Hồ ly áo đỏ đẹp trai ngời ngời trên lưng ngựa, bên cạnh là các nguyệt sử áo đỏ cũng đang hồ hởi tấu nhạc náo nhiệt, chín năm chờ đợi, chín năm bảo hộ, tâm nguyện suốt chín năm nay cuối cùng cũng đã đơm hoa kết trái đương nhiên khiến tâm tình Cổ Nguyệt Lan sung sướng không bút nào tả xiết, tuy rằng cuộc sống sau này còn phải cạnh tranh với hai tên nam nhân khác làm kém phần hoàn mỹ nhưng nghĩ đến nhưng công lao của bọn hắn cũng không kém cạnh gì mình thì sự bất mãn trong lòng cũng phai nhạt dần.
Trải qua một trình tự phức tạp, nhìn bà mối cẩn thận dẫn tân nương áo đỏ tươi bước ra cửa lớn, mỗ hồ xúc động làm một việc xưa nay chưa từng có, mọi nguơif chỉ thấy một bóng áo đỏ vụt qua trong chớp mắt hạ xuống ngay bên cạnh người bà mối, ôm đứa nhỏ mũm mĩm vào lòng, nhanh chóng bế nàng lên kiệu hoa. Vẻ mặt thâm tình chân thành, động tác dịu dàng săn sóc, dung mạo xuất sắc phi phầm khiến quần chúng nữ nhân phải cảm động, có được người chồng như vậy nương tử nhà hắn không biết phải tu bao nhiêu kiếp mới được. Bên cạnh đó quần chúng nam nhân cũng hận đến nghiên răng nghiến lợi a, làm vậy thật mất mặt nam nhi chúng ta a! Cho dù nhiều năm về sau nữa mọi người khi nhắc đến hôn lễ này vẫn say sưa bàn tán không ngớt.
Bị mỗ hồ to gan lớn mật bế lên kiệu hoa khiến mặt ta nóng bừng xấu hổ, may mà có có khăn che mặt nếu không mọi người đều thấy hết vẻ xấu hổ trên mặt ta rồi. Ta thỏa mãn cảm động tựa vào vòng ôm rắn chắc của hắn, giờ khắc này, ta biết mình là nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời.
Mà một lang một ngưu đứng bên nhà trai chỉ có thể tận lực hít sâu, mạnh mẽ đè phiền muộn trong lòng xuống, hừ hồ ly chết tiệt, đón dâu thôi mà cũng thích chơi trội như vậy.
Trong đại sảnh không ngừng tấu lên những tiếng nhạc rộn rã tưng bừng, nhìn thân thể áo đỏ tươi chậm rãi cùng bà mối đi vào đại sảnh, Cổ Nguyệt Lan cũng mặc áo tân lang đỏ tươi thâm tình ưu nhã bước đến bên cạnh nữ tử, trong lòng vô cùng sung sướng kiêu ngạo, đồ nhi hắn bảo hộ suốt chín năm ròng cuối cùng cũng trở thành thê tử của hắn.
Một lang một ngưu đứng trong đám tân khách đôi mắt vừa bi thương vừa phẫn nộ, thần tình phức tạp nhìn nữ nhân mình yêu thương sánh đôi cùng nam nhân khác, sau khi hắn tiếp nhận tân nương liền đưa phong bì đỏ tươi cho bà mối, rồi một đống lễ tiết rườm rà “ nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái”, nam nhân âu yếm nhìn nữ nhân thương yêu nhỏ bé dắt nàng vào động phòng- đôi với lang ngưu quả là một cảnh tượng chói mắt, khiến bọn hắn nổi lên sát ý muốn giết người. Tim, thật đau, thật đau quá…cho dù biết rõ nàng sẽ không rời xa mình, nàng cũng rất yêu mình nhưng sao trong lòng vẫn đau đớn dị thường.
Cho dù mặt bị che dưới hỉ khăn nhưng ta vẫn cảm nhận được ánh mắt đến từ bốn phương tám hướng đặc biệt là ánh mắt bi thương từ hai vị mỹ nam càng khiến trong lòng bồi hồi rung động. Khẽ cúi đầu chăm chú đi theo sau mỗ hồ, ta không khỏi tự nhủ trong lòng: Vương Nha Nha, có được ban am nhân như vậy chính là phúc khí cả đời của ngươi.
——— —————— ——————-
Bởi hồ ly sư phụ còn phải ra ngoài tiếp đãi tân khách nên ta chỉ có thể một mình ngồi trong phòng chờ hắn trở về, haiz, mệt mỏi đến nửa ngày khiến toàn thân đau nhức, dù sao cũng là lần đầu tiên được làm tân nương tử, ta hơi nắm chặt tay, trong lòng có hơi căng thẳng. Muốn vén khăn trùm đầu lại sợ có điềm xấu, tuy rằng đói bụng nhưng cũng không dám ăn gì. Haiz, kiên nhẫn một chút đi, tên hồ ly kia cũng sẽ nhanh nhanh chóng chóng về phòng mà thôi.
