Trái Đụng Hồ Ly, Phải Đụng Sói

Chương 113: Chân ái vô địch (thượng)



Ed: Tiểu Tuyết Lang

“Hãn Vương, người nhất định phải làm như vậy sao?” Trác Mã lo lắng nhìn cơ thể nhỏ nhắn trên giường, lại nhìn đến nam tử cao lơn trần trụi yêu tà, giọng nói mang theo cầu xin cùng khuyên bảo “Không bằng~~ chúng ta đưa Nha Nha muội muội trở về được không? Làm như vậy rất nguy hiểm, Hãn Vương, thiếp không muốn người có việc gì!”

“Trác Mã, nàng ra ngoài đi, ta phải bắt đầu rồi!” Bắt hắn buông tha cho mỹ nhân đã ở trong tay mình? Tuyệt không có khả năng, cho dù là tiêu tan tất cả công lực cả đời, hắn cũng muốn cứu người bằng được.

“Hãn Vương, cầu xin người, nhất định không thể xảy ra chuyện gì.” Từng trận khóc lóc thảm thiếc tiếc thương thê thê thảm thảm cùng không cách nào thay đổi được quyết định của nam tử yêu mỹ. Bi thương lau đi nước mắt trên mặt, Trác Mã chỉ có thể trong lòng cầu xin thượng đế, hy vọng hai người bình yên vô sự.

Nhẹ nhàng ngồi lên giường, mái tóc bạc buông dài che dấu đi mắt bạc thâm tình, Hiên Viên Hoằn toàn thân trần trụi, nhẹ nhàng nâng cô gái hôn mê lên, nghe từng câu nói mê kia, chậm rãi đem quần áo hồng nhạt cởi bỏ, “Nữ nhân, đừng sợm, ta sẽ làm nàng tỉnh lại. Đến lúc đó, chúng ta có thể vĩnh viễn bên nhau.”

“Không cần~~ buông ~~~” trong lúc mê man chỉ cảm thấy có người cởi bỏ quần áo của ta. Hình ảnh trong đâu chính là lúc ba nam nhân kia mang nữ nhân kia đi, vì sao? Vì sao bọn họ không nhận ra? Vì sao? Nước mắt không ngừng chảy ra, theo mặt rơi xuống “Hồ Ly sư phụ~~ không được đi~~không được vứt bỏ Nha Nha~~”

“Hừ~~mấy nam nhân kia sẽ không trở lại đâu.” Điên cuồng phát ra môt tiếng cười lạnh, chậm rãi chế trụ bàn tay nhỏ bé không ngừng chống cự giãy dụa, quỷ dị nhếch miệng cười nhạo một tiếng ” Mỹ nữ, cho dù ngươi có cầu khóc van xin ta cũng sẽ không buông tay đâu.”

“Không được~~~” trong mộng nam nhân tóc bạc kia vì sao lại giữ chặt ta không buông, cuộn chặt mình lại trên giường, môi sở hãi mà run run, không ngừng thì thào nói nhỏ ” Không được~~~không được bắt ta~~~ta không muốn~~”

“Nữ nhân~~cảm thụ ta~~” nụ hôn ẩm ướt trượt theo hai má đẫm nước mắt, khi bàn tay to lớn xoa tới da thịt trắng nõn mịn màn kia, trong lòng không khỏi than nhẹ “Không phải sợ~~ta phải bắt đầu vận công~~”

“Không được~~” nam nhân trong ác mộng thật sự rất đáng sợ, cả người sợ hãi mà run rẩy, môi run rẩy không còn chút máu, phát ra âm thanh khàn khàn cầu xin “Không mà~~không mà~~buông~~sư phụ~~ngươi đừng bỏ rơi Nha Nha~~”

“Không cần gọi nữa~~nhớ kỹ, hiện tại người cứu nàng là ta!” Trừng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đầy lệ, khuôn mặt tà mĩ nhất thời là đau thương cùng phẫn nộ, điên cuồng nắm lấy bả vai kia thật mạnh, kịch liệt lay động, không kiềm chế được mà ở bên tai hồng nhạt tiểu nữ gào thét “Cho dù gọi, cũng chỉ có thể gọi tên ta!”

“Hiên Viên Hoằng~~buông~~thả ta quay về~~” trong mộng có một cảnh tượng rất nhanh hiện lên, đầu tiên là có ác ma tóc bạc quấn chặt lấy ta không rời, sau đó là ba nam nhân nhìn cô gái kia đầy sủng nịnh, nhìn thấy bọn họ kề sát vào khuôn mặt yêu mị của nàng, môi anh đào hồng nhạt, ta chỉ có thể không ngừng lắc đầu, càng không ngừng lớn tiếng thét “Sư phụ~~Ngưu Ngưu~~các ngươi không thể chạm vào nữ nhân kia~~không thể~~thôi sắc lang~~không được hôn nàng~~”

“Thả ngươi? Sau đó cho nàng trở về bên cạnh bọn họ? Đừng hòng! Nàng đừng hòng! Ta nghĩ sẽ không bao giờ buông tay!” Dùng sức ôm lấy thân mình không ngừng giãy dụa cùng hét to, một lần nữa giữ chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn, trên đầu là một tầng mồ hôi, bàn tay đặt ở lưng không ngừng ra sức truyền nội lực “Đừng nhúc nhích, nữ nhân đáng ghét, muốn giữ mạng sống đường lộn xộn nữa!”

