khăn, khuôn mặt ửng hồng, tầm mắt không thể di chuyển, đêm đó, thân thể trắng nõn nằm trên giường, tóc dài xõa tung, bất lực nhìn dáng vẻ mê người của anh.
Trong nháy mắt, Horsens chỉ muốn bỏ hết tất cả, đi đến bên cô, như bao người đàn ông bình thường khác, nhấc cô lên vai, trực tiếp mang cô vào phòng, nhiệt liệt ân ái cùng cô.
Cảm giác mãnh liệt kia…
“Ok, Annie, mở quạt điện đi, Horsens, nhìn bên này, cho tôi thấy má phải của cậu.”
Giọng nói nhà nhiếp ảnh lại vang lên, cuồng phong rét lạnh tập kích thân thể anh, nửa người trên chỉ còn có chiếc áo choàng Mir.
Horsens đột nhiên phục hồi tinh thần, thiếu chút nữa thốt ra câu thô tục, nhưng cũng may lý trí đã khôi phục hoàn toàn.
Tuy rằng thật lạnh, anh vẫn phải đối mặt với máy ảnh, nửa thân trần, áo choàng mềm mại đỏ tươi, đáy lòng thầm rủa tám đời tổ tông nhà chụp ảnh, một bên thể hiện biểu tình sảng khoái.
“Hãy nghĩ chiếc áo choàng kia là bạn tình của cậu, đang ôm lấy cậu.”
Việc này rất đơn giản.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô gái đang thẹn thùng kia.
Cô vừa mới vuốt qua chiếc áo choàng đỏ này, tư thái chậm rãi, khát vọng lưu luyến. Anh vẫn nhớ rõ, đầu ngón tay trắng mịn của cô, bao vây lấy anh, cảm giác được sự vỗ về.
Sự động chạm nhẹ nhàng kia cũng đủ mất hồn rồi.
Horsens ngẩng đầu đón gió, ngóng nhìn cô đang bất động, áo choàng bay lên, tưởng tượng đến ngón tay cô, đang sờ lên lồng ngực trần trụi của anh, sau đó đi xuống một chút, đi xuống, dục vọng của anh lên đến đỉnh cao…….