Cửa két một tiếng nhẹ nhàng mở ra, một thân hình cao lớn lặng lẽ bước vào phòng sau đó chậm rãi ngồi bên cạnh tân nương.
“Là sư phụ sao?” Nhìn một đôi giày nam nhân ngay trước mắt, ta thở phào nhẹ nhõm: “Mau giúp ta vén khăn lên, ta đói quá.”
“Tiểu nha đầu, là ta!” Giọng nói nam tính trầm thấp có chút khàn khàn lại có hơi kích động khó kìm chế: “Cổ Nguyệt Lan đang bị tân khách bao vây, có lẽ còn lâu nữa mới quay lại.”
“Ngưu Ngưu? Là huynh hả?” Trước là sắc lang chết tiệt, giờ lại là ngưu ngưu băng lạnh, trong lòng ta đầy bắt đắc dĩ lại hỏi lại: “Huynh tới đây làm gì?”
“Thế nào, ta không thể tới đây sao?” Sự ôn tồn trong đáy mắt bỗng biến mất, trên khuôn mặt tuấn tú đầy đau thương ai oán, giọng nói băng lãnh có chút không cam lòng: “Nàng không vui khi ta xuất hiện sao?”
“Hì hì, đương nhiên không phải thế.” Ta khẽ nhíu màu, nam nhân này, lại định hờn dỗi gì nữa đây?
“Hứ, ta mặc kệ, đêm nay ta muốn cùng nàng cử hành nghi thức thành thân.” Hắn nhẹ nhàng kéo hỉ khăn lếnau đó nắm đôi tay nhỏ bé, đôi mắt tím đậm đầy thâm tình: “Ta muốn cùng nàng uống rượu giao bôi.”
“Chuyện này?” Nhìn biểu hiện nghiêm túc của hắn, ta thấy vô cùng đau đầu khó xử a, tên trâu băng giá si tình này cũng thật là không chịu kém cạnh hai tên kia a, nhớ đến mỗ lang là người đầu tiên vén hỉ khăn của ta, tử y ngưu giờ đây muốn cùng ta uống rượu giao bôi, hồ ly sư phụ lại là nam nhân cùng ta bái đường thanh thân, đây có phải muốn nói rằng trong đêm nay ta cùng lúc được gả cho ba người bọn họ sao?
“Sao vậy? Nàng không muốn hả?” Hắn nhẹ nhàng xoay người rót hai ly rượu, sau đó nắm tay ta cùng nhau đốt đôi nến long phượng: “Nàng không nói gì cũng được, ta không muốn nghe nàng mượn cớ tránh né, tiểu nha đầu, ta đã không thể cùng nàng bái đường thành thân là điều cả đời ta phải tiếc nuối, thế nên nàng nhất định phải cùng ta uống ly rượu giao bôi này, trong mắt ta, nàng là thể tử của ta, là hoàng hậu Bắc quốc của ta!”
“Thực sự phải vậy sao?” Ta mở to mắt nhìn hắn, lẽ nào nghi thức này quan trọng đến vậy sao?
“Đúng vậy, mặc kệ nàng có đồng ý hay không ta đều muốn làm?” Hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, dần dần xiết chặt vòng tay, ánh mắt băng lãnh nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ xinh của nàng, trên khuôn mặt mang đầy nét ưu thương: “Tiểu nha đầu có được hay không?”
“Được! Nếu làm vậy có thể khiến huynh hài lòng ta nguyện ý!” Bắc Ngao Liệt, huynh đã vì ta mà hi sinh nhiều như vậy, ta sao nhãn tâm khiến huynh phải thật vọng.
Đôi tay thon dài khẽ vuốt ve trên khuôn mặt nàng, trong đôi mắt là tình cảm sâu đậm nồng nàn: “Tiểu nha đầu, nàng thật sự không gạt ta chứ?” Hắn ôm thân thể mềm mại, nghe lời hứu hẹn ngọt ngào của nàng, nỗi thấp thỏm lo âu trong lòng mỗ ngưu cuối cùng cũng tan biến, nữ nhân hắn yêu giờ đây đang nằm trong vòng ôm của hắn, hắn cần nàng, cho dù dân chúng Bắc quốc có mắng chửi hắn là kẻ không yêu giang sơn mà chỉ yêu mỹ nhân hắn cũng muốn giữ chặt nàng bên người, bởi chỉ có nàng mới lấp đầy tâm hồn trống rỗng của hắn.
