Trái Đào Trong Chén Ngọc

Chương 4: Hoàn chính văn



13

Ta oánh chiếc xe lừa đi dọc theo con đường mòn.

Dù ngôi làng đã bị Ứng Viện san phẳng nhưng ta vẫn muốn quay lại nhìn và báo tin vui cho nương.

Khi đi thăm nương về, Bùi Huân hẳn là đã xuất quan.

Ta nóng lòng muốn quay lại để thành hôn với ngài ấy.

Và ngay khi ta còn đang nghĩ về một điều đẹp đẽ như vậy thì con lừa của ta đột nhiên hét lên!

Trước mặt ta đột nhiên xuất hiện mấy tên áo đen, ta phản ứng rất nhanh, đang định chạy trốn nhưng vừa quay người lại đã bị bao vây ở phía sau!

Có gói thuốc rắc lên mặt ta!

Ta cứ như vậy mất đi ý thức.

……

Những ngọn nến đỏ lung linh, xung quanh viết chữ “hỷ”.

Ta ngâm mình trong nước dần tỉnh lại.

Một số người hầu và ma ma đang chà xát mạnh vào cánh tay ta, khiến da ta đỏ bừng.

Ta có chút đau đớn, nhưng chủ yếu là sợ hãi:

"Ngươi định làm gì thế! Ngươi..."

"Chúc mừng Thái tử phi, chúc mừng Thái tử phi."

Một ma ma mỉm cười nói với ta còn tay thì liên tục chuyển động:

“Hôm nay là ngày đại hỉ của Thái tử phi! Nương nương, xin hãy tắm rửa cẩn thận hơn!”

Thái tử phi??

Đại hỉ???

Tiếng chuông báo động vang lên trong lòng ta, ta vùng vẫy nhanh chóng:

"Ngươi nhất định nhầm rồi, ta không phải Thái tử phi. Hoàng thượng đã nói muốn gả Bùi Huân cho ta. Ta..."

“Chúng ta không lầm, nương nương.”

Họ hợp tác cùng nhau để giữ ta lại.

"Đây là mệnh lệnh của Thái tử. Người đúng là Thái tử phi!"

Ta chợt nghĩ, những người áo đen đó thực sự đã bắt cóc ta, chỉ sợ hoàng đế cũng không biết chuyện này...

Tề Liệt, ngươi sao dám làm như vậy...

Sau khi tắm rửa xong, hầu hết mọi người đều rời đi.

"Được rồi, từ nay về sau ta sẽ hầu hạ nương nương, các ngươi có thể đi xuống."

Một tiểu cô nương phía sau giọng khàn khàn, xua tay, những người khác nhìn ta, ta nhìn họ, cuối cùng tất cả đều rút lui.

Ta nắm chặt lòng bàn tay và cắn môi, nhưng ta nghe thấy nàng ấy hét lên bằng một giọng rất nhỏ.

"Tiểu thư!!"

Đột nhiên quay lại, Thái Đường đang đứng sau lưng ta!

"Thái Đường! Tại sao ngươi lại ở đây!"

Nàng lau bột dịch dụng ra khỏi mặt, đôi mắt đẫm lệ:

"Tướng quân phủ không có bị tịch thu, nhưng nô bộc đều bị thu giữ. May mắn thay, nô bộc trong phủ đều được phân về phủ đệ tam hoàng tử bên cạnh."

"Nô tỳ kết bạn với Tiểu Đào, người hầu của Phủ Hoàng tử. Muội ấy nói cho nô tỳ biết chuyện này, vì vậy nô tỳ đã đổi danh tính với muội ấy để lẻn vào!"

"Tiểu thư! Nô tỳ biết bây giờ tiểu thư rất muốn ôn chuyện lại với nô tỳ, nhưng tiểu thư không có nhiều thời gian nên phải chạy thật nhanh!"

"Nô tỳ hối lộ tên nô tài trước viện rồi, người nhanh lên!"

14

Nước mắt lưng tròng, ta vội vàng gật đầu.

Không cần phải nói nhiều, ta biết quyết định của nàng ấy.

Sau đó ta nhặt chiếc váy cưới màu đỏ chạy ra khỏi cửa nhưng ta không nghĩ tới lại nghe thấy tiếng “rầm” từ ngoài cửa.

Cánh cửa bị đá mở tung, tên nô tài kia bị ném xuống đất với vết bầm tím đầy mặt mũi.

Tề Liệt đen mặt đứng ở trước cửa, cười lạnh:

"Ta biết ngay có chuyện gì không đúng, hóa ra là ngươi giở trò quỷ!"

Thái Đường sắc mặt thay đổi lớn, tiến lên nắm lấy chân Tề Liệt.

"Tiểu thư, chạy đi!"

