( Lời tác giả: Mấy bn đọc truyện này ở bên sstruyen ấy...
Cảm ơn các nàg nhìu ~~~ ))
———————————
- Cái gì? Ông nói là tôi trúng tuyển rồi sao?- Nhật Dạ nhận cuộc gọi từ công ty liền không tin vào tai mình.
- Phải, là tổng giám đốc đã chọn cô.. ngay ngày mai cô có thể đến công ty để thực tập - tiếng nói của một người đàn ông từ tốn nói với cô.
- Được... được... cảm ơn ông rất nhiều - cô gật đầu cảm ơn rối rít rồi cúp máy.
- Này... Nhật Dạ là điện thoại của ai sao nhìn cậu vui như vậy? - Xuân Thy Thy ngồi trên giường nhìn cô khó hiểu.
- Hôm qua mình đi phỏng vấn thư ký , hôm nay đã có kết quả mình trúng tuyển rồi - cô vui mừng kể với Thy Thy.
- May mắn thật đấy... mà chẳng phải cậu nói tên giám đốc đó bị gay à? Bây giờ sao lại tuyển cậu rồi - Xuân Thy Thy nhớ đến mấy lời cô nói ngày hôm qua liền hỏi.
- Ách.. chắc có lẽ tớ chửi hắn nhiều quá nên hắn động lòng rồi đấy... ha ha- cô cười sảng khoái một cái trả lời.
- Mà quên hỏi cậu.. công ty cậu nói là gì vậy? - Xuân Thy Thy cầm điện thoại lên nghịch sẵn giọng hỏi cô.
- Là công ty LMA đó - cô vui vẻ ở một bên soạn đồ đạc trả lời.
Bịch....
Xuân Thy Thy vừa nghe cô nói xong lập tức té xuống giường.
- Cậu.. cậu nói cái gì? Là công ty LMA? - Thy Thy giọng nói lắp bắp nhìn cô không tin tưởng - Cậu.. cậu làm thư ký cho ai vậy?
- Là tổng giám đốc đó... mà cậu làm gì kinh ngạc dữ vậy? - cô nhìn biểu hiện của Thy Thy liền khó hiểu.
- Cậu.. cậu có biết tổng.. tổng giám đốc đó là ai không? - Thy Thy lại tiếp tục cà lăm.
- Mình chưa gặp qua hắn... hôm qua chỉ có đủ thời gian để tìm hiểu thông tin của công ty đó thôi - Cô lắc đầu thật sự cũng chưa biết được gương mặt của tên tổng giám đốc đó như thế nào.
- Nhật Dạ ơi Nhật Dạ... cậu đúng là có số hưởng rồi - Thy Thy leo lên giường cảm thán - Tên tổng giám đốc đó chính là nam nhân thành đạt mà bất cứ người phụ nữ nào cũng muốn lấy làm chồng.. bây giờ cậu lại được làm thư ký của hắn. Ông trời bất công a~~
- Nè.. làm gì đến nổi như thế! Mình chỉ làm thư ký thôi... có chuyện gì mà cậu phải than trời như vậy - cô thấy Thy Thy làm quá lên liền chen vào.
- Xùy xùy.. đúng là cậu không biết gì hết! Từ 4 năm trước sau khi hắn khỏi bệnh thì bất cứ nữ nhân nào cũng không đến gần hắn được... hôm nay cậu lại là nữ thư ký ở gần hắn. Cậu không nghĩ điều này không kỳ lạ sao?- Thy Thy tức giận nhìn cô sau đó tốt bụng giải thích.
- Bốn năm trước? Sau cậu biết rành về tên tổng giám đốc đó vậy? - cô lập lại sao đó nhìn Thy Thy.
- Trời ạ.. nói chuyện với cậu thật là tức chết! Báo chí đăng rùm beng cả lên , ai trong thành phố này mà không biết chứ - Xuân Thy Thy thật hận chỉ muốn đến đánh cô một cái cho bỏ tức, nhưng lúc này lại nhớ đến một điều - À.. nhắc mới nhớ... bốn năm trước chẳng phải là lúc cậu trở về sao?
