Trái Đụng Hồ Ly, Phải Đụng Sói

Chương 127: Mỹ thú nô lệ



Edit: Nam Cung

Mang thai thật là đáng sợ, không chỉ có thân thể trở nên mập mạp, bụng to đến mức khiến người ta vô cùng bất an lo lắng, đặc biệt là lúc biết được thời gian ba cục cừng chào đời càng khiến ngươi ăn không ngon ngủ không yên. Ta bị chuyện sinh ba đứa nhỏ này giày vò tâm can cũng đã hai tháng nay rồi, bụng mang thai bảy tháng cũng lớn hơn rất nhiều, không phải nói là vô cùng vô cùng vô cùng lớn. Cái bụng to đùng này khiến ta không dựng thẳng được thắt lưng, chân cũng đứng không vững, mỗi ngày đều do ba tên mỹ thú thay phiên giúp mặc quần áo rửa mặt chải đầu, cuộc sống nghe có vẻ vô cùng đáng hâm mộ như này ta đã ăn đủ vị đắng của nó rồi. Thử nghĩ mỗi ngày như quả bóng cao su nằm bẹp trên giường, bên người còn có ba nam nhân cứ đúng giờ là bắt ngươi ngồi dậy ăn khuya sau đó danh chính ngôn thuận giở trò với ngươi, ngươi còn có thể ăn ngon ngủ yên hay không?

Nhìn ánh mắt càng ngày càng thêm nóng bỏng của ba tên mỹ thú, trái tim ta càng thêm băng giá, nếu như không nhờ thân thể khủng long này khiến bọn họ không thể nào xuống tay thì ta đã bị thú tính của bọn hắn ăn sạch sẽ không còn một mảnh rồi. Đợi sau mấy tháng cấm dục, khi ba đứa nhóc chào đời rồi, không biết ta có còn chịu đựng được nữa hay không?

Haiz! Nghĩ đến mấy chuyện linh tinh như vậy, ta sao có thể hài lòng được đây?

Dưới sự hộ vệ cẩn mật của ba nam nhân, ta gian nan từng bước tiến hành hoạt động tản bộ mỗi ngày, thỉnh thoảng nhìn thấy thị nữ mảnh khảnh lướt qua bên người khiến ta hận đến nghiến răng nghiến lợi. Giờ ta cúi đầu cũng không nhìn thấy chân mình đâu, bước đi thì lạch bạch hệt như chim cánh cụt, ngồi xuống mà không ai đỡ dậy thì không đứng lên nổi, tuy rằng ba nam nhân không dám cười nhạo thân thể cồng kềnh này nhưng cứ suốt ngày gọi ‘mẹ nó à’ như thể coi ta giống heo nái, dù tu dưỡng tốt đến đâu cũng không thể chịu đựng nổi.

Thế nên, nói cho cùng tất cả những gì đang có khiến ta không thể chịu đựng được, đặc biệt là lúc bị ba nam nhân chết tiệt líu ríu vây xung quanh.

“Đồ nhi Nha Nha, nào, uống chút canh này đi.” Hồ ly xinh đẹp cung kính bưng đến một chén canh gà, sau đó ưu nhã thổi nhẹ, đợi đến lúc độ ấm vừa phải lên nâng đến bên cái miệng nhỏ xinh xinh của mẹ đứa nhỏ: “Đây là canh gà nhạc mẫu đại nhân tự tay nấu cho nàng, chắc cũng ngon lắm đó.”

Ta chán ghét quay đầu sang một bên, mặt mày nhăn nhó: “Ta không uống!” Ngày nào cũng uống canh gà đến vài lần, giờ nhìn đến phát ngấy.

“Vật nhỏ, đây là thuốc bổ cha nàng kê đơn, là tự tay ta sắc cho nàng đó.” Hắc y lang chật vật nửa ngày trong bếp mới xuất ra thành phẩm vô cùng đắc ý bưng đến trước mặt ta một chén thuốc đen đặc quánh: “Nào, cha nàng nói thuốc này nhất định phải uống mới tốt cho cả nàng và con đó.”

“Mau bưng đi đi, thối chết đi được.” Hung hăng lườm nguýt hắn, ông bố dược vương kia không có tốt như vậy đâu, thuốc này nhất định vừa đắng vừa khó uống, chết cũng không uống.

“Tiểu nha đầu, đây là ta tự mình xuống dưới núi học hỏi loại canh phụ nữ mang thai thích uống nhất đó, nào ăn thử đi, nàng nhất định sẽ thích lắm.” Dịu dàng đưa bát canh thịt thơm nức lên sát mũi ta sau đó nói: “Nếu như không thích canh này ta còn chuẩn bị canh ba ba, canh bồ câu, canh cá….” Săn sóc tỉ mỉ chân thành cười: “Nói chung nhất định sẽ có canh nàng thích.”

Bị hai tên thú kia bắt uống thuốc ta đã thấy hoa mày chóng mặt, khóe miệng co giật cười vài tiếng: “Hi hi, ngưu ngưu đối với ta và con thật tốt, nhưng những canh này….ta thật sự không muốn uống.”

“Đồ nhi Nha Nha, nàng không thể không uống.” Hắn tàn bạo nâng sát cái thìa nhỏ bên miệng ta: “Nào, mau uống cho ta.” Cái mùi khó ngửi khiến ta nôn nao nhộn nhạo: “Ta nói là không muốn uống mà.”

“Tiểu yêu tinh, không muốn lúc sinh cục cưng phải chịu khổ thì mau uống hết thuốc cho ta.”

“Ta chết cũng không uống.” Mùi thuốc nồng nặc khó chịu khiến ta không nhịn được bắt đầu nôn khan: “Mau đem đi đi!”