“Ân~~” từng trận khí ấm áp chậm rãi tỏa ra toàn thân, giống như từng dòng trong suốt chảy vào tim. Ân~~ thật ấm áp như cái ôm của hồ ly sư phụ.

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt dần dần trở nên ửng hồng, mắt bạc liền lộ ra một tia vui sướng ” Nữ nhân, có chỗ nào không tốt? Đến~~mở mắt ra~~~mở mắt nhìn ta được không?”

Ai~ là ai gọi ta~~ ảo ảnh trong đầu chậm rãi biến mất, trong lòng dần dần bình tĩnh, không tự chủ nhẹ nhàng mở to hơi mắt. Lại chậm rãi quay đầu, chính là, vì sao lại nhìn thấy đôi mắt bạc âm tà lạnh lùng kia, là hình ảnh khuôn mặt làm cho ta sợ hãi kia, là nam nhân yêu tà mà ta hận thấu xương kia?

“Nàng tỉnh?” Tuy rằng cặp mắt mông lung xinh đẹp kia cho chút lệ trong, nhưng khuôn mặt nhỏ đáng yêu kia lại có rất nhiều hận thù, nhưng mà, có thể thấy nàng tỉnh lại hắn đã rất thõa mãn. Trong mắt bạc không thể kìm nén được kích động “Nữ nhân, đợi một chút, sẽ lập tức tốt hơn!” Tiếp tục vận nội lực, chỉ một chút nữa, một chút nữa thôi nàng sẽ lại như không có việc gì.

“Ta không cần ngươi cứu, buông!” Liều mạng giãy dụa, ác ma này, đều là hắn, hồ ly sư phụ của ta mới có thể bỏ rơi ta không để ý “Ngươi đưa ta đi gặp hồ ly sư phụ~~ta muốn ngươi đem bọn họ trả lại cho ta~~” trong lòng giận dữ, ta dùng hết toàn bộ kí lực đẩy hắn, cơ thể mềm mại rơi xuống giường, cho dù chết ta cũng không cần hắn cứu!

“Không được lộn xộn~~~nữ nhân~~không cử động được không~khụ~~~khụ khụ~~~” nội lực bị dội lại khiến cho hắn ho khan một trận, mạo hiểm dùng hết sức lực thật sự nguy hiểm, trong lòng nóng như lửa đốt ôm lấy thân thể trên giường khuôn mặt đã rơi vào mê loạn “Vương Nha Nha~~ nàng làm sao vậy~~ đừng làm ta sợ~~đừng~~”

“Ta không muốn nhìn đến ngươi, không muốn!” Trong đầu hình ảnh ba con mĩ thú cùng nữ nhân kia ở bên nhau ngọt ngào không ngừng hiện ra, vì sao trong lòng lại đau như vậy, vì sao? Nguyên lai đây chính là cảm giác ghen tị, nguyên lai bị cảm giác ghen tuôn tra tấn lại thống khổ như vậy, tê tâm liệt phế như vậy, chính là cảm giác thống khổ, ta vĩnh viễn không muốn trãi qua một lần nữa.

“Không cần kích động, van cầu nàng, nữ nhân, không cần gọi nữa!” Điên cuồng ôm thân thể bên cạnh vào lòng ngực “Vì sao lại sợ ta? Chẳng lẹ ta thật sự xấu xa như vậy sao?” [ chứ còn gì nữa, tội cho Trác Mã T^T]

“Ta không muốn ở lại chỗ này, ta phải về, ta phải đi về.” Không được, ta nhận định phải trở về bên cạnh bọn họ, ta không muốn bọn họ chạm vào nữ nhân kia, không muốn! Tuyệt đối không muốn!

“Vì sao lại không chịu ở bên cạnh ta.” Khỏe miệng nhếch lên thảm đạm “Cả đời này ta chẳng phải không có gì là không chiếm giữ được sao, nhưng là tại sao ngươi lại cố gắng rời khỏi ta, một lần lại một lần bị ngươi xua đuổi, lòng có bao nhiêu thương tổn ngươi biết không?” Khuôn mắt tuấn tú tiến đến càng gần khuông mặt thấm đầy nước mắt, tiếng nói giống như từ âm chiêu hồn gọi quỷ nơi âm phủ “Cho nên, ta sẽ không cho nàng quay về!”

“Ta hận ngươi, ta hận ngươi.” Từng trận đau đớn từ khắp nơi truyền đến, bóng người trước mắt cũng càng ngày càng mơ hồ, ta sắp chết phải không? Nhưng ta lưu luyến ba nam nhân kia, lưu luyến nha…Muốn gặp lại bọn họ…Muốn ở lại thật lâu trong lòng bọn họ…Thật sự rất muốn…Rất rất muốn…

“Nữ nhâm, nàng đừng là ta sợ, nàng tỉnh tỉnh!” Bàn tay mồ hôi lạnh lẻo nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, sau đó chậm rãi xuyên qua mái tóc đen nhánh, ôm lấy thân thể gầy yếu không còn hay biết gì, môi mỏng không ngừng ở bên tai nỉ non “Ta sẽ không cho nàng chết, ta sẽ không để nàng chết, ta nhất định sẽ cứu nàng, nhất định vậy!” Cho dù hắn hao tổn toàn bộ nội lực mà chết, hắn nhất định phải cứu nàng trở về…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.