“Ừm, đúng vậy!” Tên ngưu ngư tình cảm phong phú lại lắm mưu nhiều kế khó đối phó này nếu như ta không đồng ý lại không biết chừng hắn sẽ gây ra chuyện gì nữa. Ta nhẹ nhàng vươn tay ôm hắn, ghé sát bên tai dứt khoát tuyên thệ: “Huynh nghe cho rõ đây, Vương Nha Nha ta nguyện ý cùng Bắc Ngao Liệt uống ly rượu gioa bôi này, nguyện ý làm thê tử của huynh.”
Giọng nói thâm tình kiên quyết của nàng không ngừng vang vọng trong đầu, giọng nói rất nhẹ rất dịu dàng nhưng kiên định dị thường: “Tiểu Nha đầu, cảm ơn nàng, có những lời này của nàng ta thực sự đã mãn nguyện rồi…ta…yêu nàng….rất yêu….rất yêu nàng.”
“Ta biết, ta đều biết hết!” Ta ôm chặt thân thể cao lớn hơi run run của hắn, chỉ có thể cố nặn ra nước mắt cùng lời nói ân ái: “Ta cũng yêu huynh, ngưu ngưu, ta cũng yêu huynh.”
“ Hôm nay tiểu nha đầu là tân nương xinh đẹp nhất, đừng khóc nữa.” Hắn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sau đó vô cùng yêu thương hôn lên những giọt nước mắt như ngọc của nàng, tử quang dưới đấy mắt càng thêm sâu sắc, nhẹ giọng an ủi: “Đừng khóc nữa, nào, ngày hôm nay Bắc Ngao Liệt ta nguyện ý lấy Vương Nha Nha làm vợ!” Hắn cầm lên một ly rượu, sau đó lại cầm chén kia đưa lên tay nàng: “Nàng nguyện ý không?”
“Vâng!” Ta nâng ly rượu, nhìn sâu vào đôi mắt tím đậm, nghiêm túc tuyên thệ: “Vương Nha Nha ta cũng nguyện ý gả cho Bắc Ngao Liệt.”
Nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch, sau đó hắn ôm chặt thiên hạ trong lòng, người con gái duy nhất khiến hắn cảm thấy ấm áp: “Cảm ơn nàng, tiểu nha đầu!”
“Hứ, Vương Nha Nha, Bắc Ngao Liệt, hai vị đúng là ân ân ái ái ái nha!” Giọng nói âm lãnh bỗng nhiên đội đến, mỗ hồ lạnh mắt hắng giọng đứng ở của, đôi mắt bích lục hiện rõ sự lạnh lùng lẫn đố kị: “BắcNgao Liệt, có phải ngươineen ra khỏi đây rồi hay không, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của ta và đồ nhi đó!”
“Chuyện này, sư phụ, người đã quay lại!” Nhìn đôi mắt bích lục khiến ta vô cùng khiếp sợ liền lập tức chốn sau lưng mỗ ngưu.
“Đừng trách nàng, là ta muốn nàng làm vậy.” Hắn không chút hoảng hốt, vẫn ung dung bảo hộ thân thể nhỏ bé sau lưng: “Cổ Nguyệt Lan, ngươi đã ằng lòng đểc ta ở bên cạnh nàng, vậy không phải nàng cũng là vợ của ta sao?”
Mắt bích lục gườm gườm nhìn mắt tím, một hồ một ngưu cứ như vậy giằng co, bầu không khí vô cùng căng thẳng.
“Chuyện này….hai vị, nếu như hai người muốn thư giãn gân cốt thì tìm chỗ khác có được không? Nha Nha ta đói bụng rồi, cục cưng cũng đói bụng có thể để hai chúng ta ăn cơm được ngon miệng hay không?”
“Hứ, Cổ Nguyệt Lan, nếu không vì nàng hôm nay ta quyết không bỏ qua cho ngươi.” Khẽ hứ một tiếng, ngưu ngưu áo tím cuối cùng cũng được đền bù tâm nguyện mới chịu rời khỏi phòng.
“Tiểu đồ nhi, không phải nàng đói bụng sao? Còn không mau ăn đi!” Hắn nhoẻn miệng cười gian tà giục giã nàng: “Nhanh ăn đi, ăn no rồi vi sư còn muốn làm tròn trách nhiệm một vị tướng công, để nàng có một đêm động phòng vô cùng hoàn mỹ không phải hay sao?”
“Hì hì, sư phụ thật biết nói đùa?’ Ta vừa thưởng thức đồ ăn ngon vừa cười gượng, hic hic….sao ta có thể quên tên nam nhân trước mắt đúng là một con chồn đen cực phẩm chứ?
Móng vuốt hồ ly dịu dàng vuốt ve tóc nàng: “Hắ chắc, tiểu Nha Nha, đêm nay nàng không chạy thoát được đâu….”