Nhật Dạ nghe Thy Thy nhắc đến liền có chút giật mình, đúng thật là bốn năm trước chính là thời gian cô từ trong truyện xuyên trở về.
- À... tên của hắn là gì vậy? - cô lên tiếng khó hiểu hỏi Thy Thy.
- Là Tinh Mạnh Kỳ con trai độc nhất của người đàn ông cao quý Tinh Tuấn và phu nhân xinh đẹp Thủy Tuyết. Hơn thế còn có một người con gái là Tinh Linh Chi vô cùng khả ái - Xuân Thy Thy lại tiếp tục thao thao bất tuyệt kể ra cho cô nghe.
Trong lòng đột nhiên có gì đó xao động không thể giải thích. Dù gì mấy chuyện gần đây cứ kỳ lạ làm sao ấy.. nó cứ khiến cô nhớ đến những ký ức ở trong truyện.
- Này.. hay không phải là giống trong mấy bộ truyện đó chứ! Có khi nào nam chính sẽ xuyên về thế giới thực để tìm nữ chính không? - Xuân Thy Thy mắt sáng rỡ nói với cô.
- Cậu điên quá... cái đó chỉ có trong truyện thôi! Ngoài đời thật thì làm sao mà có được - cô lắc đầu không tin tưởng vào mấy điều nhỏ bạn nói , sau đó chuẩn bị đứng lên.
- Này.. cậu định đi đâu sao? - Thy Thy lên tiếng khi thấy cô định đi ra ngoài.
- Tớ định đi mua một bộ quần áo mới, dù gì hiện tại cũng đã làm trong một công ty lớn nên ăn mặc cũng không thể sơ sài được - cô cầm túi xách trên tay trả lời nhỏ bạn rồi đi ra cửa.
- Cậu đi thì nhớ về sớm nhé... hôm nay ký túc xá đóng cửa sớm hơn mọi ngày đấy! - Thy Thy nói lớn dặn dò cô.
Nhật Dạ nhìn đồng hồ đeo tay hiện tại chỉ mới ba giờ chiều . Hôm nay ngay vào chủ nhật nên cô không có tiết học, chuyện làm việc cô đã có trao đổi với nhà trường rồi. Có thể vắng một số buổi nhưng nếu làm bài đúng hẹn nộp thì sẽ không xảy ra vấn đề gì... Nhân tiện đang có thời gian cô cũng nên đi ra ngoài mua đồ về.
Cách trường đại học của cô có một cửa hàng mới mở đang giảm giá. Hôm trước cô vô tình nhìn thấy liền bị thu hút, hơn nữa quần áo kiểu dáng đều rất đẹp nên cô hôm nay muốn đi đến đó. Cửa hàng này cách trường một cái ngã ba, đi bộ đến đó cũng không quá xa nhưng phải qua một con hẻm vắng. Cô cũng muốn tiết kiệm tiền nên quyết định lựa chọn đi bộ đến đó.
Cũng lâu rồi cô không đi dạo, hôm nay được dịp nên vừa đi liền vừa lơ đãng ngắm cảnh nhà cửa xung quanh. Nhưng bên người lại có cảm giác có người nào đó đang đi phía sau lưng, quay lại nhìn lại không hề thấy ai. Cảm giác này cứ kéo dài cho đến khi cô đi đến con đường vắng.
Trong con hẻm dường như có tiếng đánh đập , còn có tiếng con gái yếu ớt kêu cứu.
- Đừng mà... tránh xa tôi ra... đừng - giọng nói kêu lên thảm thiết, dường như rơi vào trong tuyệt vọng.
Nhật Dạ bị tiếng kêu này lay động liền bước vào con hẻm vắng. Càng ngày tiếng kêu càng lớn hơn, khi cô đến gần thì trước mặt là cảnh hai tên đàn ông đang cố giữ chặt một cô gái. Trước mặt là tên trẻ hơn đang cố xé rách quần áo của cô gái trẻ. Cô gái bị chế ngự nước mắt đã rơi thành hàng, cô bị cảnh này đả kích không kém.. máu anh hùng cũng tăng lên .