Cơ thể nàng yếu đến mức không thể chịu nổi sức mạnh của Tề Liệt, bị một cước đá ra ngoài bất tỉnh nhân sự.

"Thái Đường!"

Ta nóng lòng muốn kiểm tra Thái Đường, nhưng ta chưa bước được mấy bước, Tề Liệt đã túm lấy cổ áo ta và ném ta lên giường.

Hắn lấn thân đè xuống, mang theo mùi rượu.

Không còn chút sức lực nào để chống cự, ta chỉ có thể im lặng cắn môi nhìn chằm chằm vào hắn.

“Nàng không cần phải nhìn ta như vậy.”

Tề Liệt có chút khó chịu khi ta nhìn hắn như vậy.

"Nói thật với nàng, quốc sư của nàng sắp ch-ế//t."

"Thuốc giải độc cho nàng và phụ hoàng ta đều là hắn thu thập được sau ba ngày đi ngàn dặm, không ai biết hắn lấy từ đâu."

"Nhưng sau khi trở về, hắn liền ngã xuống, vẫn hôn mê bất tỉnh, xem ra hắn cũng không sống được mấy ngày."

"Không bằng nàng đi theo ta? Dù sao nàng cũng là của ta...."

"Ngươi đang nói dối!"

Ta đột nhiên cắn vào vai Tề Liệt, mùi má//u tanh tràn ngập trong miệng.

Nước mắt ta lập tức trào ra, ta không muốn tin vào điều đó.

Nhưng ta biết đó là sự thật.

Mặc dù ta ngốc nghếch nhưng ta cũng biết gần đây mọi người đều không ổn, và mọi người dường như đang giấu ta điều gì đó.

Ta biết điều đó.

Nhưng ta không muốn thừa nhận điều đó.

Bây giờ ta đã nghe nó bằng chính đôi tai của mình, ta chỉ nghĩ.

Hãy đến với chàng ấy một cách nhanh chóng.

Tề Liệt rít lên vì đau đớn, hắn tát vào mặt ta.

Cái tát này khiến ta choáng váng, ta mở mắt ra nhìn hắn, nhưng ta thấy mắt hắn đỏ hoe, sắc mặt dữ tợn, như thể ta không còn nhận ra hắn nữa:

"Ngươi tới đi."

Ta ngừng chống cự, bỏ tay xuống, mắt hơi đỏ:

"Ngươi tới đi, Tề Liệt."

"Ngươi tới đi, Thái tử."

Hắn vẻ mặt kinh hỉ định cởi thắt lưng của ta:

"Nếu ngươi cảm thấy mình xứng đáng với Hoàng thượng."

"Nếu ngươi nghĩ rằng bạn xứng đáng với muôn dân!"

Tề Liệt choáng váng.

"Hoàng thượng ban cho ta một cuộc hôn nhân, chuyện này đã được thiên hạ biết đến. Nếu bây giờ ngươi làm ra chuyện như vậy, thiên hạ sẽ nhìn hoàng thượng như thế nào?"

"Trong lòng ta tự hiểu, ta là người khiêu khích ngươi đầu tiên, Thái tử."

"Là ta bị quỷ ám, ta xin lỗi ngươi”

"Nhưng nếu là có duyên phận, chúng ta đã tới với nhau ngay từ khi ta viết lá thư đầu tiên cho ngươi.”

"Mà không phải là trong ba năm dài đằng đẵng."

"Ngươi hiểu không?"

Tề Liệt chỉ đứng đó, không cử động nữa.

"Ta biết, ta luôn cho rằng nàng sẽ luôn bên ta, nhưng đến một ngày nàng biến mất, ta lại không thể chấp nhận được."

"Nhưng mất mát là điều nhất định phải trải qua trong cuộc đời. Khi ta còn ở bên, ngươi đã không trân trọng nó, giờ ta muốn rời đi. Ta đã tìm được người ta yêu."

"Hy vọng Thái tử có thể để ta đi.”

Nói xong những lời này, giọt nước mắt nóng hổi của Tề Liệt rơi xuống mặt ta.

Ta biết hắn không yêu ta.

Hắn chỉ không cam lòng.

"Cút đi!!!"

Tề Liệt đột nhiên đứng dậy, nắm chặt áo bào, toàn thân run rẩy.

Ta ra khỏi giường, quay lại nhìn hắn khi ta bước ra cửa.

"Tề Liệt, ngươi không phải người tốt."

"Nhưng ta tin tưởng ngươi nhất định là một vị hoàng đế tốt."

15

Đẩy cửa phủ quốc sư, bên trong hoang tàn.

Những bông hoa đào xưa nở rộ nay đang héo úa, tàn lụi.

Trong phòng đèn vẫn sáng nên ta mở cửa đi vào. Mấy thái y ngồi trước bàn thở dài.