“Tiểu nha đầu, những canh này nàng đều không thích, vậy nàng thích cái gì?” Hắn dịu dàng xoa nhẹ cái bụng tròn lẳn của nàng: “Nàng không muốn uống cũng phải để con nó uống chứ.”

“Ta…Nói…Không…Uống…Các ngươi có nghe rõ hay không hả?” Có là thùng nước cũng không bị đổ đầy canh như vậy chứ?

Ba nam nhân không quản khó nhọc làm trâu làm ngựa từ sáng đến tối cuối cùng không nhẫn nại được nữa, thật muốn phát tác quát nàng nhưng sợ vợ ấm ức mà sinh non nên cũng chỉ dám nghiến răng nghiến lợi: “Vương Nah Nha, vậy rốt cuộc nàng muốn cái gì hả?”

Cả một bàn đầy bát canh khiến ta không nhịn được nữa bắt đầu vỡ òa cảm xúc mà khóc than: “Để ta chết đi…để ta chết đi…để ta chết đi là xong….huhu. các ngươi nhớ kĩ, Vương Nha NHa ta dù chết cũng không muốn mang thai lần nữa, ta không muốn….”

——— —————— —————— ————–

“Nha Nha, không phải vi sư đã nói rồi sao? Khi ngủ phải chú ý đến tư thế một chút chứ. Nào, nằm xuống đây, nhất định không được lộn xộn tùy tiện nếu không cục cưng khi ngủ cũng khó chịu lắm.”

Ta im lặng liếc xéo hắn, nam nhân xấu xa, giờ là ta mang thai hay nguơi mang thai chứ?

“Đồ nhi nếu muốn xoay người nói với ta một tiếng, thân thể nàng nặng như vậy rất dễ làm mình bị thương, lần sau xoay người phải nói với ta biết chưa?”

Không để tâm đến vẻ mặt căng thẳng của hồ ly, ta tiếp tục im lặng, hù, nếu ngay cả trở mình cũng do ngươi quản ta đây thật đúng là không sống nổi.”

“Nhớ kĩ, nếu muốn uống nước bảo ta lấy nhé.”

Vẫn trầm mặc như trước, thực sự có nói cũng như không, ta không khát sao ngươi cứ đúng giờ lại bưng nước lên miệng vậy?

“Nào, chắc nàng đói bụng rồi đúng không? Ăn một chút mới ngủ ngon được, nào, để ta đút nàng ăn nhé.”

Vẫn duy trì trạng thái trầm mặc, có điều đúng là ta đói bụng thật, cũng muốn ăn vài miếng điểm tâm.

“Tiểu Nha Nha, nàng muốn ngồi xuống không? Haiz, thân thể này đúng là hơi nặng chút, nào để ta đỡ nàng.”

Lại lần nữa rơi vào trầm mặc, hừ, dám nói ta nặng? Hồ ly chết tiệt, giờ ta béo tròn như thế ngươi không chịu được nữa đúng không?

“A, đồ nhi Nha Nha, có muốn đi vệ sinh không? Nào để ta bế nàng đi nhé?”

Ta không thể nhịn được nữa, thật hết sức buồn nôn liền ngồi phịch xuống giường, lôi hết gối bên người ném về phía hắn: “Hồ ly chết tiệt, mau cút đi….cút đi cho ta…cút….” 

Sắc mặt đỏ bừng lên, thân thể run rẩy, cái tên chỉ số thông minh về mức 0 này hắn nghĩ ta là búp bê ba tuổi hả?

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAA~~~~~” Dưới sự giám sát chặt chẽ không rời của ba nam nhân này, ta không thể phát tiết chỉ còn cách hướng về mặt hồ hét chói tai, cúi đầu sờ sờ cái nụng to tròn, sau đó quay đầu nhìn về mấy nam nhân đang vô cùng lo lắng, run rẩy mở miệng: “Hồ ly sư phụ, sắc lang chết tiệt, ngưu ngư…”

“Đồ nhi Nha Nha, nàng làm sao vậy, đừng khóc nha…” Lời còn chưa dứt hai cái bóng vụt cái lập tức xuất hiện bên cạnh người đang khóc đến đỏ cả mắt: “Ngoan, có chuyện gì mau nói với sư phụ…”

“Nếu…nếu ta chết…”

“Tiểu yêu tinh, nàng tuyệt đối không được nói như vậy, có phải đứng lâu như vậy nên có chút mệt mỏi rồi không? Ta ôm nàng về phòng nghỉ ngơi nhé?”

“Hic hic…ta đau….”

“Đau ở đâu, là đau tay, đau chân hay đau ngực….” Hắn luống cuống tay chân xoa bóp khắp nơi trên thân thể béo mập: “Mau nói cho ta biết nàng đau ở đâu…”

“Hic hic… ta đau bụng….a….đau quá….”

“Nàng sao rồi, Vương Nha Nha, đừng ngất xỉu, nàng đừng dọa sư phụ…”

“Tiểu yêu tinh, nàng mau mở to mắt ra cho ta….”

“Nam nhân ngu ngốc, ta sắp sinh rồi, có nghe thấy không, ta sắp sinh cục cưng rồi…”

“Sao có thể, không phải mới hơn bảy tháng sao? Sao lại nhanh như vậy, tiểu nha 

đầu, đừng nói giỡn với chúng ta được không, chúng ta không chịu nổi đâu.”

“Ai thèm nói giỡn với các ngươi, sắp sinh con hay không ta còn không rõ hay sao?”

“Vậy chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”

“Nam nhân chết tiệt, còn không mau đi tìm người…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.