- Này.. các người đang cưỡng bức con gái nhà lành đó... có tin tôi kêu cảnh sát không? - cô ở một bên đột nhiên gan dạ lên tiếng hâm dọa.
Ba tên đàn ông trước mặt nghe tiếng lạ liền dừng lại động tác nhìn cô.
- Mày là ai... dám cả gan lên tiếng cản trở à? - một tên gương mặt hung dữ lên tiếng.
- Có tin tao cho mày giống với con nhỏ này không... nhìn mày cũng ngon đấy - một tên khác bắt đầu dùng ánh mắt nham nhở lên tiếng.
- Khoan đã.. tao nhìn mặt con nhỏ này rất quen- tên trẻ nhất trong đám dường như nhìn cô rất quen mắt.
Cả người cô đột nhiên lạnh ngắt cả người , tinh thần đã có chút sợ sệt rồi. Ở đây có tới ba tên... cô làm sao làm lại được chứ.
- Đúng rồi... chính là con nhỏ lần trước đi cùng thằng Đắc Di - Cái tên trước mặt cuối cùng cũng nhớ ra - mày còn nhớ tao không?
Nhật Dạ ở một bên nghe hắn nhắc đến tên Đắc Di liền tò mò ngẩng đầu. Gương mặt tên trước mặt liền đập vào mắt, trên mặt hắn bị bầm tím trông có chút biến dạng. Nhưng cô liền có chút hốt hoảng... cái tên này không phải là cái tên giựt giỏ xách hôm đó sao... còn bị tên Đắc Di đánh một trận?
- Mày nhớ rồi phải không? Chắc chắn mày là bạn gái của nó rồi... mối thù lần trước tao chưa trả lần này mày tới thế mạng thật đúng lúc - tên trước mặt cười vô cùng rợn người nhìn cô - Hôm nay tao chơi bạn gái nó... để xem mặt mũi nó sẽ giấu vào đâu.
- Dừng lại... không được đến gần tôi sẽ la lên đấy - cô hốt hoảng lùi bước khi thấy tên đàn ông to lớn sắp đến gần - Tôi sẽ báo cảnh sát..
- Ha ha.. tao thách mày đấy! Băng đảng của tụi tao nếu để cảnh sát biết được thì đã không tồn tại đến ngày hôm nay rồi - tên đó cười hào sảng cầm chặt tay cô - đến đây mau.
- Không... không - Nhật Dạ bị nắm lấy tay rất mạnh vừa đau đớn nhưng cũng giãy giụa không ngừng.
- Mẹ kiếp... lấy thuốc mê cho tao- tên này thấy cô không chịu ngoan ngoãn liền dùng biện pháp mạnh - để tao coi mày còn la được không không? Ha ha...
- Ưm.. ưm... - Nhật Dạ bị một chiếc khăn tẩm thuốc mê bịt vào mũi tinh thần đã có chút mệt mỏi, đôi mắt đã sắp nhắm lại.
Bịch... bịch...
Lúc này ở một bên tinh thần cô còn nghe được tiếng va chạm đánh nhau. Dường như là có tên nào vừa mới ngã xuống. Mắt cô lập tức nhắm nghiền lại, tinh thần không hay biết được sự việc đang diễn ra.
——————————————
Đầu truyền đến trận đau nhứt khó tả, thuốc mê hiện tại cũng đã hết tác dụng. Nhật Dạ có chút khó khăn ngồi dậy , vừa mở mắt liền có một tên đang ở bên cạnh nhìn cô chằm chằm.
- A~ ... đại tỷ tỉnh rồi.. đại ca ơi - tên đó thấy cô tỉnh lại liền chạy ra khỏi căn phòng kêu tên ai đó.
Cô có chút khó hiểu nhìn khung cảnh xung quanh, căn phòng này rất đơn giản chỉ có một cái giường lớn, một kệ sách còn có tủ quần áo.
Lách... Cách...