Khi thấy ta đi vào, họ đều hoảng sợ và chặn giường lại:

"Tại sao Ngọc cô nương lại ở đây? Ngọc cô nương, hiện tại không tiện cho quốc sư..."

"Cút ngay!"

Ta đẩy họ sang một bên rồi nhìn Bùi Huân trên giường.

Chỉ là đã lâu không gặp, chàng gầy đến lạ thường, chỉ nằm như vậy trên giường, không có lấy một tí sinh khí.

Ta chợt bật khóc, chạy đến bên chàng, cảm thấy chàng vẫn còn thở một chút, cảm thấy nhẹ nhõm.

"Bùi Huân!!"

Ta kêu to chàng một tiếng, đem bức tranh trên bàn dán lên mặt chàng:.

“Mau đứng dậy nhìn cây tre xanh mà bà cô ta vẽ đây!”

Nước mắt rơi vào miệng ta, ta vộii lau chúng đi trong khi nghẹn ngào:

"Nếu chàng không đứng dậy bỏ trốn cùng ta! Ta sẽ bỏ trốn theo người khác! Ta sẽ không lấy chàng!"

"Ngọc cô nương, ngươi không thể như vậy!"

Một số thái ý tiến tới tóm lấy ta.

"Quốc sư hiện tại cần phải nghỉ ngơi!"

Trong lúc xô đẩy, không ai để ý đến hàng mi có chút run rẩy của Bùi Huân.

Bị các thái y kéo lại, ta không thể đến gần Pei Huân, cuối cùng ta bật khóc lớn:

"Đại dối trá, đại dối trá Bùi Huân!"

"Ta không muốn kết hôn với chàng! Ta muốn rời đi! Ta ghét chàng!"

"Ta muốn tìm nương ta! Ta muốn..."

"Nàng……"

Giọng nói yếu ớt này khiến mọi người trong phòng đều cảm thấy lạnh sống lưng.

Các thái y thậm chí còn quên ngậm miệng, chỉ ngơ ngác nhìn Bùi Huân, người đang hơi mở mắt trên giường.

Ta bỏ qua các thái y mà lao vào chàng, lúc này càng khóc to hơn:

"Ta còn tưởng rằng chàng sắp ch–ế//t, Bùi Huân... Ta còn tưởng rằng chàng sẽ ch-ế/t..."

"Ai đánh... vào mặt nàng?"

Chàng chạm vào mặt ta, bàn tay thường mềm mại của chàng giờ đều là đốt xương.

Ta hướng vào lòng bàn tay chàng mà ngửi:

“Tề Liệt đánh ta, hắn ức hiếp ta…”

"Vậy chúng ta đi tìm hắn báo thù. A Ngọc đừng khóc, a Ngọc ngoan."

Ngay cả trong tình huống này, chàng ấy vẫn mở mắt cười với tôi:

"Bên cạnh đó……"

"T-tre xanh của nàng... thật sự mang đến chút gió hoang..."

Ta trừng mắt nhìn, đánh nhẹ chàng:.

“Tre không phải tre! Lá không phải lá phải không?”

"Phì!"

……

“Ông ơi, mang cho cháu một lồ ng bánh bao hấp.”

Ông nội Lý ngước nhìn nam nhân đẹp trai đeo khăn che mặt trước mặt rồi cười nói.

“Một lồ ng thì nhiều quá thưa ngài. Bánh bao của tôi to lắm, ăn hai cái là no rồi.”

Nam tử mỉm cười bất lực:

“Nương tử ta rất thích ăn, ngay cả một cái lồ ng cũng không quá khó với nàng ấy”.

Ông nội Lý sờ đầu nó, vẫn đặt một cái lồ ng cho nó, lẩm bẩm:

"Đây là tiểu cô nương nhà ai? Ăn giỏi như vậy, chưa từng thấy ai ăn cả lồ ng..."

Cầm lấy túi giấy dầu, nam tử thở dài:

“Nương tử ta là Thương Tuyết, Nhị tiểu thư nhà Thừa tướng.”

"Hiện tại nàng ấy đang ở trong ngõ, bán những con búp bê bằng rơm do nàng ấy đan. Ông nội Lý hãy ghé thăm khi rảnh rỗi."

Ta xin lỗi, Thương Tuyết tiểu thư.

"Búp bê bằng rơm..."

Khi ông nội Lý tỉnh lại, ông lại nhìn về phía lối vào con hẻm, chỉ có hai bóng người đang trôi đi, và một âm thanh mơ hồ phát ra từ họ.

“Hôm nay nàng bán được bao nhiêu?”

"Hôm nay ta đã làm mất một cái."

"Ta đã sử dụng một con búp bê rơm để đổi lấy kẹo táo..."

“Kẹo táo trên que thật ngọt ngào, ta còn để lại cho chàng một cái…”

HOÀN CHÍNH VĂN

[Còn ngoại truyện]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.