Cánh cửa lúc này mở ra, một người con trai bước vào nhìn thấy cô liền lên tiếng.
- Cô đã khỏe hơn chưa? - Đắc Di nhẹ giọng hỏi cô.
- Anh... anh sao lại ở đây? - cô kinh ngạc nhìn tên Đắc Di ở trước mặt.
- Đây là chỗ của tôi... nếu không ở đây thì ở đâu - Đắc Di tự nhiên ngồi vào chiếc ghế gỗ cách đó nhìn cô.
- Vậy còn chuyện ở con hẻm... tôi nhớ mình đã bị đánh thuốc mê mà... sao lại? - cô nhớ đến tình cảnh nguy cấp lúc đó kể lại.
- Yên tâm đi , cô gái kia đã về nhà an toàn rồi - Đắc Di nhìn cô từ tốn trả lời, giọng có chút hứng thú - cô cũng thật gan dạ đấy.
- Vậy còn mấy tên kia thì sao?- cô lại tiếp tục đặt câu hỏi.
- Mấy tên đó đã bị đánh một trận nhừ đòn rồi, bọn chúng là đàn em của băng đảng Thừa Hạo Du .- Đắc Di lạnh giọng khi nhắc đến cái tên trên - Chúng luôn bị băng đảng của tôi đánh bại nên lúc nào cùng tìm cách chơi xấu.
- Anh...- cô nghe được những lời trên liền có chút hiểu biết định lên tiếng hỏi liền bị một đóng người ở ngoài cửa làm cho cứng họng.
Rầm...
Cánh cửa cũ kỹ không chịu được sức nặng của nhiều người liền đổ sầm xuống. Một nhóm năm sáu tên vì bất ngờ nên lập tức té xuống theo còn chồng chất lên nhau.
Cảnh tượng này thật có chút vui mắt.
- Ha ha... chào đại ca - mấy tên này cười ngu một cái chào Đắc Di.
- Lại bày trò nghe lén? Mau ra khỏi đây... - Đắc Di chân mày nhăn lại lên tiếng.
- A~ .. đại ca! Là lần đầu tiên anh dẫn bạn gái về cũng cho bọn em nhìn một chút chứ ạ - một tên bất bình lên tiếng
- Ách.. tôi không phải bạn gái hắn đâu - cô ở một bên lên tiếng phân trần.
- Ay da... đại tỷ mắc cỡ rồi kìa - một tên lên tiếng - đừng chọc bạn gái của đại ca nữa.
Đắc Di gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì, nhìn đàn em bằng ánh nhìn cảnh cáo.
- Hay là chúng ta đừng gọi là đại tỷ.... không phải lúc trước đại ca từng nói qua rồi sao?- một tên ở bên lên tiếng nhắc nhở.
- Ha ha... nhớ rồi.. vậy chúng ta đồng thanh kêu một tiếng đi - mấy tên kia liền gật đầu.
- SƯ MẪU ~~ ! - cả sáu tên cùng đồng thanh kêu lên một tiếng rất lớn.
Cùng lúc cả người cô liền có một trận rùng mình, ký ức dường như vô cùng quen thuộc hiện lên.
(- Chào sư mẫu... người đến tìm sư phụ sao?-
- Đó không phải là sư mẫu sao... -
- Sư mẫu... người đến thật đúng lúc.... -
“......”)
Cảm giác như nó vừa mới trải qua trước mặt làm cô không tin tưởng.
- Câm miệng! Các người còn dám kêu bừa bãi thì đừng trách tôi vô tình - Đắc Di lớn giọng như muốn giết người dùng sức đập mạnh xuống chiếc bàn, trên mặt bàn gỗ liền có vết nứt mạnh kéo dài , sau đó quay người rời đi.
Cả nhóm đàn em bị khí chất như giết người của Đắc Di làm cho rung sợ. Dường như họ đã phạm vào điều cấm kỵ của đại ca rồi. Nhật Dạ ở một bên cũng bị giọng nói lớn này của Đắc Di làm cho tỉnh táo.
Tại sao hắn lại phản ứng quá khích như vậy?
- A~ sư mẫu... - một tên lo lắng nhìn xung quanh rồi lên tiếng gọi cô.
- Tên đó tại sao lại phản ứng mạnh như vậy... cũng chỉ là một tiếng gọi đùa thôi mà - cô khó hiểu nhìn mấy tên trước mặt hỏi.
- Ách.. chắc chị không biết rồi! Từ bốn năm trước sau khi từ cõi chết trở về anh Đắc Di đã thay đổi hoàn toàn. Lúc trước anh ấy có rất nhiều bạn gái nhưng sau chuyện đó liền không còn thấy ai là con gái bên cạnh nữa - một tên ở bên cạnh đứng gần cô kể lại.
- Đúng đó... anh ấy còn ra một quy định không được dùng tiếng gọi sư mẫu cho bất kỳ người con gái nào chỉ trừ một người. - tên kế bên lập tức tiếp lời
- Tụi em cứ tưởng người ngoại lệ đó là chị.. ai ngờ lại không phải - một tên gãi đầu phân trần - chắc chắn đại ca đang rất giận.
- Lại là bốn năm trước... - cô nghe hết những lời này thì tiếp tục lẩm nhẩm - Bốn năm trước tên Đắc Di đã xảy ra chuyện gì?
- Chuyện này là bí mật nhưng chị là bạn gái anh ấy nên em sẽ nói... - một tên bí mật nhìn xung quanh liền kể cô nghe.
- Bốn năm trước, cha của đại ca đang giành địa bàn với băng đảng Đầu Đỏ thì bị chúng chơi xấu. Lúc đó đại ca nghe tin liền kéo đàn em tới giao chiến, lúc đó đại ca và tên đầu đảng đang giao chiến trong chiếc xe... ai ngờ - tên này kể giữa chừng thì ngừng lại.
- ai ngờ gì? - Cô cũng tò mò không kém lên tiếng.
- Ai ngờ.. chiếc xe lao xuống vách núi nổ cho tan tành. Lúc đó anh Đắc Di đã thoát ra được nhưng té xuống vách núi dẫn đến nguy kịch... cứ tưởng anh ấy đã mất nhưng không ngờ sau một đêm mưa lớn anh ấy lại tỉnh lại khỏe mạnh như không có chuyện gì - một tên thấy cô tò mò liền tiếp lời.
- Sau một đêm mưa lớn liền tỉnh lại... - cô lại tiếp tục lẩm nhẩm dường như đã cảm nhận được thứ gì đó mà ngay cả cô cũng không tin tưởng nổi.
Vừa nãy nghe được hai từ *sư mẫu * cô đã bị giật mình không ít.. trong truyện chẳng phải lúc cô đến võ quán đã nghe được hai từ này sao?
Nữ phụ Thiền Nguyệt Cát không phải đã từng bắt ép mọi người của võ quán gọi cô ta là sư mẫu sao? Mà võ quán đó không phải là của.. tên Chính Nghiêm sao?
( (- Ở võ quán lúc trước cô đã bắt võ sinh của tôi gọi cô là gì? Cô không nhớ sao-
- Chính là Sư mẫu.. nhưng là do lúc trước tôi suy nghĩ nông cạn thôi. Hơn nữa tôi cũng đã yêu cầu không cho bất kỳ ai gọi tôi như thế nữa rồi... sao anh còn -
- Nếu tôi cho phép các võ sinh gọi cô là sư mẫu thì thế nào?))
Đoạn hội thoại lúc còn trên núi Sơn Tây đột nhiên hiện lên trong đầu. Không thể nào... sao cảm giác này lại quen như vậy.
Cô ngay lúc đó vẫn còn hoảng sợ bởi lời nói của tên Chính Nghiêm... nhưng sao bây giờ cô như cảm thấy hắn đang như xuất hiện gần trước mắt cô vậy.
Cô đang ở thế giới thực kia mà...
- A~.. sắp tới giờ cơm chiều rồi... chị có muốn xuống ăn cùng không? - một tên thấy cô đang suy nghĩ gì đó rất chăm chú liền lên tiếng.
- Hả? Cái gì... cậu nói cái gì mà cơm chiều... - cô bị cậu nói này làm cho tỉnh lại, rồi sực nhớ đến một chuyện - Bây giờ là mấy giờ rồi?
- Dạ.. là 6h30 phút - tên kia nhìn đồng hồ trả lời.
- Cái gì... 6h30 phút? - cô gương mặt bắt đầu nhăn nhó đến khó coi, giờ này ký túc xá đã đóng cửa rồi.
Cô cứ lo mãi miết suy nghĩ mà quên mất hôm nay trường có sự kiện gì đó nên phải đóng cửa sớm.
Hu hu... bây giờ phải làm sao đây? Cầu mong cho thầy quản sinh đừng đi điểm danh là tốt rồi.
—————————————
Cao Thái Ân trên tay cầm danh sách học sinh trong ký túc xá rồi đi từng phòng vào kiểm tra. Hôm nay thầy Châu quản sinh bận việc nên nhờ anh kiểm tra giúp một bữa.
Cửa phòng 503 xuất hiện ở trước mặt, hình như căn phòng này chính là của Xuân Thy Thy và Nhật Dạ. Anh nhìn vào thông tin phòng khóe môi khẽ nâng lên.
- Chết tiệt... con nhỏ Nhật Dạ này sao tới giờ vẫn chưa về? - Xuân Thy Thy đi qua đi lại trong phòng lo lắng, điện thoại cũng không điện được cho cô.
Cốc... cốc..
Cao Thái Ân gõ cửa phòng làm cho Xuân Thy Thy giật mình.
- Làm sao bây giờ... thầy quản sinh tới rồi - Thy Thy sợ sệt lẩm bẩm liền nghĩ ra cách - A~~ có rồi.
- Chào.. chào thầy Châu... sao lại ! - Xuân Thy Thy nụ cười trên mặt liền đông cứng khi thấy Cao Thái Ân.
- Cho thầy vào bên trong kiểm tra - Cao Thái Ân gương mặt âm trầm lên tiếng.
- A~ .. không được thầy ơi.. bên trong bừa bộn lắm với lại bạn em nó đang tắm nữa - Thy Thy liền hốt hoảng cản lại.
Cao Thái Ân nhìn biểu hiện của Xuân Thy Thy xong liền thấy có điểm khả nghi. Anh chen vào một bên bước vào, căn phòng tuy là của con gái nhưng thật có chút bừa bộn nhưng lại không thấy thêm người nào ở bên trong.
- Nhật Dạ đâu rồi? - Cao Thái Ân sau một hồi quan sát thì lên tiếng.
- Dạ.. cậu ấy đang tắm rồi.. rồi thầy - Thy Thy nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của hắn liền có chút sợ.
Cao Thái Ân nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh ở bên trong, cánh cửa nhà vệ sinh đóng chặt lại. Anh lấy tay gõ cửa thử.
- Nhật Dạ.. em có ở trong đó không? - Cao Thái Ân lên tiếng rất nhiều lần nhưng vẫn không có ai trả lời.
- A~ không được đâu thầy! - Xuân Thy Thy thấy Cao Thái Ân định đẩy cửa liền ngăn cản lại nhưng không thành công.
Cánh cửa được mở ra bên trong hoàn toàn không có người. Anh nhìn đến Xuân Thy Thy ở bên cạnh liền hiểu được chuyện gì đang diễn ra.
- Nhật Dạ không có ở trong phòng? Em ấy chưa về phải không... - Cao Thái Ân lên giọng hỏi
- Thật ra... thật ra... - Xuân Thy Thy lúc này cũng không biết nên trả lời thế nào.
- Được rồi... chuyện này tôi sẽ ghi nhận đến ngày mai Nhật Dạ trở về hãy kêu em ấy đến gặp tôi - Cao Thái Ân nói rồi rời đi khỏi phòng.
- Haiz... kỳ này Nhật Dạ không xong rồi - Xuân Thy Thy thở dài thương tiếc cho cô.